Cố Ngôn Sanh sững sờ khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, trong mắt hiện lên vẻ không tin, ngước mắt nhìn Ôn Niệm Nam ở rìa vách núi.
Ôn Noãn Nam vừa hôn mê bất ngờ tỉnh lại, nhìn chằm chằm thuốc trong tay, run rẩy nói: "...Đừng, Ngôn Sanh!"
“Em… không bị mất trí nhớ… Em có nhớ anh không?” Đôi mắt Cố Ngôn Sanh nhất thời đỏ lên, anh nhìn Ôn Niệm Nam đầy kích động.
Thật tuyệt, Ôn Niệm Nam không có mất trí nhớ, còn nhớ rõ mình.
Tay Ôn Niệm Nam đang run rẩy, nếu không lên tiếng ngăn cản Cố Ngôn Sanh, liệu anh ta có thực sự tiêm ...
Ôn Niệm Nam lo lắng nhìn chằm chằm thuốc trong tay, nói: "Tôi không tiêm thuốc, Cố Ngôn Sanh, đặt thuốc xuống đi."
Ánh mắt Cố Ngôn Sanh tràn đầy lo lắng, gương mặt nhìn tái nhợt nói: "Niệm Niệm tôi tới cứu em, lần này tôi sẽ không để cho em bị thương!"
Thì ra cha Mộ đang dùng sức tiêm thuốc vào người Ôn Niệm Nam, đột nhiên cha Mộ nhận được tin tức, biết Mộ Bắc Dật đưa người tới nên liền dừng lại.
Cha Mộ cố ý vứt lọ thuốc xuống đất, muốn thử xem Cố Ngôn Sanh sẽ chọn thứ gì, khiến cho Mộ Bắc Dật bỏ cuộc và trở về Mộ gia.
Nhưng ông không ngờ rằng Cố Ngôn Sanh thực sự sẽ hy sinh bản thân vì cái gọi là tình yêu.
Cố Ngôn Sanh nhắm chặt mắt và nhìn chằm chằm vào Ôn Niệm Nam bên vách đá cạnh biển, vì sợ rằng anh ta sẽ ngã xuống.
Ôn Niệm Nam lắc đầu nhẹ, nhìn Cố Ngôn Sanh, yếu ớt nói: "Tôi... Tôi không sao, lần này tôi không sợ, bởi vì tôi biết anh nhất định sẽ tới cứu tôi..."
Cố Ngôn Sanh cảm thấy đau đớn như bị dao cứa, nhìn Cha Mộ nghiến răng nói: "Thả em ấy ra! Tôi đồng ý mọi điều kiện của ông."
Cha Mộ đứng im không nói, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Mộ Bắc Dật bước lên trước nhìn cha Mộ, lạnh lùng nói: "Đừng thử nữa, cha còn không hiểu sao?"
"Là con không hiểu, ta sẽ chứng minh cho con."
Cha Mộ chỉ về phía Ôn Niệm Nam và nhìn Cố Ngôn Sanh và Đường Sóc, lạnh lùng nói: "Có hai loại thuốc ở đây. Vì hai người đều nói rằng yêu anh ta, nên tiêm cho cả hai đi! Để tôi xem ai yêu anh ta hơn."
Cha Mộ bước tới gần Đường Sóc, lạnh lùng nói: "Cậu? Cậu sẽ lựa chọn hy sinh bản thân vì Ôn Niệm Nam sao? Cậu sẽ lựa chọn giống như Cố Ngôn Sanh?"
Vẻ mặt của Ôn Niệm Nam thay đổi khi anh nghe thấy điều đó, anh nói, "Đường Sóc, đừng làm thế! Đừng ..."
Ánh mắt Đường Sóc hơi hơi lóe lên, nhàn nhạt nhìn Ôn Niệm Nam nói: "Tôi sẽ..."
Đường Sóc đưa tay định lấy cây kim nhưng bị cha Mộ bất ngờ đá văng ra.
Cha Mộ nhìn Mộ Bắc Dật gầm lên: "Con thấy không? Trong mắt hắn chỉ có Ôn Niệm Nam, hắn sẽ không bao giờ yêu con!"
Hai tay Mộ Bắc Dật run rẩy cúi đầu, thật lâu không lên tiếng.
"Đồ bỏ đi!"
Cha Mộ đột nhiên cầm lấy kim tiêm, đi đến bên người Ôn Niệm Nam, dùng tay khống chế Ôn Niệm Nam, kéo hắn đến mép vách núi.
Cố Ngôn Sanh nhìn thấy cha Mộ cầm kim tiêm đến gần Ôn Niệm Nam, trong lòng đột nhiên run lên, hốt hoảng nói: "Ông ... ông định làm gì? Thả em ấy ra!"
Ôn Niệm Nam bị khống chế thật chặt không thể nhúc nhích, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi, sau lưng là một vách núi biển.
Cha Mộ chậm rãi đặt cây kim vào cổ Ôn Niệm Nam và nhìn về phía Cố Ngôn Sanh, ánh mắt đầy điên cuồng.
"Cha ngươi cùng Tần Vân Sanh trước kia cũng giống cậu, miệng nói yêu cuối cùng lại gả cho người khác! Vì cậu yêu hắn, thì hãy tiêm thuốc vào người cho ta xem! Tiêm đi! Không phải cậu yêu hắn sao? Chỉ cần cậu tiêm nó!"
Sắc mặt Ôn Niệm Nam phút chốc tái đi, anh run rẩy: "Đừng ... đừng Cố Ngôn Sanh! Tôi không được phép anh làm chuyện này ..."
Cha Mộ mất kiên nhẫn liền cảnh cáo: "Ta khuyên cậu nên thành thật, nếu không sẽ cây kim này sẽ đâm vào cổ hắn."
"Đừng chạm vào em ấy!"
Cố Ngôn Sanh cầm ống tiêm lên, nhìn lọ thuốc màu xanh lam bên trong, lạnh lùng nói: "Không phải là ... chỉ cần tôi tiêm thuốc, ông sẽ thả em ấy đi?"
Cha Mộ giật mình, lạnh lùng nói: "Đúng vậy, nếu cậu dám giở trò quỷ, ta liền đẩy hắn xuống."
“Đừng Cố Ngôn Sanh … làm ơn đừng… Cố Ngôn Sanh!” Ôn Niệm Nam cố gắng giãy giụa bất chấp cây kim trên cổ mình, nhưng không thể dứt ra được.
Cố Ngôn Sanh ngước mắt lên nhìn Ôn Niệm Nam đang cầu xin mình, nhẹ giọng nói: "Không sao, đừng sợ..."
Ông tiêm màu xanh lam bị truyền vào cánh tay của Cố Ngôn Sanh...
Ôn Niệm Nam tuyệt vọng nhìn Cố Ngôn Sanh tiêm thuốc vào người mình cho đến khi lọ thuốc màu xanh lam đã cạn sạch, Ôn Niệm Nam cảm thấy trái tim mình cũng trống rỗng ...
Cố Lâm và Chu Nguyên Phong sững sờ, Mộ Bắc Dật cũng sững sờ.
Cố Ngôn Sanh lùi lại một bước, Cố Lâm bước tới để đỡ anh ta, nhưng bị anh ta đẩy ra.
Cố Ngôn Sanh ném ống tiêm rỗng qua, gằn từng chữ: "Tôi ... tôi tiêm xong, để em ấy đi."
Cha Mộ nhìn chằm chằm cây kim trên mặt đất nhưng không nói, Mộ Bắc Dật nhận ra điều gì đó, vẻ mặt thay đổi: "Cha!"
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt cha Mộ, đột nhiên ông ta giơ tay đâm kim vào cánh tay Ôn Niệm Nam.
Cố Ngôn Sanh sững người ngay lập tức, và hét lên trong tuyệt vọng: “Không được…Niệm Niệm!"
Đột nhiên, Đường Sóc lao tới, giật lấy thuốc trên tay cha Mộ, cha Mộ lạnh lùng nói: "Đưa thuốc cho tôi, nếu không tôi sẽ đẩy anh ta xuống!"
Đường Sóc cầm thuốc lui về phía sau vài bước, cười khổ nói: "Mất trí nhớ rồi ngu ngốc? ... Để tôi chịu ... Tôi sẽ bảo vệ cậu ấy lần cuối cùng. Nếu cần một người ngu ngốc, tôi thà rằng người đó là tôi, tôi mới là người … "
“Đừng, Đường Sóc!” Mộ Bắc Dật đẩy vệ sĩ ra, vội vàng chạy tới.
Cố Ngôn Sanh nhân cơ hội lao ra cứu Ôn Niệm Nam nhưng bị vệ sĩ của Mộ gia cản lại.
Đôi mắt Cố Ngôn Sanh đầy sát khí, đấm người một cái bay đi, Cố Lâm và Chu Nguyên Phong bước tới để tham gia cuộc chiến.
Mộ Bắc Dật giật lấy lọ thuốc trong tay Đường Sóc, ngây người nhìn lọ thuốc trên tay chỉ còn lại một nửa, nói: "Tại sao anh lại muốn làm chuyện này..."
"Tôi hận anh! Tôi hận anh! Tôi hận anh!"
Mộ Bắc Dật tiêm nửa lọ thuốc còn lại vào cánh tay anh, thả kim xuống ôm Đường Sóc, nghẹn ngào nói: "Anh sẽ ngốc với em ... Anh sẽ ở bên em..."
“Bắc Dật!” Cha Mộ đột nhiên kêu lên, Cố Ngôn Sanh nhìn sang.
Khi cha Mộ nhìn thấy Mộ Bắc Dật ngã xuống sau khi tiêm thuốc, ông đã đẩy Ôn Niệm Nam ra một cách đột ngột.
Cố Ngôn Sanh nhìn Ôn Niệm Nam đang ngã về phía sau, và hét lên, "Đừng, Niệm Niệm!"
Không gian xung quanh dường như đã chậm lại, Ôn Niệm Nam nhìn anh ngã xuống vách đá phía sau, anh nhìn thấy Cố Ngôn Sanh đang mất kiểm soát chạy về phía mình.
Tôi ... tôi sẽ chết ... Tôi sẽ không bao giờ gặp lại Cố Ngôn Sanh nữa ...
Ôn Niệm Nam từ từ nhắm mắt tuyệt vọng. (cảnh huyền thoại được chuyển thể thành phim)
Tay Ôn Niệm Nam đột nhiên bị nắm lại, giọng nói của Cố Ngôn Sanh từ trên đầu anh vang lên: "Niệm Niệm! Niệm Niệm, giữ chặt anh!" (cảnh này kinh điển thật)
Ôn Niệm Nam mở mắt ra, nhìn người nắm tay mình, hai mắt lập tức đỏ lên: "Ngôn Sanh..." (một bầu trời cảm xúc…khán giả hét lên sau một màn thót tim)
"Đừng sợ, có tôi ở đây, tôi sẽ cứu em lên." ( câu nói công thức thật..hjhj)
Cố Ngôn Sanh đã rất cố gắng để kéo Niệm Niệm lên, nhưng vì tác dụng của thuốc, anh quá chóng mặt nên không thể lấy đủ sức, chính anh cũng bị kéo xuống.
Nhìn thấy Cố Ngôn Sanh trượt xuống, trong mắt Ôn Niệm Nam hiện lên vẻ sợ hãi, anh lắc đầu nghẹn ngào nức nở: "Ngôn Sanh buông ra ... anh sẽ rơi xuống..."
"Anh ... không buông tay, cả đời này anh sẽ không buông tay!" (ôi! Trái tim bé bỏng của tôi, tha cho tôi đi mà, tôi già lắm rồi)
Cố Ngôn Sanh chống lại cơn choáng váng của mình và giữ chặt Ôn Niệm Nam, nghiến răng và dùng hết sức lực để giải cứu anh ta.
Trán Cố Ngôn Sanh lấm tấm mồ hôi lạnh, ôm chặt Ôn Niêm Nam vào lòng, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ nghĩ lại mà sợ, cả người run lên: "Không sao ... qua rồi, qua rồi......" . "
Ôn Niệm Nam ôm chặt Cố Ngôn Sanh, nước mắt rơi đầy trên quần áo.
"Anh đưa em về, được không?"
Ôn Niệm Nam nhìn ánh mắt Cố Ngôn Sanh càng ngày càng mờ mịt, giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, chua xót nói: "Được rồi ... chúng ta về nhà đi…"
"Niệm Niệm, anh xin lỗi, anh không nên bỏ qua cảm xúc của em. Anh muốn ở bên em thật lâu sau khi hoàn thành công việc của mình ... Lúc trước anh đến nước Z để chuẩn bị nhẫn cho em. . Anh muốn nói với em rằng anh yêu em ... "
Ôn Niệm Nam sững sờ: "Chiếc nhẫn ... anh đến nước Z để đặt nhẫn?"
Cố Ngôn Sanh hôn nhẹ lên mắt Ôn Niệm Nam và cầm tay anh: "Anh đã tìm đến Mễ San để thiết kế chiếc nhẫn cho chúng ta. Anh muốn em có được mọi thứ tốt nhất. Anh muốn em làm vợ anh một lần nữa."
Hóa ra anh nghĩ quá nhiều, hóa ra Cố Ngôn Sanh chưa bao giờ bỏ rơi mình.
Ngay khi Ôn Niệm Nam đang định nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy mắt Cố Ngôn Sanh trợn tròn , đột nhiên kéo hắn vào lòng, hoán đổi vị trí, chặn hắn lại, lấy tay che mắt Ôn Niệm Nam.
Bùm!
Một tiếng súng vang lên khiến tất cả mọi người đều dừng lại, ngơ ngác nhìn về phía mép vách núi.
Ôn Niệm Nam sững người ngay lập tức khi nghe thấy tiếng súng, và đưa tay lên kéo tay Cố Ngôn Sanh.
"Đừng nhìn..."
Ôn Niệm Nam run rẩy rút tay che mắt ra, nhìn thấy ngực Cố Ngôn Sanh bê bết máu.
Ôn Niệm Nam không tin nhìn người đang chảy máu, quỳ trên mặt đất cố gắng băng bó vết thương, cả người run lên: “Tại sao lại làm vậy… Cố Ngôn Sanh … không được Cố Ngôn Sanh, đừng bỏ tôi! Tôi không cho phép anh chết! "
Cố Ngôn Sanh thực sự đã chặn súng cho anh ...(xin phép thay đại từ nhân xưng tôi-anh, tôi-em cho nam9 và nữ 9)
Máu không ngừng chảy ra, sắc mặt Cố Ngôn Sanh càng lúc càng tái nhợt, anh nhìn thân thể đang run rẩy của Ôn Niệm Nam, anh cười yếu ớt rồi nói: "Anh ... cuối cùng cũng bảo vệ em được một lần, rốt cuộc lần này anh đã cứu em lên ... "
Trên mặt Ôn Niệm Nam đầy nước mắt, cả người run lên: “Em không muốn anh cứu em! Em muốn anh sống! Xin anh đừng chết......Anh còn nợ em rất nhiều. Em còn chưa tha thứ cho anh...em sẽ không cho phép anh chết ... "(không có máy bay trực thăng đến cứu à, ngồi đấy khóc là chết thật đấy…)
Cố Ngôn Sanh chật vật đưa bàn tay đẫm máu lên lau đi nước mắt trên mặt Ôn Niệm Nam, yếu ớt nói: "Đừng khóc ... Nếu ... nếu anh còn sống, em có đồng ý làm vợ anh không?" (ơ, lại kiểu mô-típ huyền thoại, ép gả lúc hấp…haha)
"Em nguyện ý..."
Sau khi Cố Ngôn Sanh có được câu trả lời mình muốn, anh nở một nụ cười nhạt, bàn tay từ từ rơi xuống đất và nhắm mắt lại ...(sao cái chương này nó toàn những câu và cảnh kinh điển vậy???)
Ôn Niệm Nam nhìn Cố Ngôn Sanh người đầy máu nằm bất động, ánh sáng trong mắt anh ta lập tức tắt ngấm.
" Ngôn Sanh... tỉnh lại đi! Anh nói muốn trao nhẫn cho em, anh nói muốn cầu hôn em, tỉnh lại đi..."
Bộ não của Ôn Niệm Nam ong ong như thể mọi thứ xung quanh anh đều im lặng.
Anh nhìn thấy Cố Lâm và Chu Nguyên Phong vội chạy đến giúp Cố Ngôn Sanh, Cố Lâm hoảng sợ nói gì đó với anh, nhưng Ôn Niệm Nam không nghe thấy gì.
Chỉ có một giọng nói trong não tôi ... Cố Ngôn Sanh đã chết ...
Tác giả có điều muốn nói.
Trailer: Cố cặn bã vị đạn bắn vào chỗ hiểm, tình trạng nguy kịch đưa đến bệnh viện cấp cứu, Niệm Niệm hối hận vì đã nghi ngờ Cố Cố, khúc mắc trong lòng nhiều năm đã được hóa giải. Lục Vân vội vàng trở về, không có cách nào ngăn được tác dụng của thuốc, Mộ Mộ tuyệt vọng trở về Mộ gia.
Nút thắt trái tim của Niệm Niệm cuối cùng đã được gỡ bỏ, và sự hiểu lầm cũng được giải quyết
Liệu vết thương nặng của Cố Cố có để lại di chứng không?
Tiểu Sóc và Mộ Mộ đều tiêm một nửa lọ thuốc. Hãy đoán xem điều gì sẽ xảy ra với họ?
Nhà họ Mộ hắc bạch đều ăn, nên cha Mộ lúc nào cũng có súng.
Bây giờ nếu bạn đánh giá Cố cặn bã, bạn sẽ đánh giá nó như thế nào?
Câu hỏi: Từ đầu Cố Ngôn Sanh đã cáu kỉnh và thích đánh người, đến giờ nhường mọi thứ cho Niệm Niệm, bạn đã tha thứ cho anh ấy từ khi nào?
/265
|