*Dã ngoại(2) -Nấu ăn- Lắng nghe trái tim
Sinh ra là một tiểu thư trong gia đình danh giá, chỉ thừa hưởng được một khuôn mặt xinh đẹp hiền hậu của thiên thần và cái IQ khiến nhiều thường dân ngưỡng mộ, còn lại tất cả là được huấn luyện từ bé nhờ có một Mẫu hậu nghiêm khắc. Từ cái tính bướng bỉnh, lí lắc, nghịch hơn tiểu quỷ thành một tiểu thư đoan trang, hiền thục, tài giỏi về mọi mặt. Nhưng có một cái mà có lẽ suốt đời Hoàng Thiên Ân cũng không thể nào làm được- Nữ công gia chánh- Vâng, chính là cái mà bất cứ tiểu thư hay chỉ là cô gái bình thường nào cũng phải giỏi.
Vì là thế nên từ lúc dọn nhà ra ở riêng tại biệt thự của S.Angels thì nhỏ chưa bao giờ mò vào cái bếp giao phó mọi việc cho Shaily. Nhưng tại sao lúc này đây! Cái con bạn thân chí cốt từ lúc lọt lòng mẹ lại vốn hiểu rõ nhỏ mà còn đưa ra cho nhỏ cái thử thách ác ôn đến vậy... Nấu ăn ư? Không, không được!!!!!
-Rin yêu quý, cậu là con bạn thân yêu nhất trên đời của mình mà... Mình cầu xin cậu đấy, cậu có thể bắt mình làm bất cứ việc gì cũng được miễn đừng là Nấu ăn... Làm ơn đi! Nha, nha Rin-Trời thì đã gần trưa nhưng cái bài ca trù năn nỉ của nhỏ vẫn cứ kéo dài liên miên điệp khúc gần mười lần bên tai nó.
-Vậy thì trưa nay cậu nhịn cơm đi-Nó buông câu xanh rờn, nữa như đùa và nữa như... ĐE DỌA, lần cuối cùng đấy, nó sắp lùng bùng lỗ tai vì nhỏ rồi.
-Không được mà!-Nhỏ nhìn nó với giọng điệu van nài lần thứ mười một nhưng nó cứ đang bình thản đứng sắp xếp - Còn nữa, Rin! cậu lại thật không công bằng!! Vì sao lại phân biệt đối xử nam nữ như thế này nữa chứ! Vì sao??-Cái thắc mắc ngu ngô làm thành sự bức xúc vì bất công là đây. Như nó nói, cả đám sẽ thi nấu ăn để sẵn làm bữa trưa luôn cho tiện. Và nó quy định , ba đứa con gái chúng nó mỗi người tự nấu riêng còn năm thằng con trai thì có thể tự do kết hợp với nhau để 'làm' ra đồ ăn số lượng thì tùy ý. Do sự quán tính và mức độ thân thiết nên cuối cùng ai vẫn là ai, F.Boy thì mãi là F.Boy, Thiên Hải thì cũng phải cùng đội với Khôi Vũ cho mọi chuyện nó 'đang giỡn'. Thế đấy, giờ thì năm cái bếp tự động được nó kêu người dựng sẵn thành một vòng tròn năm cánh xung quanh cái tủ lạnh to đùng chính giữa chứa tất cả mọi thực phẩm mà mọi người cần để thực hành.
-VÌ CHÚNG TÔI LÀ CON TRAI!- 5 à không 4,5 chàng trai cùng đồng thanh một lượt rồi nghiêng đầu mà cười lắc lẻo vì trong đó chắc ai cũng biết là một người như anh chỉ nói chứ không hề có hứng thú cười trêu chọc người khác, nó và Shaily chỉ biết nhún vai như muốn trả lời 'Thì lý do là đó, họ là con trai'.
-Bà chị yêu quý ơi, xem như hôm nay bà tiêu chắc rồi, Haha! mà Arinsa, chị đã chuẩn bị dụng cụ 'phòng cháy chữa cháy' hay chảo nồi nấu ăn bằng đá cho bả chưa vậy?-Thiên Hải đang rửa rau ở cái bếp bên trái cạnh bếp của nhỏ mà giọng tinh ranh vừa nói móc vừa cười lớn tiếng.
-NÍN! Thằng nhóc chết tiệt, dám coi thường chị mày hả?!!-Nhỏ liếc xén Thiên Hải làm nhóc phải im ngay nhưng trong bụng thì còn cười vang rộ lắm. Bỏ việc liếc thằng nhóc qua một bên nhỏ quay lại nhìn ai cũng đang cặm cụi làm việc của mình. Thiên Hải, Khôi Vũ dù gì cũng từng sống ở nước ngoài một mình nên ít nhiều gì cũng biết vài món. Tiếp đến bên F.Boy, xem ra thì nhà họ Phan nấu ăn giỏi là do di chuyền rồi, nhìn anh nấu có khi còn chuyên nghiệp hơn cả Shaily nữa. Ken tuy không biết gì nhưng có sự chỉ bảo tài giỏi của hai thằng bạn thì chàng chỉ cần làm những việc vặt phụ giúp. Và cả hắn- vốn là đại thiếu gia được hàng trăm người hầu kẻ hạ cũng biết nấu tuy không phải điêu luyện và điệu nghệ bằng nó và Shaily nhưng cái trình độ đó thì cả đời nhỏ cũng không thể nào đạt tới. Nhỏ thở dài, phen này thì thảm thật rồi! Biết nấu cái quái gì đây.
-Ê, đừng đứng đó thở dài nữa, làm lẹ đi. Bộ muốn hôm nay nhịn đói thật à?! Hay để tôi giúp cho nha!-Hắn đứng để ý hành động bất lực chần chừ của nhỏ nãy giờ mà nói vọng qua nhưng trong mắt nhỏ đó là cái lời mỉa mai đáng ghét chứ không hề có chút thành ý nào.
-Không, tôi không cần lòng tốt của anh. Lo nấu cho mình đi!-Nhỏ hất hàm, không thèm liếc hắn lấy một cái. Thế đấy, đến lúc này mà còn vì lòng tự trọng, nếu biết suy nghĩ trước khi mình nói thì nhỏ cũng đâu đến nổi nào. Nhưng giờ lỡ lời rồi, mọi người không ai có thể giúp nhỏ lúc này đâu. Thôi, đành nấu đại cho rồi vậy, miễn có ăn là được. Nghĩ là làm liền nhỏ ra tay làm cái món mà nhỏ cho là nhanh, gọn, lẹ nhất- Cháo. Nhỏ vo gạo nấu cháo nhưng sợ không đủ thời gian nên cho nước nhiều và nấu nhanh, thấy có rau sống bên cạnh nhỏ vơ đại rồi bỏ luôn cho nó có màu sẽ ngon hơn, lấy muối, đường, ớt còn đang phân vân cái nào là cái nào thì cũng đành bỏ hết mỗi thứ hai muỗng vào. Sau hồi nấu nấu, bỏ bỏ nhìn nhỏ cứ y như là pha chế độc dược vậy, cái gian bếp của nhỏ trở nên náo loạn và lộn xộn nhất dù chỉ có một người.
30' trôi qua một cách nhanh chóng và bây giờ đã là 11h50.AM, tất cả đã hoàn thành xong món ăn của mình. Giờ thì chỉ việc trình bày ra bàn cho cả bọn thưởng thức. Rất nhiều thức ăn được trình bày ra cái bàn hình chữ nhật dài gần 3m có khăn trải màu trắng tinh tươm, màu sắc, hương thơm ngào ngạt chưa ăn đã thấy thèm, coi nào có Bò sốt rượu vang, bánh Crêpe sốt mật ong, Chả cá thác lác, Súp bào ngư hải sản, Salat Ngũ quả, sushi, đồ ăn nướng xiên que,....v..v.. (kể thôi mà thấy thèm)...
-Hình như còn thiếu một món-Nó đứng đếm đi đếm lại mấy món trên bàn rồi phát hiện. Quả thật là còn thiếu nhưng của ai? Mọi người cũng quay ra nhìn nhau-''Sammy!-Nó chợt lên tiếng làm nhỏ đang đứng cũng muốn rớt tim. Đúng là có tật giật mình.
-Hả?... à...à còn thiếu của... mình-Nhỏ ngập ngừng, hai tay vòng ra sau lưng như đang cố giấu gì đó, ngại ngùng không dám đưa ra
-Vậy đâu rồi?-Nó lại lên tiếng hỏi
-Có...có thể... không đưa ra được không?-Nhỏ e dè hỏi lại nó. Làm sao mà dám đưa ra đây khi bản thân nhỏ còn không muốn khi nhìn những món cao lương mĩ vị của đám bạn nhỏ biết cái mà nhỏ cho là 'dày công để nấu' của mình sẽ chẳng là gì.
-Không sao! Sammy không ai nói cậu đâu, lấy ra đi-Shaily lên giọng khuyến khích cười hiền nhìn nhỏ... Giây phút này đây, khi nhỏ rụt rè nhắm tịt mắt mà đưa cái bát đồ ăn của mình ra trước mặt thì mười bốn con mắt, bảy con người đều tập trung mở to đến lồi con mắt về 'Kiệt tác' của nhỏ mà không khỏi... SỐC! Cái món của nhỏ có thể được gọi một cách đơn giản là gì nhỉ? Canh à không Cháo có cái màu xanh xanh.
-Xin lỗi mọi người nha, mình chỉ nấu được vậy thôi!-Nhỏ xoa đầu cười trừ
-Thôi... thôi... vậy là được rồi, ít ra vẫn đỡ hơn mấy lần trước. Nào mọi người ngồi xuống ăn đi, vất vả rồi-Shaily vẫn chỉ biết cười để nhỏ không tự ái. Kêu gọi cả đám ngồi xuống để trợ cấp cho cái bao tử sáng giờ chưa nhét gì. Lần lượt thử qua từng món của mỗi người, ai cũng không khỏi tự hào về công sức của mình, phải công nhân đa số ở đây ai cũng là đầu bếp tài ba cả. Đến món cuối, không khí ngượng ngùng trùm hẳn lên, món cháo có màu xanh xanh của nhỏ....
-.....-Im lặng nhìn nhau, những ánh mắt đùn đẩy về phía món ăn của nhỏ
-Để tôi-Hắn đột ngột lên tiếng làm cả đám ngạc nhiên. Rồi hắn thận trọng lấy muỗng múc một thìa về phía chén mình. Đưa lên nhấm nháp... 1s...2s...3s... những ánh mắt trong chờ rồi sợ sợ hướng về phía hắn. Hắn lại đưa tay múc muỗng thứ hai, thứ ba... húp một cách vội vàng như ngon miệng.
-Ngon không?''-Cả đám đồng thanh nhìn hắn mà mặt có vẻ ngờ ngợ
-Ăn đi rồi biết- Hắn đặt muỗng xuống buông câu nói rồi thở dài khó hiểu.
-Ê, thật sự ngon lắm sao. Để tôi ăn thử...-Nhỏ nhanh nhảu lấy muỗng múc một thìa vào chén, vẻ mặt hớn hở thì ra cũng có người thích đồ ăn của mình, món mén đưa muỗng cháo lên miệng thì... -''Ặc, gì thế này! Cháo gì mà chỗ lỏng lè nhão nhẹt, chỗ đặc như chưa nấu chín gạo, chỗ mặn như nước muối, chỗ cay lè như lửa ớt, chỗ ngọt như chè, rau thì còn sống nhơ nhắt ...- Sau một hồi thử nghiệm, nhỏ liền tuôn ra một bài ca nhận xét 'tác phẩm' của chính mình, làm cả đám nghe xong mà đổ cả mồ hôi. Nhỏ chợt khựng lại, dường như nhận ra mình vừa có một sai lầm không hề nhỏ, ai đời nào lại đi chê bai những thứ do chính tay mình làm ra chứ. Hết thuốc chữa rồi!!
-Này!-Thiên Hải hắng giọng nhìn nhỏ, khiến nhỏ giật mình, ngơ ngác- Bộ bà chị muốn giết người bằng đồ ăn à? Biết mình nấu dở thì ban đầu đừng đem ra(cái này là Shaily xúi đem mà). Con gái lớn to đầu rồi nấu có một món ăn cũng không xong thì sau này làm sao mà lấy chồng. Tính ở giá cho Mami nuôi hả??....!!&%(%[email protected]Đấy đấy, thằng nhóc bắt đầu bọc lộ bản tính nói nhiều giáo huấn người khác rồi đấy. Mà hình như cái này là di truyền từ Mami của nhỏ thì phải?! Rồi còn dụ lấy chồng, hình như đây cũng là lý do vì sao nhỏ dị ứng với con trai. Chắc luôn!! Nhỏ không muốn làm thục nữ đảm đang, phục vụ chồng con tí nào. Cuối cùng sau 5' luyên thuyên thuyết giáo, nhóc đã chịu dừng, nó với Shaily ngồi nhìn mà không khỏi thương sót cho con bạn của mình, có lẽ biết bản thân sai nên cũng không hé nữa lời. Rồi hình như vẫn chưa xong, giải quyết bà chị thân yêu, Thiên Hải liền đưa mắt qua nhìn Hắn, nhưng lần này lại hạ giọng trông có vẻ ôn tồn hơn-Còn anh Thiên Bảo nữa, em biết tuy anh là bạn trai bả(ngoài nó ra chưa ai biết rõ cho lắm về quan hệ hiện tại của hai anh chị này) nhưng có nhất thiết là phải làm chuột bạch không? Đi thử cái thứ đồ ăn 'quái đản' của bả rồi còn nói ngon làm xém nữa đầu độc mọi người rồi. Lần sau đừng có yêu quá hóa dại mà làm hại người khác nữa?-What?Trong đầu nhỏ vừa nghe xong cái câu cuối của nhóc Thiên Hải thì tự nhiên nơron thần kinh bấn loạn tạm ngưng hoạt động mà bất ngờ. Yêu...yêu... hả?... Ừ thì cũng đúng là hắn và nhỏ đang yêu nhưng chỉ là giả thôi. Nhưng sao lúc nào mỗi lần nghe đến chuyện này nhỏ đều cảm thấy lúng túng, mặt cuối gầm xuống, hai má cứ đỏ rần lên như quả cà chua ấy. Khó hiểu? Chẳng lẽ nhỏ... không, chắc không thể nào đâu... mặc dù đã nghĩ về tình huống này nhiều nhưng chắc không phải.
-Anh có nói là ngon đâu? Chỉ bảo mọi người muốn biết nó tệ cỡ nào thì ăn đi thôi!-Hắn hời hợt trả lời bình thản bài giáo huấn của Thiên Hải, ánh mắt nhìn về phía dáng vẻ của nhỏ, nhận ra điều gì đó hắn bất giác cong môi lên tạo thành một nụ cười tuyệt mĩ như gió thoáng qua, kì lạ, đắc ý và có cái gì đó Vui...
Buổi chiều, sau khi tự dọn dẹp 'tàn cuộc- bữa trưa' và dành thời gian vừa đủ để nghỉ ngơi, cả đám tụ tập bầy đủ trò chơi.
Cứ thế hét hét, chạy chạy. Tiếng hô hò, rượt đuổi vang lên khắp một khoảng trời rồi những tiếng cười khanh khách của những 'đứa trẻ to đầu' khiến người khác không khỏi vui lây. Nhìn đám bạn hồn nhiên như vậy mặc dù không muốn nó cũng phải bật cười thầm trong lòng. Nó không chơi chỉ ngồi giữa bãi cỏ xanh mượt quan sát từng gương mặt quen thuộc từ người thân với nó như chị em hay đến cả những người bạn nó mới quen. Liệu có thể coi khoảng khoắc này là một kỉ niệm đẹp của tình bạn không? Liệu họ có thể giữ cái hạnh phúc nhỏ nhoi này mãi được không? Mong vậy.
-Hộc...hộc...mệt quá! Sammy, Shaily hai người có phải là con gái không vậy?-Sau hồi rong rượt cả đám ngồi rạp xuống thở mệt. Ken tuy gần như mất sức cùng hắn và Khôi Vũ nằm dài trên thảm cỏ nhưng cái miệng vẫn còn sức oang oang.
-Hehe!! Đương nhiên...bọn em đều là... con gái-Shaily cười bình thản, môi cố mấp máy rõ từng chữ. Nhấn mạnh. Nhỏ lại tiếp tục ôm bụng cười phá lên sau câu nói của con bạn mặc dù nãy giờ cười sắp điên luôn rồi. Thể hiện một ý trêu đùa đơn giản. Hay lắm, hay lắm, hai đứa nó chính là con gái có cái sức chơi đùa còn dai hơn cả bọn con trai 'Vô dụng' kia (trong ý nghĩ của nhỏ).
-Xong chưa?
-Chưa! Haha...-Nhỏ trả lời vô thức mà không để ý đến chủ nhân của câu hỏi kia vẫn với giọng cười hả hê. Nhưng rồi cũng ngừng cười nhìn lên. Ánh mắt sắc lẹm đang chăm chú quan sát từng hành động của nhỏ. Rùng mình!
-Cười vui nhỉ?-Hắn lên tiếng hỏi tiếp
-Ừ...thì...thì tất nhiên là...cười thì phải... vui rồi!-Nhỏ ngượng ngùng khi tự nhiên bắt gặp ánh mặt của hắn. Ánh mắt kì lạ-À... Giờ mình chơi gì nữa đi ha?!- Nhỏ đưa mắt nhìn mọi người để tránh ánh mắt đó
-KHÔNG!!!-Nguyên đám con trai tự nhiên đồng thanh hét lên làm nhỏ giật nảy lên.
-Nèk! Không chơi thì thôi làm gì dữ vậy!!-Nhỏ lấy tay vuốt vuốt lên ngực rồi... hét lại. Thế là cả đám không nói gì nằm lăn hết lên cỏ. Bốn thằng con trai, hai đứa con gái, mỗi đứa một kiểu mà tận hưởng những làn gió nhẹ man mác thổi vào da, cái bầu không khí này thật khiến mình thấy dễ chịu.
Nó cũng vậy im lặng mà tận hưởng khoảng không, tựa nhẹ cằm lên đầu gối nó để ánh nắng chiều tàn hắt lên gương mặt thanh tú trầm ngâm, đôi mắt màu tím mơ hồ kì ảo nhìn cảnh vật trước mặt. Thật gần và cũng thật xa như là... ảo giác đối với trái tim của ai kia lúc này, run lên đến lỗi nhịp, lần đầu tiên trước một người con gái-Dương Khôi Vũ. Chính lúc này cậu bỗng nhận ra... bản thân mình đang rung động trước nó, rung động với nét đẹp thiên thần thật sự này. Dịu dàng, tĩnh lặng và cũng thật mong manh, nó như tự hòa vào làn gió mát kia. Thật sự là điều hiếm có khó tìm ở nó đối với Khôi Vũ.
-Ê, Khôi Vũ! Mày đang nhìn gì vậy?-Tiếng của Thiên Hải gọi lôi cậu trở về thực tại
-Không!...không... có gì....-Khôi Vũ cố quay mặt lại không cho thằng bạn biết gương mặt đang ngượng ngùng đến đỏ bừng của mình.
-Vậy sao?!!...-Thiên Hải khó hiểu nhìn thái độ của Khôi Vũ-Ờh mà Khôi Vũ này, chuyện hồi sáng mày hỏi tao... có muốn nghe không?
-Chuyện hồi sáng??...-Khôi Vũ quay lại khi nghe câu hỏi của Thiên Hải-À... nhớ rồi! Tao thấy hơi tò mò một chút...?!?
-Chuyện gì vậy Thiên Hải? Cho anh tham gia với...-Ken ở đâu tự nhiên nhảy vô, giọng hào hứng như luôn sẵn sàng với tinh thần 'vui là chính'.
-À... là chuyện lúc nhỏ-Thiên Hải không ngại mà cũng bắt đầu lên giọng để vào chuyện, nhỏ, Shaily và nó đều biết thằng nhóc muốn kể đến chuyện gì nhưng vẫn im lặng ngồi nghe...
*Năm Hoàng Thiên Hải đặt chân vào ngôi trường cấp 2. Ngay ngày đầu tiên đi học, nhóc đã gây chuyện với một đám đàn anh lớp trên. Bọn họ ỷ đông nên sau giờ tan học đã lôi Thiên Hải đến nhà kho bỏ hoang khá vắng vẻ và ra tay. Lúc đó cả nó, nhỏ, Shaily và Evi nhận được thông báo liền cấp tốc chia nhau tìm Thiên Hải vì biết đám đàn anh đó không phải thường toàn giải quyết theo kiểu côn đồ với lại Thiên Hải cũng không biết tí võ nào phòng thân. Ngay lúc Thiên Hải đang sắp phải hứng chịu một nhát dao của một thằng hăng máu thì nó cũng đột nhiên xuất hiện kịp thời đưa lưng đỡ thay Thiên Hải....*
Nghe tới đây cả đám giật mình, mặt trắng bệch ra... (riêng một số người)
-Vậy... vậy là tiêu Arinsa luôn rồi còn gì...-Ken nói giọng run run thì...Cốc.
-Ăn nói lung tung, nếu tiêu rồi thì sao giờ Arinsa còn ngồi đây được!- Shaily liền gõ ngay một cái vào đầu Ken rồi quát lên.
-Ờh...-Ken quay qua nhìn nó. Đúng là nó còn sống sờ sờ ngay trước mắt-Vậy rồi mọi chuyện ra sao...???
- Có người cứu chứ sao...-Shaily liền lên giọng kể tiếp thay cho Thiên Hải
-Người cứu??''-Lần này đến lượt Khôi Vũ thắc mắc
-Phải, lúc đó bỗng có một người đến cứu Arinsa và Thiên Hải, con dao bị viên đá do người đó ném bay ra nhưng...- vừa định thở phù cho nhẹ người thì Shaily lại đổi giọng khiến cho Khôi Vũ và Ken lại lên cơn tò mò. Giống như là đã có chuyện gì không may xảy ra -Nhưng mà... mọi chuyện đâu có thuận lợi như vậy. Con dao tuy không đâm thẳng nhưng lúc bị văng ngang lại vô tình cứa ngang qua da của Arinsa. Vết thương tuy ngoài da nhưng đã để lại một vết sẹo nhỏ trên bả vai trái của cậu ấy-Shaily kết thúc câu truyện với giọng trầm xuống.
Không khí cũng đột nhiên cũng bị lôi theo, trầm xuống im lặng. Thiên Hải thở dài, nhắc đến chuyện này lòng thằng nhóc vẫn còn thấy nặng nề mặc dù ban đầu mình chính là người khơi mào đòi kể ra . Mà cũng phải thôi, cuối cùng cũng vì Thiên Hải mà nó đã bị thương. Cảm giác mình là người có tội cứ đè nặng mãi trên vai-Vì thế nên em đã hứa sẽ trưởng thành hơn để có thể bảo vệ chị...-Thiên Hải lên tiếng đưa đôi mắt trầm buồn nhìn thẳng về phía nó.
-Quên đi!-Nó thở dài, nó hiểu cảm giác của Thiên Hải - Chị đã nói không phải lỗi của em rồi mà. Vì thế hãy quên hết đi! Mọi chuyện đã là quá khứ rồi.
-Thôi được rồi nếu là chuyện không vui thì đừng nói đến nữa. A!! Đúng rồi hay là chúng ta nghĩ xem tối nay chơi trò gì đi!-Nhỏ đột nhiên hí hửng giở giọng bày trò để xóa tan bầu không khí không vui này. Nhỏ không thích mọi người buồn. Nếu là ngày để chơi thì phải chơi hết mình. Tuyệt đối không được để những chuyện không vui mà làm ảnh hưởng đến.
-Ừ! được đó, được đó nhưng trò gì đây...-Shaily hưởng ứng ngay tức thì
-Ưmh, để coi... trò gì nhỉ?...-Nhỏ phân vân không biết nên lựa chọn trò gì. Mọi lần, nhỏ đều là người khởi màn cho những cuộc vui nhưng sao giờ lại không nghĩ ra trò gì thú vị để chơi vào buổi tối vậy. Chẳng lẽ chơi cắm trại rồi đốt lửa. Không, chán lắm trò này chơi hoài toàn ngồi không một chỗ hơ lửa mà còn lều trại nữa giờ mà làm thì rắc rối lắm...
-THÁM HIỂM RỪNG ĐÊM-Nó chợt lên tiếng đưa ra ý kiến làm cả đám ngạc nhiên liền bị thu hút bởi cái tên trò chơi hấp dẫn.
-Thám hiểm rừng đêm sao??''-Shaily nghi hoặc hỏi lại. Sao hôm nay nó lạ thế bình thường nó đâu có hứng thú với việc bày trò chơi, toàn là để mọi người chủ động trước không à. Có ý gì đây.
-Ừ, muốn chơi thử không?-Nó nháy mắt
-CHƠI!!-Cả đám đồng thanh toàn tập kể cả là người trầm tĩnh nhất nãy giờ như hắn cũng nhiệt liệt hưởng ứng. Mà cũng chắc không có gì là lạ vì nghe cái tên trò chơi đầy thú vị thế kia cơ mà với lại nhìn cái vẻ hào hứng, phấn khởi kia của nhỏ sao mà không bị lây cho được.
........................................................................................................................................
-Thiên Bảo, thằng GOD đâu rồi??-Ken giật áo hắn, vì nãy giờ mãi chơi mà quên mất sự xuất hiện của anh
-Tao không biết! Nó biệt tăm biệt tích hồi chiều giờ có thấy bóng dáng đâu-Hắn cũng lắc đầu, thầm nghĩ chắc anh lại kiếm chỗ nào đó mà đánh một giấc tí thế nào cũng quay lại nên cũng không để ý cho lắm.
........................................................................................................................................
Trong lúc đó...
-Xin lỗi đã làm phiền bác, cháu không thấy vật cần tìm!-anh bước ra từ phòng của nó. Quay người đóng nhẹ cánh cửa phòng lại rồi nhìn sang bác Tâm đã đứng đợi anh nãy giờ.
-Vậy sao?!! Thôi thiếu gia ra với mọi người đi đừng để tiểu thư và các bạn của cậu đợi lâu!-Bác Tâm ân cần nhìn anh rồi quay bước đi, bác không thắc mắc vật anh muốn tìm là gì nhưng vẫn thấy... Thật khó hiểu! Vẻ mặt của anh tuy không bộc lộ một tí cảm xúc gì nhưng đâu đó trong đôi mắt kia vẫn ánh lên vẻ lo lắng.
-Chết tiệt!-Sau khi bóng bác Tâm đã khuất sau cái cầu thang, sự phiền não mới lộ rõ, anh khó chịu nghiến răng tay đấm mạnh vào tường(hên không nức). Phải làm sao đây! Nếu không tìm thấy nó thì anh phải làm sao đây..
Sinh ra là một tiểu thư trong gia đình danh giá, chỉ thừa hưởng được một khuôn mặt xinh đẹp hiền hậu của thiên thần và cái IQ khiến nhiều thường dân ngưỡng mộ, còn lại tất cả là được huấn luyện từ bé nhờ có một Mẫu hậu nghiêm khắc. Từ cái tính bướng bỉnh, lí lắc, nghịch hơn tiểu quỷ thành một tiểu thư đoan trang, hiền thục, tài giỏi về mọi mặt. Nhưng có một cái mà có lẽ suốt đời Hoàng Thiên Ân cũng không thể nào làm được- Nữ công gia chánh- Vâng, chính là cái mà bất cứ tiểu thư hay chỉ là cô gái bình thường nào cũng phải giỏi.
Vì là thế nên từ lúc dọn nhà ra ở riêng tại biệt thự của S.Angels thì nhỏ chưa bao giờ mò vào cái bếp giao phó mọi việc cho Shaily. Nhưng tại sao lúc này đây! Cái con bạn thân chí cốt từ lúc lọt lòng mẹ lại vốn hiểu rõ nhỏ mà còn đưa ra cho nhỏ cái thử thách ác ôn đến vậy... Nấu ăn ư? Không, không được!!!!!
-Rin yêu quý, cậu là con bạn thân yêu nhất trên đời của mình mà... Mình cầu xin cậu đấy, cậu có thể bắt mình làm bất cứ việc gì cũng được miễn đừng là Nấu ăn... Làm ơn đi! Nha, nha Rin-Trời thì đã gần trưa nhưng cái bài ca trù năn nỉ của nhỏ vẫn cứ kéo dài liên miên điệp khúc gần mười lần bên tai nó.
-Vậy thì trưa nay cậu nhịn cơm đi-Nó buông câu xanh rờn, nữa như đùa và nữa như... ĐE DỌA, lần cuối cùng đấy, nó sắp lùng bùng lỗ tai vì nhỏ rồi.
-Không được mà!-Nhỏ nhìn nó với giọng điệu van nài lần thứ mười một nhưng nó cứ đang bình thản đứng sắp xếp - Còn nữa, Rin! cậu lại thật không công bằng!! Vì sao lại phân biệt đối xử nam nữ như thế này nữa chứ! Vì sao??-Cái thắc mắc ngu ngô làm thành sự bức xúc vì bất công là đây. Như nó nói, cả đám sẽ thi nấu ăn để sẵn làm bữa trưa luôn cho tiện. Và nó quy định , ba đứa con gái chúng nó mỗi người tự nấu riêng còn năm thằng con trai thì có thể tự do kết hợp với nhau để 'làm' ra đồ ăn số lượng thì tùy ý. Do sự quán tính và mức độ thân thiết nên cuối cùng ai vẫn là ai, F.Boy thì mãi là F.Boy, Thiên Hải thì cũng phải cùng đội với Khôi Vũ cho mọi chuyện nó 'đang giỡn'. Thế đấy, giờ thì năm cái bếp tự động được nó kêu người dựng sẵn thành một vòng tròn năm cánh xung quanh cái tủ lạnh to đùng chính giữa chứa tất cả mọi thực phẩm mà mọi người cần để thực hành.
-VÌ CHÚNG TÔI LÀ CON TRAI!- 5 à không 4,5 chàng trai cùng đồng thanh một lượt rồi nghiêng đầu mà cười lắc lẻo vì trong đó chắc ai cũng biết là một người như anh chỉ nói chứ không hề có hứng thú cười trêu chọc người khác, nó và Shaily chỉ biết nhún vai như muốn trả lời 'Thì lý do là đó, họ là con trai'.
-Bà chị yêu quý ơi, xem như hôm nay bà tiêu chắc rồi, Haha! mà Arinsa, chị đã chuẩn bị dụng cụ 'phòng cháy chữa cháy' hay chảo nồi nấu ăn bằng đá cho bả chưa vậy?-Thiên Hải đang rửa rau ở cái bếp bên trái cạnh bếp của nhỏ mà giọng tinh ranh vừa nói móc vừa cười lớn tiếng.
-NÍN! Thằng nhóc chết tiệt, dám coi thường chị mày hả?!!-Nhỏ liếc xén Thiên Hải làm nhóc phải im ngay nhưng trong bụng thì còn cười vang rộ lắm. Bỏ việc liếc thằng nhóc qua một bên nhỏ quay lại nhìn ai cũng đang cặm cụi làm việc của mình. Thiên Hải, Khôi Vũ dù gì cũng từng sống ở nước ngoài một mình nên ít nhiều gì cũng biết vài món. Tiếp đến bên F.Boy, xem ra thì nhà họ Phan nấu ăn giỏi là do di chuyền rồi, nhìn anh nấu có khi còn chuyên nghiệp hơn cả Shaily nữa. Ken tuy không biết gì nhưng có sự chỉ bảo tài giỏi của hai thằng bạn thì chàng chỉ cần làm những việc vặt phụ giúp. Và cả hắn- vốn là đại thiếu gia được hàng trăm người hầu kẻ hạ cũng biết nấu tuy không phải điêu luyện và điệu nghệ bằng nó và Shaily nhưng cái trình độ đó thì cả đời nhỏ cũng không thể nào đạt tới. Nhỏ thở dài, phen này thì thảm thật rồi! Biết nấu cái quái gì đây.
-Ê, đừng đứng đó thở dài nữa, làm lẹ đi. Bộ muốn hôm nay nhịn đói thật à?! Hay để tôi giúp cho nha!-Hắn đứng để ý hành động bất lực chần chừ của nhỏ nãy giờ mà nói vọng qua nhưng trong mắt nhỏ đó là cái lời mỉa mai đáng ghét chứ không hề có chút thành ý nào.
-Không, tôi không cần lòng tốt của anh. Lo nấu cho mình đi!-Nhỏ hất hàm, không thèm liếc hắn lấy một cái. Thế đấy, đến lúc này mà còn vì lòng tự trọng, nếu biết suy nghĩ trước khi mình nói thì nhỏ cũng đâu đến nổi nào. Nhưng giờ lỡ lời rồi, mọi người không ai có thể giúp nhỏ lúc này đâu. Thôi, đành nấu đại cho rồi vậy, miễn có ăn là được. Nghĩ là làm liền nhỏ ra tay làm cái món mà nhỏ cho là nhanh, gọn, lẹ nhất- Cháo. Nhỏ vo gạo nấu cháo nhưng sợ không đủ thời gian nên cho nước nhiều và nấu nhanh, thấy có rau sống bên cạnh nhỏ vơ đại rồi bỏ luôn cho nó có màu sẽ ngon hơn, lấy muối, đường, ớt còn đang phân vân cái nào là cái nào thì cũng đành bỏ hết mỗi thứ hai muỗng vào. Sau hồi nấu nấu, bỏ bỏ nhìn nhỏ cứ y như là pha chế độc dược vậy, cái gian bếp của nhỏ trở nên náo loạn và lộn xộn nhất dù chỉ có một người.
30' trôi qua một cách nhanh chóng và bây giờ đã là 11h50.AM, tất cả đã hoàn thành xong món ăn của mình. Giờ thì chỉ việc trình bày ra bàn cho cả bọn thưởng thức. Rất nhiều thức ăn được trình bày ra cái bàn hình chữ nhật dài gần 3m có khăn trải màu trắng tinh tươm, màu sắc, hương thơm ngào ngạt chưa ăn đã thấy thèm, coi nào có Bò sốt rượu vang, bánh Crêpe sốt mật ong, Chả cá thác lác, Súp bào ngư hải sản, Salat Ngũ quả, sushi, đồ ăn nướng xiên que,....v..v.. (kể thôi mà thấy thèm)...
-Hình như còn thiếu một món-Nó đứng đếm đi đếm lại mấy món trên bàn rồi phát hiện. Quả thật là còn thiếu nhưng của ai? Mọi người cũng quay ra nhìn nhau-''Sammy!-Nó chợt lên tiếng làm nhỏ đang đứng cũng muốn rớt tim. Đúng là có tật giật mình.
-Hả?... à...à còn thiếu của... mình-Nhỏ ngập ngừng, hai tay vòng ra sau lưng như đang cố giấu gì đó, ngại ngùng không dám đưa ra
-Vậy đâu rồi?-Nó lại lên tiếng hỏi
-Có...có thể... không đưa ra được không?-Nhỏ e dè hỏi lại nó. Làm sao mà dám đưa ra đây khi bản thân nhỏ còn không muốn khi nhìn những món cao lương mĩ vị của đám bạn nhỏ biết cái mà nhỏ cho là 'dày công để nấu' của mình sẽ chẳng là gì.
-Không sao! Sammy không ai nói cậu đâu, lấy ra đi-Shaily lên giọng khuyến khích cười hiền nhìn nhỏ... Giây phút này đây, khi nhỏ rụt rè nhắm tịt mắt mà đưa cái bát đồ ăn của mình ra trước mặt thì mười bốn con mắt, bảy con người đều tập trung mở to đến lồi con mắt về 'Kiệt tác' của nhỏ mà không khỏi... SỐC! Cái món của nhỏ có thể được gọi một cách đơn giản là gì nhỉ? Canh à không Cháo có cái màu xanh xanh.
-Xin lỗi mọi người nha, mình chỉ nấu được vậy thôi!-Nhỏ xoa đầu cười trừ
-Thôi... thôi... vậy là được rồi, ít ra vẫn đỡ hơn mấy lần trước. Nào mọi người ngồi xuống ăn đi, vất vả rồi-Shaily vẫn chỉ biết cười để nhỏ không tự ái. Kêu gọi cả đám ngồi xuống để trợ cấp cho cái bao tử sáng giờ chưa nhét gì. Lần lượt thử qua từng món của mỗi người, ai cũng không khỏi tự hào về công sức của mình, phải công nhân đa số ở đây ai cũng là đầu bếp tài ba cả. Đến món cuối, không khí ngượng ngùng trùm hẳn lên, món cháo có màu xanh xanh của nhỏ....
-.....-Im lặng nhìn nhau, những ánh mắt đùn đẩy về phía món ăn của nhỏ
-Để tôi-Hắn đột ngột lên tiếng làm cả đám ngạc nhiên. Rồi hắn thận trọng lấy muỗng múc một thìa về phía chén mình. Đưa lên nhấm nháp... 1s...2s...3s... những ánh mắt trong chờ rồi sợ sợ hướng về phía hắn. Hắn lại đưa tay múc muỗng thứ hai, thứ ba... húp một cách vội vàng như ngon miệng.
-Ngon không?''-Cả đám đồng thanh nhìn hắn mà mặt có vẻ ngờ ngợ
-Ăn đi rồi biết- Hắn đặt muỗng xuống buông câu nói rồi thở dài khó hiểu.
-Ê, thật sự ngon lắm sao. Để tôi ăn thử...-Nhỏ nhanh nhảu lấy muỗng múc một thìa vào chén, vẻ mặt hớn hở thì ra cũng có người thích đồ ăn của mình, món mén đưa muỗng cháo lên miệng thì... -''Ặc, gì thế này! Cháo gì mà chỗ lỏng lè nhão nhẹt, chỗ đặc như chưa nấu chín gạo, chỗ mặn như nước muối, chỗ cay lè như lửa ớt, chỗ ngọt như chè, rau thì còn sống nhơ nhắt ...- Sau một hồi thử nghiệm, nhỏ liền tuôn ra một bài ca nhận xét 'tác phẩm' của chính mình, làm cả đám nghe xong mà đổ cả mồ hôi. Nhỏ chợt khựng lại, dường như nhận ra mình vừa có một sai lầm không hề nhỏ, ai đời nào lại đi chê bai những thứ do chính tay mình làm ra chứ. Hết thuốc chữa rồi!!
-Này!-Thiên Hải hắng giọng nhìn nhỏ, khiến nhỏ giật mình, ngơ ngác- Bộ bà chị muốn giết người bằng đồ ăn à? Biết mình nấu dở thì ban đầu đừng đem ra(cái này là Shaily xúi đem mà). Con gái lớn to đầu rồi nấu có một món ăn cũng không xong thì sau này làm sao mà lấy chồng. Tính ở giá cho Mami nuôi hả??....!!&%(%[email protected]Đấy đấy, thằng nhóc bắt đầu bọc lộ bản tính nói nhiều giáo huấn người khác rồi đấy. Mà hình như cái này là di truyền từ Mami của nhỏ thì phải?! Rồi còn dụ lấy chồng, hình như đây cũng là lý do vì sao nhỏ dị ứng với con trai. Chắc luôn!! Nhỏ không muốn làm thục nữ đảm đang, phục vụ chồng con tí nào. Cuối cùng sau 5' luyên thuyên thuyết giáo, nhóc đã chịu dừng, nó với Shaily ngồi nhìn mà không khỏi thương sót cho con bạn của mình, có lẽ biết bản thân sai nên cũng không hé nữa lời. Rồi hình như vẫn chưa xong, giải quyết bà chị thân yêu, Thiên Hải liền đưa mắt qua nhìn Hắn, nhưng lần này lại hạ giọng trông có vẻ ôn tồn hơn-Còn anh Thiên Bảo nữa, em biết tuy anh là bạn trai bả(ngoài nó ra chưa ai biết rõ cho lắm về quan hệ hiện tại của hai anh chị này) nhưng có nhất thiết là phải làm chuột bạch không? Đi thử cái thứ đồ ăn 'quái đản' của bả rồi còn nói ngon làm xém nữa đầu độc mọi người rồi. Lần sau đừng có yêu quá hóa dại mà làm hại người khác nữa?-What?Trong đầu nhỏ vừa nghe xong cái câu cuối của nhóc Thiên Hải thì tự nhiên nơron thần kinh bấn loạn tạm ngưng hoạt động mà bất ngờ. Yêu...yêu... hả?... Ừ thì cũng đúng là hắn và nhỏ đang yêu nhưng chỉ là giả thôi. Nhưng sao lúc nào mỗi lần nghe đến chuyện này nhỏ đều cảm thấy lúng túng, mặt cuối gầm xuống, hai má cứ đỏ rần lên như quả cà chua ấy. Khó hiểu? Chẳng lẽ nhỏ... không, chắc không thể nào đâu... mặc dù đã nghĩ về tình huống này nhiều nhưng chắc không phải.
-Anh có nói là ngon đâu? Chỉ bảo mọi người muốn biết nó tệ cỡ nào thì ăn đi thôi!-Hắn hời hợt trả lời bình thản bài giáo huấn của Thiên Hải, ánh mắt nhìn về phía dáng vẻ của nhỏ, nhận ra điều gì đó hắn bất giác cong môi lên tạo thành một nụ cười tuyệt mĩ như gió thoáng qua, kì lạ, đắc ý và có cái gì đó Vui...
Buổi chiều, sau khi tự dọn dẹp 'tàn cuộc- bữa trưa' và dành thời gian vừa đủ để nghỉ ngơi, cả đám tụ tập bầy đủ trò chơi.
Cứ thế hét hét, chạy chạy. Tiếng hô hò, rượt đuổi vang lên khắp một khoảng trời rồi những tiếng cười khanh khách của những 'đứa trẻ to đầu' khiến người khác không khỏi vui lây. Nhìn đám bạn hồn nhiên như vậy mặc dù không muốn nó cũng phải bật cười thầm trong lòng. Nó không chơi chỉ ngồi giữa bãi cỏ xanh mượt quan sát từng gương mặt quen thuộc từ người thân với nó như chị em hay đến cả những người bạn nó mới quen. Liệu có thể coi khoảng khoắc này là một kỉ niệm đẹp của tình bạn không? Liệu họ có thể giữ cái hạnh phúc nhỏ nhoi này mãi được không? Mong vậy.
-Hộc...hộc...mệt quá! Sammy, Shaily hai người có phải là con gái không vậy?-Sau hồi rong rượt cả đám ngồi rạp xuống thở mệt. Ken tuy gần như mất sức cùng hắn và Khôi Vũ nằm dài trên thảm cỏ nhưng cái miệng vẫn còn sức oang oang.
-Hehe!! Đương nhiên...bọn em đều là... con gái-Shaily cười bình thản, môi cố mấp máy rõ từng chữ. Nhấn mạnh. Nhỏ lại tiếp tục ôm bụng cười phá lên sau câu nói của con bạn mặc dù nãy giờ cười sắp điên luôn rồi. Thể hiện một ý trêu đùa đơn giản. Hay lắm, hay lắm, hai đứa nó chính là con gái có cái sức chơi đùa còn dai hơn cả bọn con trai 'Vô dụng' kia (trong ý nghĩ của nhỏ).
-Xong chưa?
-Chưa! Haha...-Nhỏ trả lời vô thức mà không để ý đến chủ nhân của câu hỏi kia vẫn với giọng cười hả hê. Nhưng rồi cũng ngừng cười nhìn lên. Ánh mắt sắc lẹm đang chăm chú quan sát từng hành động của nhỏ. Rùng mình!
-Cười vui nhỉ?-Hắn lên tiếng hỏi tiếp
-Ừ...thì...thì tất nhiên là...cười thì phải... vui rồi!-Nhỏ ngượng ngùng khi tự nhiên bắt gặp ánh mặt của hắn. Ánh mắt kì lạ-À... Giờ mình chơi gì nữa đi ha?!- Nhỏ đưa mắt nhìn mọi người để tránh ánh mắt đó
-KHÔNG!!!-Nguyên đám con trai tự nhiên đồng thanh hét lên làm nhỏ giật nảy lên.
-Nèk! Không chơi thì thôi làm gì dữ vậy!!-Nhỏ lấy tay vuốt vuốt lên ngực rồi... hét lại. Thế là cả đám không nói gì nằm lăn hết lên cỏ. Bốn thằng con trai, hai đứa con gái, mỗi đứa một kiểu mà tận hưởng những làn gió nhẹ man mác thổi vào da, cái bầu không khí này thật khiến mình thấy dễ chịu.
Nó cũng vậy im lặng mà tận hưởng khoảng không, tựa nhẹ cằm lên đầu gối nó để ánh nắng chiều tàn hắt lên gương mặt thanh tú trầm ngâm, đôi mắt màu tím mơ hồ kì ảo nhìn cảnh vật trước mặt. Thật gần và cũng thật xa như là... ảo giác đối với trái tim của ai kia lúc này, run lên đến lỗi nhịp, lần đầu tiên trước một người con gái-Dương Khôi Vũ. Chính lúc này cậu bỗng nhận ra... bản thân mình đang rung động trước nó, rung động với nét đẹp thiên thần thật sự này. Dịu dàng, tĩnh lặng và cũng thật mong manh, nó như tự hòa vào làn gió mát kia. Thật sự là điều hiếm có khó tìm ở nó đối với Khôi Vũ.
-Ê, Khôi Vũ! Mày đang nhìn gì vậy?-Tiếng của Thiên Hải gọi lôi cậu trở về thực tại
-Không!...không... có gì....-Khôi Vũ cố quay mặt lại không cho thằng bạn biết gương mặt đang ngượng ngùng đến đỏ bừng của mình.
-Vậy sao?!!...-Thiên Hải khó hiểu nhìn thái độ của Khôi Vũ-Ờh mà Khôi Vũ này, chuyện hồi sáng mày hỏi tao... có muốn nghe không?
-Chuyện hồi sáng??...-Khôi Vũ quay lại khi nghe câu hỏi của Thiên Hải-À... nhớ rồi! Tao thấy hơi tò mò một chút...?!?
-Chuyện gì vậy Thiên Hải? Cho anh tham gia với...-Ken ở đâu tự nhiên nhảy vô, giọng hào hứng như luôn sẵn sàng với tinh thần 'vui là chính'.
-À... là chuyện lúc nhỏ-Thiên Hải không ngại mà cũng bắt đầu lên giọng để vào chuyện, nhỏ, Shaily và nó đều biết thằng nhóc muốn kể đến chuyện gì nhưng vẫn im lặng ngồi nghe...
*Năm Hoàng Thiên Hải đặt chân vào ngôi trường cấp 2. Ngay ngày đầu tiên đi học, nhóc đã gây chuyện với một đám đàn anh lớp trên. Bọn họ ỷ đông nên sau giờ tan học đã lôi Thiên Hải đến nhà kho bỏ hoang khá vắng vẻ và ra tay. Lúc đó cả nó, nhỏ, Shaily và Evi nhận được thông báo liền cấp tốc chia nhau tìm Thiên Hải vì biết đám đàn anh đó không phải thường toàn giải quyết theo kiểu côn đồ với lại Thiên Hải cũng không biết tí võ nào phòng thân. Ngay lúc Thiên Hải đang sắp phải hứng chịu một nhát dao của một thằng hăng máu thì nó cũng đột nhiên xuất hiện kịp thời đưa lưng đỡ thay Thiên Hải....*
Nghe tới đây cả đám giật mình, mặt trắng bệch ra... (riêng một số người)
-Vậy... vậy là tiêu Arinsa luôn rồi còn gì...-Ken nói giọng run run thì...Cốc.
-Ăn nói lung tung, nếu tiêu rồi thì sao giờ Arinsa còn ngồi đây được!- Shaily liền gõ ngay một cái vào đầu Ken rồi quát lên.
-Ờh...-Ken quay qua nhìn nó. Đúng là nó còn sống sờ sờ ngay trước mắt-Vậy rồi mọi chuyện ra sao...???
- Có người cứu chứ sao...-Shaily liền lên giọng kể tiếp thay cho Thiên Hải
-Người cứu??''-Lần này đến lượt Khôi Vũ thắc mắc
-Phải, lúc đó bỗng có một người đến cứu Arinsa và Thiên Hải, con dao bị viên đá do người đó ném bay ra nhưng...- vừa định thở phù cho nhẹ người thì Shaily lại đổi giọng khiến cho Khôi Vũ và Ken lại lên cơn tò mò. Giống như là đã có chuyện gì không may xảy ra -Nhưng mà... mọi chuyện đâu có thuận lợi như vậy. Con dao tuy không đâm thẳng nhưng lúc bị văng ngang lại vô tình cứa ngang qua da của Arinsa. Vết thương tuy ngoài da nhưng đã để lại một vết sẹo nhỏ trên bả vai trái của cậu ấy-Shaily kết thúc câu truyện với giọng trầm xuống.
Không khí cũng đột nhiên cũng bị lôi theo, trầm xuống im lặng. Thiên Hải thở dài, nhắc đến chuyện này lòng thằng nhóc vẫn còn thấy nặng nề mặc dù ban đầu mình chính là người khơi mào đòi kể ra . Mà cũng phải thôi, cuối cùng cũng vì Thiên Hải mà nó đã bị thương. Cảm giác mình là người có tội cứ đè nặng mãi trên vai-Vì thế nên em đã hứa sẽ trưởng thành hơn để có thể bảo vệ chị...-Thiên Hải lên tiếng đưa đôi mắt trầm buồn nhìn thẳng về phía nó.
-Quên đi!-Nó thở dài, nó hiểu cảm giác của Thiên Hải - Chị đã nói không phải lỗi của em rồi mà. Vì thế hãy quên hết đi! Mọi chuyện đã là quá khứ rồi.
-Thôi được rồi nếu là chuyện không vui thì đừng nói đến nữa. A!! Đúng rồi hay là chúng ta nghĩ xem tối nay chơi trò gì đi!-Nhỏ đột nhiên hí hửng giở giọng bày trò để xóa tan bầu không khí không vui này. Nhỏ không thích mọi người buồn. Nếu là ngày để chơi thì phải chơi hết mình. Tuyệt đối không được để những chuyện không vui mà làm ảnh hưởng đến.
-Ừ! được đó, được đó nhưng trò gì đây...-Shaily hưởng ứng ngay tức thì
-Ưmh, để coi... trò gì nhỉ?...-Nhỏ phân vân không biết nên lựa chọn trò gì. Mọi lần, nhỏ đều là người khởi màn cho những cuộc vui nhưng sao giờ lại không nghĩ ra trò gì thú vị để chơi vào buổi tối vậy. Chẳng lẽ chơi cắm trại rồi đốt lửa. Không, chán lắm trò này chơi hoài toàn ngồi không một chỗ hơ lửa mà còn lều trại nữa giờ mà làm thì rắc rối lắm...
-THÁM HIỂM RỪNG ĐÊM-Nó chợt lên tiếng đưa ra ý kiến làm cả đám ngạc nhiên liền bị thu hút bởi cái tên trò chơi hấp dẫn.
-Thám hiểm rừng đêm sao??''-Shaily nghi hoặc hỏi lại. Sao hôm nay nó lạ thế bình thường nó đâu có hứng thú với việc bày trò chơi, toàn là để mọi người chủ động trước không à. Có ý gì đây.
-Ừ, muốn chơi thử không?-Nó nháy mắt
-CHƠI!!-Cả đám đồng thanh toàn tập kể cả là người trầm tĩnh nhất nãy giờ như hắn cũng nhiệt liệt hưởng ứng. Mà cũng chắc không có gì là lạ vì nghe cái tên trò chơi đầy thú vị thế kia cơ mà với lại nhìn cái vẻ hào hứng, phấn khởi kia của nhỏ sao mà không bị lây cho được.
........................................................................................................................................
-Thiên Bảo, thằng GOD đâu rồi??-Ken giật áo hắn, vì nãy giờ mãi chơi mà quên mất sự xuất hiện của anh
-Tao không biết! Nó biệt tăm biệt tích hồi chiều giờ có thấy bóng dáng đâu-Hắn cũng lắc đầu, thầm nghĩ chắc anh lại kiếm chỗ nào đó mà đánh một giấc tí thế nào cũng quay lại nên cũng không để ý cho lắm.
........................................................................................................................................
Trong lúc đó...
-Xin lỗi đã làm phiền bác, cháu không thấy vật cần tìm!-anh bước ra từ phòng của nó. Quay người đóng nhẹ cánh cửa phòng lại rồi nhìn sang bác Tâm đã đứng đợi anh nãy giờ.
-Vậy sao?!! Thôi thiếu gia ra với mọi người đi đừng để tiểu thư và các bạn của cậu đợi lâu!-Bác Tâm ân cần nhìn anh rồi quay bước đi, bác không thắc mắc vật anh muốn tìm là gì nhưng vẫn thấy... Thật khó hiểu! Vẻ mặt của anh tuy không bộc lộ một tí cảm xúc gì nhưng đâu đó trong đôi mắt kia vẫn ánh lên vẻ lo lắng.
-Chết tiệt!-Sau khi bóng bác Tâm đã khuất sau cái cầu thang, sự phiền não mới lộ rõ, anh khó chịu nghiến răng tay đấm mạnh vào tường(hên không nức). Phải làm sao đây! Nếu không tìm thấy nó thì anh phải làm sao đây..
/26
|