Nó và anh quen nhau trong một mùa hè nóng nực, có lẽ vì thế mà tình cảm của cả hai cũng đều rạo rực y như vậy ngay trong lần gặp đầu tiên... Lần gặp đầu tiên... cũng là nụ hôn đầu tiên...
Nó còn nhớ rõ, ngày đầu tiên gặp anh... đó là một ngày mưa... Trên đường đi đến chỗ hẹn, vì trời mưa nên anh bắt nó phải dừng lại tấp vô một chỗ nào đó để tránh mưa, nhưng vì muốn sớm gặp anh nên nó vẫn cố đến, lúc đó nó đã nói đùa :"Vợ ghét mưa lắm! Nhưng vì chồng mà vợ vẫn sẽ đến! C` là số một rồi đấy nhé!"...
Lúc đó... rõ ràng là nói đùa... còn bây giờ... trò đùa đã trở thành sự thật rồi!
******
Vậy mà anh và nó chỉ quen nhau trong có vỏn vẹn 3 tháng...
3 tháng... Không phải là một quãng thời gian quá dài nhưng những kỉ niệm đối với nó thì chắc chắn không phải là ngắn...
3 tháng là quãng thời gian đong đầy hạnh phúc giữa anh và nó...
Bởi ngày nào cũng gặp , ngày nào cũng yêu thương...
Bởi vậy nên chỉ cần rời xa nhau có một ngày thôi là nó sẽ cảm thấy nhớ anh điên đảo lên rồi...
Bởi vậy nên đã có những lúc nó rơi nước mắt khi nghe tin anh nói hôm sau anh phải đi công tác, trong khi vừa mới hôm trước anh xa nó được... một ngày...
Bởi vậy nên đã có những lúc... nó liều mình thoát ra cái vỏ bọc nhút nhát... ôm trầm lấy anh từ phía sau và thút thít nói... "Chồng à! Đừng rời xa vợ nữa nhé! Chồng có biết một ngày rời xa chồng vợ cảm giác như cả tháng không? Vợ nhớ chồng nhiều lắm ý!"...
Bởi vậy nên đã có những lúc... nó từng cảm thấy yêu say đắm cái làn mưa mà nó từng ghét cay ghét đắng kia... bởi khi tung tăng đi dưới mưa... nó lại cẩn thận nhớ về từng chút một cái khoảnh khắc khi anh trao lên môi nó nụ hôn đầu ngọt ngào đầy cuốn hút...
Bởi vậy nên đã có những lúc... nó nhận ra nó yêu anh nhiều hơn tất cả những gì nó nghĩ và nó nói...
Đó là khi anh vô tình làm mình bị thương, nhìn máu anh đổ xuống, lòng nó quặn thắt... Cảm giác như có cái gì đó đang đâm xuyên qua tim khiến cho hơi thở mỗi lúc một nghẹn ngào khó tả...
Máu anh chảy đầy tay mà anh vẫn cười cợt như không có chuyện gì xảy ra khiến cho nó giận đến tái mặt, vội vàng bước vụt ra khỏi căn phòng, trốn vào wc, giận mình không bảo vệ được anh, giận anh không coi trọng bản thân mình, giận lắm... Nó khóc thút thít mãi cho đến khi anh đẩy cửa wc bước vào... nhìn nó khóc không hiểu sao anh lại bật cười... Còn hỏi vợ khóc cái gì ? Lúc đó nó chỉ biết vội gạt nước mắt của mình đi, giận dữ mắng.
"Ai thèm khóc!"...
Rồi lại vội vàng nắm lấy mu bàn tay vẫn đang chảy đầy máu của anh, xé toạc điếu thuốc lá đang để trong túi áo của anh ra, nhanh chóng rắc đều lên chỗ hở của vết thương rồi gọn gàng băng bó nó lại. Vừa làm, nó lại vừa hậm hực mắng...
"Chồng có đau không"– Giọng rưng rưng.
Anh cười, thần người nhìn nó chăm sóc cho mình.
"Không! Chồng không đau! Chỉ là bạn bè đùa nhau thôi mà!".
Nghe anh nói câu "bạn bè đùa nhau" nhẹ như lông hồng mà nó chỉ muốn đánh cho bạn anh một trận! Giận không thể nào chịu được, mà đau thì sắp vỡ òa ra rồi đây này!
Đánh nhẹ anh một cái vào ngực, nó nói.
"Vợ ghét chồng lắm! Nói cho chồng biết! Từ bây giờ máu của chồng cũng là máu của vợ! Nếu vợ không cho phép chồng được đổ máu, thì chồng tuyệt đối không được làm mình bị thương nữa! Nghe chưa?"...
Anh ngây người nhìn nó... rồi nhoẻn cười ngạc nhiên hỏi lại.
"Tại sao?"
Chẳng cần phải suy nghĩ nhiều, nó trả lời bằng cái giọng chắc nịch.
"Bởi vì khi c` bị thương , thì vợ sẽ cảm thấy rất đau...
Mà c` cũng không muốn nhìn thấy vợ bị đau? Có đúng ko?
Vậy nên làm ơn hãy giữ gìn bản thân mình giùm cả phần vợ luôn nhé!"
Lặng người...
Anh nhìn thẳng vào mắt nó và mỉm cười đầy hạnh phúc...
Thật sự từ khi quen nhau đến giờ, chưa bao giờ nó được nhìn thấy khuôn mặt anh hiền lành ngơ ngác như lúc này...
Rồi đột ngột ôm trọn nó vào lòng, khẽ nâng eo con bé lên, anh nhẹ nhàng đặt lên môi nó một nụ hôn ngọt ngào và bất tận... Nó nhắm mắt, suýt lịm đi trong nụ hôn vô cùng nồng nàn và quyến rũ ấy...
Thời gian quen anh, mọi thứ trôi qua thật là nhanh, dường như ngày nào anh và nó cũng gặp nhau, anh thường xuyên đưa nó đi làm, rồi đi chơi. Nó là một đứa con gái 19 tuổi vừa mới thi xong đại học và đang đi làm thêm như một sinh viên bình thường. Vậy mà anh cho đó là vất vả.
Có lần, anh đã đề nghị ý kiến với nó... rằng vợ hãy nghỉ làm đi, chồng muốn nuôi vợ!
Nó biết, một người giàu có như anh, muốn nuôi nó là chuyện dư sức, nhưng nó không muốn biến mình thành kẻ ăn bám. Quen được anh, đối với nó đã là cả một niềm tự hào rồi!
Nó biết bản thân mình không bằng các chân dài trước kia anh từng cặp. Nhưng nó biết nó khác họ ở một điều, rằng anh tôn trọng nó... Mặc dù nó không xinh nổi bật, không ngực to, không có những đường cong quyến rũ, nhưng anh vẫn hết sức tự tin đưa nó đi giới thiệu với tất thảy "bạn bè, đồng nghiệp" thậm chí là cả "cấp trên" rằng nó là " phu nhân " của anh... Và chỉ riêng mình nó thôi...
Anh đối xử với nó ân cần đến nỗi cô bạn thân của anh phải phát ghen lên được! Anh chăm sóc cho nó từng tí một, giống hệt như đối với bảo bối của anh vậy. Anh nâng niu và tuyệt đối không muốn làm nó bị trầy xước. Bởi vậy nên anh sẵn sàng đi cuối ở những cuộc đua, để mặc cho đàn em thả sức vượt mình, nhưng anh vẫn nắm chắc bàn tay nó và đặt vòng qua bụng mình, hạnh phúc nói :" Chỉ cần vợ cảm thấy an toàn là được rồi!" .
Lúc đó, nó lại tủm tỉm cười và nói :"Chỉ cần là ở bên chồng , lúc nào vợ cũng thấy an toàn hết ấy!"...
Vậy là ngay khi câu nói của nó vừa kết thúc, anh liền hỏi "Thật không?" rồi rồ ga phóng vù lên một phát 90km/h làm tóc nó đột ngột rối bù như tổ quạ T.T... Mặc dù mặt tái mét nhưng khi anh hỏi lại "Vợ có sợ không "... thì nó vẫn bình thản đáp "Cũng bình thường thôi!"...
Anh lại bật cười :
- Chồng biết mà!
Nó ngạc nhiên hỏi, vòng tay mỗi lúc một siết anh chặt hơn...
- Biết cái gì cơ?
- Vợ cứng lắm!
Xùy... tưởng cái gì! Nghe anh nói, nó lại bật cười khanh khách!
- Sao chồng biết?
- Nhìn vào mắt vợ ý!
- Mắt vợ làm sao cơ? Mắt vợ hiền thế này cơ mà?
- Vâng ... hiền lắm ạaaaaa!– Vừa nói, anh vừa kéo dài cái giọng mang đầy tính giễu cợt của mình ra đùa nó khiến cho nó phải nhéo mạnh vào lưng anh.
- Thích đùa vợ không? Nói thật đi? Nhìn vào mắt vợ thì chồng thấy được cái gì?
- Rất lì và phũ... – Nói ra câu này, giọng anh có vẻ càng lúc càng bé đi...
Nghe anh nhận xét về mình như vậy, nó có cảm giác như anh đang đâm trúng tim đen của mình vậy, bề ngoài thì nhìn nó rất hiền, nhưng thực chất bản lĩnh của nó đúng là không tồi! Rất lì và phũ... có lẽ là anh nói cũng đúng đấy ... Nhưng bây giờ thì chưa phải lúc nó thể hiện điều ấy ra cho anh thấy đâu...
******
Nhưng rồi cái ngày ấy cũng đến... là cái ngày anh đòi hỏi nó làm chuyện ấy...
Nó còn nhớ rõ, ngày đầu tiên gặp anh... đó là một ngày mưa... Trên đường đi đến chỗ hẹn, vì trời mưa nên anh bắt nó phải dừng lại tấp vô một chỗ nào đó để tránh mưa, nhưng vì muốn sớm gặp anh nên nó vẫn cố đến, lúc đó nó đã nói đùa :"Vợ ghét mưa lắm! Nhưng vì chồng mà vợ vẫn sẽ đến! C` là số một rồi đấy nhé!"...
Lúc đó... rõ ràng là nói đùa... còn bây giờ... trò đùa đã trở thành sự thật rồi!
******
Vậy mà anh và nó chỉ quen nhau trong có vỏn vẹn 3 tháng...
3 tháng... Không phải là một quãng thời gian quá dài nhưng những kỉ niệm đối với nó thì chắc chắn không phải là ngắn...
3 tháng là quãng thời gian đong đầy hạnh phúc giữa anh và nó...
Bởi ngày nào cũng gặp , ngày nào cũng yêu thương...
Bởi vậy nên chỉ cần rời xa nhau có một ngày thôi là nó sẽ cảm thấy nhớ anh điên đảo lên rồi...
Bởi vậy nên đã có những lúc nó rơi nước mắt khi nghe tin anh nói hôm sau anh phải đi công tác, trong khi vừa mới hôm trước anh xa nó được... một ngày...
Bởi vậy nên đã có những lúc... nó liều mình thoát ra cái vỏ bọc nhút nhát... ôm trầm lấy anh từ phía sau và thút thít nói... "Chồng à! Đừng rời xa vợ nữa nhé! Chồng có biết một ngày rời xa chồng vợ cảm giác như cả tháng không? Vợ nhớ chồng nhiều lắm ý!"...
Bởi vậy nên đã có những lúc... nó từng cảm thấy yêu say đắm cái làn mưa mà nó từng ghét cay ghét đắng kia... bởi khi tung tăng đi dưới mưa... nó lại cẩn thận nhớ về từng chút một cái khoảnh khắc khi anh trao lên môi nó nụ hôn đầu ngọt ngào đầy cuốn hút...
Bởi vậy nên đã có những lúc... nó nhận ra nó yêu anh nhiều hơn tất cả những gì nó nghĩ và nó nói...
Đó là khi anh vô tình làm mình bị thương, nhìn máu anh đổ xuống, lòng nó quặn thắt... Cảm giác như có cái gì đó đang đâm xuyên qua tim khiến cho hơi thở mỗi lúc một nghẹn ngào khó tả...
Máu anh chảy đầy tay mà anh vẫn cười cợt như không có chuyện gì xảy ra khiến cho nó giận đến tái mặt, vội vàng bước vụt ra khỏi căn phòng, trốn vào wc, giận mình không bảo vệ được anh, giận anh không coi trọng bản thân mình, giận lắm... Nó khóc thút thít mãi cho đến khi anh đẩy cửa wc bước vào... nhìn nó khóc không hiểu sao anh lại bật cười... Còn hỏi vợ khóc cái gì ? Lúc đó nó chỉ biết vội gạt nước mắt của mình đi, giận dữ mắng.
"Ai thèm khóc!"...
Rồi lại vội vàng nắm lấy mu bàn tay vẫn đang chảy đầy máu của anh, xé toạc điếu thuốc lá đang để trong túi áo của anh ra, nhanh chóng rắc đều lên chỗ hở của vết thương rồi gọn gàng băng bó nó lại. Vừa làm, nó lại vừa hậm hực mắng...
"Chồng có đau không"– Giọng rưng rưng.
Anh cười, thần người nhìn nó chăm sóc cho mình.
"Không! Chồng không đau! Chỉ là bạn bè đùa nhau thôi mà!".
Nghe anh nói câu "bạn bè đùa nhau" nhẹ như lông hồng mà nó chỉ muốn đánh cho bạn anh một trận! Giận không thể nào chịu được, mà đau thì sắp vỡ òa ra rồi đây này!
Đánh nhẹ anh một cái vào ngực, nó nói.
"Vợ ghét chồng lắm! Nói cho chồng biết! Từ bây giờ máu của chồng cũng là máu của vợ! Nếu vợ không cho phép chồng được đổ máu, thì chồng tuyệt đối không được làm mình bị thương nữa! Nghe chưa?"...
Anh ngây người nhìn nó... rồi nhoẻn cười ngạc nhiên hỏi lại.
"Tại sao?"
Chẳng cần phải suy nghĩ nhiều, nó trả lời bằng cái giọng chắc nịch.
"Bởi vì khi c` bị thương , thì vợ sẽ cảm thấy rất đau...
Mà c` cũng không muốn nhìn thấy vợ bị đau? Có đúng ko?
Vậy nên làm ơn hãy giữ gìn bản thân mình giùm cả phần vợ luôn nhé!"
Lặng người...
Anh nhìn thẳng vào mắt nó và mỉm cười đầy hạnh phúc...
Thật sự từ khi quen nhau đến giờ, chưa bao giờ nó được nhìn thấy khuôn mặt anh hiền lành ngơ ngác như lúc này...
Rồi đột ngột ôm trọn nó vào lòng, khẽ nâng eo con bé lên, anh nhẹ nhàng đặt lên môi nó một nụ hôn ngọt ngào và bất tận... Nó nhắm mắt, suýt lịm đi trong nụ hôn vô cùng nồng nàn và quyến rũ ấy...
Thời gian quen anh, mọi thứ trôi qua thật là nhanh, dường như ngày nào anh và nó cũng gặp nhau, anh thường xuyên đưa nó đi làm, rồi đi chơi. Nó là một đứa con gái 19 tuổi vừa mới thi xong đại học và đang đi làm thêm như một sinh viên bình thường. Vậy mà anh cho đó là vất vả.
Có lần, anh đã đề nghị ý kiến với nó... rằng vợ hãy nghỉ làm đi, chồng muốn nuôi vợ!
Nó biết, một người giàu có như anh, muốn nuôi nó là chuyện dư sức, nhưng nó không muốn biến mình thành kẻ ăn bám. Quen được anh, đối với nó đã là cả một niềm tự hào rồi!
Nó biết bản thân mình không bằng các chân dài trước kia anh từng cặp. Nhưng nó biết nó khác họ ở một điều, rằng anh tôn trọng nó... Mặc dù nó không xinh nổi bật, không ngực to, không có những đường cong quyến rũ, nhưng anh vẫn hết sức tự tin đưa nó đi giới thiệu với tất thảy "bạn bè, đồng nghiệp" thậm chí là cả "cấp trên" rằng nó là " phu nhân " của anh... Và chỉ riêng mình nó thôi...
Anh đối xử với nó ân cần đến nỗi cô bạn thân của anh phải phát ghen lên được! Anh chăm sóc cho nó từng tí một, giống hệt như đối với bảo bối của anh vậy. Anh nâng niu và tuyệt đối không muốn làm nó bị trầy xước. Bởi vậy nên anh sẵn sàng đi cuối ở những cuộc đua, để mặc cho đàn em thả sức vượt mình, nhưng anh vẫn nắm chắc bàn tay nó và đặt vòng qua bụng mình, hạnh phúc nói :" Chỉ cần vợ cảm thấy an toàn là được rồi!" .
Lúc đó, nó lại tủm tỉm cười và nói :"Chỉ cần là ở bên chồng , lúc nào vợ cũng thấy an toàn hết ấy!"...
Vậy là ngay khi câu nói của nó vừa kết thúc, anh liền hỏi "Thật không?" rồi rồ ga phóng vù lên một phát 90km/h làm tóc nó đột ngột rối bù như tổ quạ T.T... Mặc dù mặt tái mét nhưng khi anh hỏi lại "Vợ có sợ không "... thì nó vẫn bình thản đáp "Cũng bình thường thôi!"...
Anh lại bật cười :
- Chồng biết mà!
Nó ngạc nhiên hỏi, vòng tay mỗi lúc một siết anh chặt hơn...
- Biết cái gì cơ?
- Vợ cứng lắm!
Xùy... tưởng cái gì! Nghe anh nói, nó lại bật cười khanh khách!
- Sao chồng biết?
- Nhìn vào mắt vợ ý!
- Mắt vợ làm sao cơ? Mắt vợ hiền thế này cơ mà?
- Vâng ... hiền lắm ạaaaaa!– Vừa nói, anh vừa kéo dài cái giọng mang đầy tính giễu cợt của mình ra đùa nó khiến cho nó phải nhéo mạnh vào lưng anh.
- Thích đùa vợ không? Nói thật đi? Nhìn vào mắt vợ thì chồng thấy được cái gì?
- Rất lì và phũ... – Nói ra câu này, giọng anh có vẻ càng lúc càng bé đi...
Nghe anh nhận xét về mình như vậy, nó có cảm giác như anh đang đâm trúng tim đen của mình vậy, bề ngoài thì nhìn nó rất hiền, nhưng thực chất bản lĩnh của nó đúng là không tồi! Rất lì và phũ... có lẽ là anh nói cũng đúng đấy ... Nhưng bây giờ thì chưa phải lúc nó thể hiện điều ấy ra cho anh thấy đâu...
******
Nhưng rồi cái ngày ấy cũng đến... là cái ngày anh đòi hỏi nó làm chuyện ấy...
/20
|