“Gần đây thế nào? Có tìm được chuyện gì giúp mình vui vẻ không? Những ca khúc đó của cậu thế nào rồi?
“Ân, bọn họ rất thích ca khúc mới của tôi, gần đây tôi được một vài người ngoại quốc mời soạn nhạc.” Nói đến chuyện mình thích, trêи mặt Ôn Niệm Nam không giấu nổi tươi cười.
Bác sĩ Lý gật gật đầu tiếp tục hỏi: “Vậy thì quá tốt rồi, chỉ cần cậu cảm thấy vui vẻ thì đương nhiên đây là chuyện tốt.”
Y im lặng một lát, sau đó chậm chạp mở miệng hỏi:
“Vậy… cậu và hắn thế nào?”
Đôi tay nắm chặt ly nước của Ôn Niệm Nam cứng đờ, cậu cúi đầu không mở miệng.
Bác sĩ Lý thấy thế liền nói: “Niệm Nam, cậu có gì cũng phải nói với tôi. Cậu đừng quên, tôi ngoài là bác sĩ của cậu thì tôi còn là bằng hữu của cậu, không có gì là không thể nói với tôi, đừng để nó dày vò tâm can của cậu.”
“Anh ấy… đề nghị ly hôn với tôi… Tôi không biết mình nên làm gì bây giờ…” Âm thanh Ôn Niệm Nam không giấu nổi nghẹn ngào, rốt cuộc vẫn nói ra những việc cậu không muốn đề cập nhất.
“Đây là nguyên nhân làm cậu không muốn tiếp tục trị liệu sao? Cậu có thể tâm sự với tôi, nói ra rồi thì tâm tình sẽ nhẹ hơn một chút.”
Tựa như cuối cùng đã tìm được người nguyện ý nghe hết những tâm sự của mình, Ôn Niệm Nam nói rất nhiều những chuyện sâu kín trong lòng. Bác sĩ Lý ngồi đối diện nghiêm túc nghe cậu tâm sự.
Một giờ sau, đồng hồ cát trêи bàn rốt cuộc dừng lại, tiếng nói của Ôn Niệm Nam cũng im bặt, sắc mặt so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.
Bác sĩ Lý đỡ Ôn Niệm Nam ra tới cửa, nhịn không được nói: “Niệm Nam, cậu phải vì chính mình mà sống, vì chính mình mà suy xét, tốt hơn hết cậu nên tìm sự vui vẻ cho bản thân.”
“Ân, tôi đã có chuyện mình thích rồi, tôi sẽ vì mình mà suy xét, cảm ơn cậu.” Ôn Niệm Nam gật gật đầu, xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng đơn bạc của Ôn Niệm Nam, bác sĩ Lý thở dài lắc đầu, y trở lại trước bàn nhấn gọi một dãy số.
“Alo, là tôi.”
Ôn Niệm Nam không trực tiếp đi về nhà mà cậu đi qua một con phố buôn bán nhỏ, cậu muốn đi dạo giải sầu một chút.
Bất tri bất giác lại đi tới một cửa hàng chuyên buôn bán nhạc cụ, Ôn Niệm Nam nhìn chằm chằm cây đàn dương cầm tinh xảo nằm trong cửa kính, cậu vươn tay vuốt ve bóng dáng của nó trêи lớp kính pha lê dày, ánh mắt nóng bỏng.
“Thích nó sao?” Đột nhiên một đạo âm thanh quen thuộc từ sau lưng truyền đến.
Ôn Niệm Nam nghe được thanh âm này thì sửng sốt một chút, xoay người nhìn Đường Sóc đang đứng ở phía sau, đôi mắt anh cười cười nhìn cậu.
“Cậu… cậu sao lại ở chỗ này?” cậu kinh ngạc hỏi.
Đường Sóc nhanh chân chạy qua, cười với cậu một cái, sau đó xoay đầu nhìn giá đàn dương cầm trong tủ kính.
“Cậu thích giá dương cầm này sao?”
“Ân, thích, rất thích.”
Ôn Niệm Nam đương nhiên là thích, nhưng cho dù cậu có thích thế nào thì cũng không thể đàn tấu. Bởi vì Cố Ngôn Sanh không thích cậu đánh đàn.
Năm đó khi vừa mới kết hôn, Ôn Niệm Nam vì muốn làm quen với ngôi nhà vừa dọn đến này nên đi tham quan một chút. Lúc đó, cậu có đi ngang căn phòng bên cạnh thư phòng của Cố Ngôn Sanh, cửa để mở.
Cậu chỉ là thuận tay giúp hắn đóng cửa lại nhưng bất ngờ lại nhìn thấy một cây đàn dương cầm đang đặt trong đó. Nháy mắt cậu liền bị nó hấp dẫn tầm mắt, tò mò đi qua ấn hạ phím đàn, Ôn Niệm Nam liếc nhìn phía trêи, trêи đó có hai chữ…LS*.
(LS là biết tắt của 沈洛安 (Shen Luoan) có nghĩa là Thẩm Lạc An)
Cậu đơn giản chỉ nghĩ những chữ này là do Cố Ngôn Sanh khắc lên nhưng cũng không để ý chữ đó có nghĩa là gì. Ôn Niệm Nam nhẹ nhàng đặt ngón tay lên phím đàn, âm thanh mỹ lệ từ từ vang lên lan khắp bốn phương tám hướng tựa như thủy triều.
Toàn thân Ôn Niệm Nam như đắm chìm vào trong tiếng đàn nên không phát giác đã có người về đến biệt thự.
“Thiếu gia… Cố tổng, ngài đã trở về.” Từ thúc vội vàng hô lên.
Cố Ngôn Sanh vừa đi đến phòng khách đã nghe thấy tiếng đang từ trêи lầu truyền xuống, sắc mặt hắn nháy mắt âm trầm.
“Ai ở trêи lầu?”
Từ thúc bị ánh mắt nén giận của Cố Ngôn Sanh dọa cho sợ hãi, vội vàng nói: “Là… Là phu nhân.”
“Ân, bọn họ rất thích ca khúc mới của tôi, gần đây tôi được một vài người ngoại quốc mời soạn nhạc.” Nói đến chuyện mình thích, trêи mặt Ôn Niệm Nam không giấu nổi tươi cười.
Bác sĩ Lý gật gật đầu tiếp tục hỏi: “Vậy thì quá tốt rồi, chỉ cần cậu cảm thấy vui vẻ thì đương nhiên đây là chuyện tốt.”
Y im lặng một lát, sau đó chậm chạp mở miệng hỏi:
“Vậy… cậu và hắn thế nào?”
Đôi tay nắm chặt ly nước của Ôn Niệm Nam cứng đờ, cậu cúi đầu không mở miệng.
Bác sĩ Lý thấy thế liền nói: “Niệm Nam, cậu có gì cũng phải nói với tôi. Cậu đừng quên, tôi ngoài là bác sĩ của cậu thì tôi còn là bằng hữu của cậu, không có gì là không thể nói với tôi, đừng để nó dày vò tâm can của cậu.”
“Anh ấy… đề nghị ly hôn với tôi… Tôi không biết mình nên làm gì bây giờ…” Âm thanh Ôn Niệm Nam không giấu nổi nghẹn ngào, rốt cuộc vẫn nói ra những việc cậu không muốn đề cập nhất.
“Đây là nguyên nhân làm cậu không muốn tiếp tục trị liệu sao? Cậu có thể tâm sự với tôi, nói ra rồi thì tâm tình sẽ nhẹ hơn một chút.”
Tựa như cuối cùng đã tìm được người nguyện ý nghe hết những tâm sự của mình, Ôn Niệm Nam nói rất nhiều những chuyện sâu kín trong lòng. Bác sĩ Lý ngồi đối diện nghiêm túc nghe cậu tâm sự.
Một giờ sau, đồng hồ cát trêи bàn rốt cuộc dừng lại, tiếng nói của Ôn Niệm Nam cũng im bặt, sắc mặt so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.
Bác sĩ Lý đỡ Ôn Niệm Nam ra tới cửa, nhịn không được nói: “Niệm Nam, cậu phải vì chính mình mà sống, vì chính mình mà suy xét, tốt hơn hết cậu nên tìm sự vui vẻ cho bản thân.”
“Ân, tôi đã có chuyện mình thích rồi, tôi sẽ vì mình mà suy xét, cảm ơn cậu.” Ôn Niệm Nam gật gật đầu, xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng đơn bạc của Ôn Niệm Nam, bác sĩ Lý thở dài lắc đầu, y trở lại trước bàn nhấn gọi một dãy số.
“Alo, là tôi.”
Ôn Niệm Nam không trực tiếp đi về nhà mà cậu đi qua một con phố buôn bán nhỏ, cậu muốn đi dạo giải sầu một chút.
Bất tri bất giác lại đi tới một cửa hàng chuyên buôn bán nhạc cụ, Ôn Niệm Nam nhìn chằm chằm cây đàn dương cầm tinh xảo nằm trong cửa kính, cậu vươn tay vuốt ve bóng dáng của nó trêи lớp kính pha lê dày, ánh mắt nóng bỏng.
“Thích nó sao?” Đột nhiên một đạo âm thanh quen thuộc từ sau lưng truyền đến.
Ôn Niệm Nam nghe được thanh âm này thì sửng sốt một chút, xoay người nhìn Đường Sóc đang đứng ở phía sau, đôi mắt anh cười cười nhìn cậu.
“Cậu… cậu sao lại ở chỗ này?” cậu kinh ngạc hỏi.
Đường Sóc nhanh chân chạy qua, cười với cậu một cái, sau đó xoay đầu nhìn giá đàn dương cầm trong tủ kính.
“Cậu thích giá dương cầm này sao?”
“Ân, thích, rất thích.”
Ôn Niệm Nam đương nhiên là thích, nhưng cho dù cậu có thích thế nào thì cũng không thể đàn tấu. Bởi vì Cố Ngôn Sanh không thích cậu đánh đàn.
Năm đó khi vừa mới kết hôn, Ôn Niệm Nam vì muốn làm quen với ngôi nhà vừa dọn đến này nên đi tham quan một chút. Lúc đó, cậu có đi ngang căn phòng bên cạnh thư phòng của Cố Ngôn Sanh, cửa để mở.
Cậu chỉ là thuận tay giúp hắn đóng cửa lại nhưng bất ngờ lại nhìn thấy một cây đàn dương cầm đang đặt trong đó. Nháy mắt cậu liền bị nó hấp dẫn tầm mắt, tò mò đi qua ấn hạ phím đàn, Ôn Niệm Nam liếc nhìn phía trêи, trêи đó có hai chữ…LS*.
(LS là biết tắt của 沈洛安 (Shen Luoan) có nghĩa là Thẩm Lạc An)
Cậu đơn giản chỉ nghĩ những chữ này là do Cố Ngôn Sanh khắc lên nhưng cũng không để ý chữ đó có nghĩa là gì. Ôn Niệm Nam nhẹ nhàng đặt ngón tay lên phím đàn, âm thanh mỹ lệ từ từ vang lên lan khắp bốn phương tám hướng tựa như thủy triều.
Toàn thân Ôn Niệm Nam như đắm chìm vào trong tiếng đàn nên không phát giác đã có người về đến biệt thự.
“Thiếu gia… Cố tổng, ngài đã trở về.” Từ thúc vội vàng hô lên.
Cố Ngôn Sanh vừa đi đến phòng khách đã nghe thấy tiếng đang từ trêи lầu truyền xuống, sắc mặt hắn nháy mắt âm trầm.
“Ai ở trêи lầu?”
Từ thúc bị ánh mắt nén giận của Cố Ngôn Sanh dọa cho sợ hãi, vội vàng nói: “Là… Là phu nhân.”
/265
|