Chu Nguyên Phong ra ngoài một lúc rồi quay trở lại, nhét vào tay Cố Ngôn Sinh một hộp cứu thương.
“Cầm lấy, băng bó cẩn thận cho cậu ấy, miệng vết thương khá sâu, nhanh chóng xử lý một chút nếu không sẽ để lại sẹo.” Anh thở dài lắc đầu, không biết phải làm sao, đứng dậy định rời đi.
“Chờ đã, để tôi băng bó cho cậu ta à? Sao cậu không làm đi? Hoặc là gọi chú Từ dì Lam lên đây…”
“Chủ tịch Cố, để ngài xử lý vết thương cho phu nhân của ngài sẽ khiến ngài mệt chết sao? Người là do cậu đánh, để cậu băng cậu còn cảm thấy bất công?”
Nghe được lời châm chọc của Chu Nguyên Phong, sắc mặt Cố Ngôn Sinh càng khó coi, lạnh lùng cầm lấy hộp cứu thương.
“Tôi xuống nhà trước, có việc gì thì gọi tôi.” Nói xong Chu Nguyên Phong liền ra khỏi phòng, trước khi đi còn không quên đưa tay đóng cửa lại.
Bên trong căn phòng lúc này chỉ còn lại Cố Ngôn Sinh và Ôn Niệm Nam đang hôn mê nằm trêи giường, hắn đi tới bên cạnh nhìn cậu, vết thương nằm ở phần xương chỗ lông mày phía trêи mi mắt, máu đã khô từ lâu.
Cố Ngôn Sinh miễn cưỡng lấy băng gạc cùng thuốc khử trùng ra, tay chân vụng về trúc trắc băng bó, lúc lau vết thương lại dùng sức hơi quá khiến người đang chìm trong mê man khẽ động đậy, biểu cảm đau đớn.
“Đừng có ngọ nguậy, còn lộn xộn nữa có tin tôi lại ném cậu xuống tầng hầm không.” Thấy đầu Ôn Niệm Nam cứ lắc qua lắc lại không yên, Cố Ngôn Sinh mất kiên nhẫn dọa một câu.
Ôn Niệm Nam nhíu mày thật chặt, đầu lắc nhẹ, mê sảng nói: “Tôi đau quá… xin đừng đánh nữa… cứu tôi với… cầu xin các người…”
Cố Ngôn Sinh cúi đầu lại gần muốn nghe rõ cậu nói gì, đột nhiên cánh tay bị nắm chặt, siết lại khiến hắn phát đau.
“Tối quá… em sợ lắm… Ngôn Sinh, cứu em…”
Nghe cậu gọi tên mình, Cố Ngôn Sinh liền sững sờ, không ngờ trong cơn ác mộng Ôn Niệm Nam thế mà lại gọi hắn.
“Buông tay!” Người nằm trêи giường vẫn túm chặt tay hắn không có ý định thả ra, Cố Ngôn Sinh lúc này mới nhận thấy mình lại đi nói chuyện cùng người đang bất tỉnh, thế thì làm gì có ai trả lời chứ.
Một cánh tay bị giữ chặt không thể rút ra, Cố Ngôn Sinh đành dùng tay còn lại cầm gạc tùy ý xử lý xung quanh vết thương rồi băng lại. Nhìn sang Ôn Niệm Nam vẫn đang chìm trong ác mộng mà cau mày khó chịu, hắn chỉ ngồi bên cạnh tỏ vẻ lạnh nhạt quan sát bộ dạng khổ sở của cậu.
“Ngôn Sinh… Ngôn Sinh anh mau chạy đi… em không để anh xảy ra chuyện gì đâu… em sẽ cứu anh…”
Cố Ngôn Sinh vừa thấy những lời vừa rồi lập tức ngây người, cứu ai? Vừa muốn cúi đầu xuống để nghe rõ hơn thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, hắn cuống quýt rút mạnh cánh tay đang bị nắm ra rồi đứng thẳng dậy.
“Vào đi.”
Chu Nguyên Phong đẩy cửa tiến vào, trong tay anh đang bưng một bát cháo, ngẩng đầu thấy Cố Ngôn Sinh đang lúng ta lúng túng đứng như trời trồng, biểu cảm có chút kỳ lạ, Chu Nguyên Phong đặt bát cháo lên bàn rồi đi tới kiểm tra tình trạng của Ôn Niệm Nam, thấy vết thương của cậu đã được băng bó cẩn thận mới yên tâm.
Anh quay lại chỗ Cố Ngôn Sinh, ngồi xuống, im lặng một lúc rồi mở miệng: “Mẹ cậu vừa gọi điện thoại tới, Tổng giám đốc Lục muốn cậu ngày mai nghỉ ở nhà chăm sóc cho Ôn Niệm Nam, chuyện công ty tạm thời để tôi toàn quyền giải quyết.”
Cố Ngôn Sinh nghe xong lập tức nổi giận, lạnh lùng nói: “Để cậu phụ trách? Tại sao, mẹ tôi không bắt cậu trở lại P à?”
“Tổng giám đốc Lục nói trước tiên tôi ở lại, bên này gần đây nhiều chuyện phát sinh, muốn để tôi giúp cậu sắp xếp một chút.”
“Ah, ra là thế, không thể chờ được nữa nên bắt đầu để cậu nhúng tay vào, bà ấy muốn khống chế tôi sao?”
Chu Nguyên Phong thở dài một tiếng, bất lực nói: “Tổng giám đốc Lục chưa bao giờ nghĩ tới việc kiểm soát cậu, lần này cậu đã vượt quá giới hạn, Tổng giám đốc Lục mới để tôi tạm thời thay cậu quản lý việc công ty, như vậy cậu sẽ có thời gian thu xếp chuyện trong nhà, lát nữa cậu đưa tài liệu mấy dự án cho tôi.”
Cố Ngôn Sinh tất nhiên hiểu rõ điều đó, nhưng mặt vẫn lạnh như băng, nói: “Không phải cậu rất giỏi sao? Tài liệu công ty cứ hỏi Tiểu Lý, ngày mai cậu tự đến xem là được, thưa Tổng giám đốc! Chu!”
Editor: trong raw mấy danh xưng Tổng giám đốc đều là Cố tổng, Chu tổng, Lục tổng… Cố Ngôn Sinh là người đứng đầu tổng công ty tại M, mẹ của Cố Ngôn Sinh đứng đầu công ty trực thuộc tập đoàn tại P nên cũng là Tổng giám đốc, chứ không phải cả hai người đều quản lý một nơi mà chung danh xưng đâu.
“Cầm lấy, băng bó cẩn thận cho cậu ấy, miệng vết thương khá sâu, nhanh chóng xử lý một chút nếu không sẽ để lại sẹo.” Anh thở dài lắc đầu, không biết phải làm sao, đứng dậy định rời đi.
“Chờ đã, để tôi băng bó cho cậu ta à? Sao cậu không làm đi? Hoặc là gọi chú Từ dì Lam lên đây…”
“Chủ tịch Cố, để ngài xử lý vết thương cho phu nhân của ngài sẽ khiến ngài mệt chết sao? Người là do cậu đánh, để cậu băng cậu còn cảm thấy bất công?”
Nghe được lời châm chọc của Chu Nguyên Phong, sắc mặt Cố Ngôn Sinh càng khó coi, lạnh lùng cầm lấy hộp cứu thương.
“Tôi xuống nhà trước, có việc gì thì gọi tôi.” Nói xong Chu Nguyên Phong liền ra khỏi phòng, trước khi đi còn không quên đưa tay đóng cửa lại.
Bên trong căn phòng lúc này chỉ còn lại Cố Ngôn Sinh và Ôn Niệm Nam đang hôn mê nằm trêи giường, hắn đi tới bên cạnh nhìn cậu, vết thương nằm ở phần xương chỗ lông mày phía trêи mi mắt, máu đã khô từ lâu.
Cố Ngôn Sinh miễn cưỡng lấy băng gạc cùng thuốc khử trùng ra, tay chân vụng về trúc trắc băng bó, lúc lau vết thương lại dùng sức hơi quá khiến người đang chìm trong mê man khẽ động đậy, biểu cảm đau đớn.
“Đừng có ngọ nguậy, còn lộn xộn nữa có tin tôi lại ném cậu xuống tầng hầm không.” Thấy đầu Ôn Niệm Nam cứ lắc qua lắc lại không yên, Cố Ngôn Sinh mất kiên nhẫn dọa một câu.
Ôn Niệm Nam nhíu mày thật chặt, đầu lắc nhẹ, mê sảng nói: “Tôi đau quá… xin đừng đánh nữa… cứu tôi với… cầu xin các người…”
Cố Ngôn Sinh cúi đầu lại gần muốn nghe rõ cậu nói gì, đột nhiên cánh tay bị nắm chặt, siết lại khiến hắn phát đau.
“Tối quá… em sợ lắm… Ngôn Sinh, cứu em…”
Nghe cậu gọi tên mình, Cố Ngôn Sinh liền sững sờ, không ngờ trong cơn ác mộng Ôn Niệm Nam thế mà lại gọi hắn.
“Buông tay!” Người nằm trêи giường vẫn túm chặt tay hắn không có ý định thả ra, Cố Ngôn Sinh lúc này mới nhận thấy mình lại đi nói chuyện cùng người đang bất tỉnh, thế thì làm gì có ai trả lời chứ.
Một cánh tay bị giữ chặt không thể rút ra, Cố Ngôn Sinh đành dùng tay còn lại cầm gạc tùy ý xử lý xung quanh vết thương rồi băng lại. Nhìn sang Ôn Niệm Nam vẫn đang chìm trong ác mộng mà cau mày khó chịu, hắn chỉ ngồi bên cạnh tỏ vẻ lạnh nhạt quan sát bộ dạng khổ sở của cậu.
“Ngôn Sinh… Ngôn Sinh anh mau chạy đi… em không để anh xảy ra chuyện gì đâu… em sẽ cứu anh…”
Cố Ngôn Sinh vừa thấy những lời vừa rồi lập tức ngây người, cứu ai? Vừa muốn cúi đầu xuống để nghe rõ hơn thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, hắn cuống quýt rút mạnh cánh tay đang bị nắm ra rồi đứng thẳng dậy.
“Vào đi.”
Chu Nguyên Phong đẩy cửa tiến vào, trong tay anh đang bưng một bát cháo, ngẩng đầu thấy Cố Ngôn Sinh đang lúng ta lúng túng đứng như trời trồng, biểu cảm có chút kỳ lạ, Chu Nguyên Phong đặt bát cháo lên bàn rồi đi tới kiểm tra tình trạng của Ôn Niệm Nam, thấy vết thương của cậu đã được băng bó cẩn thận mới yên tâm.
Anh quay lại chỗ Cố Ngôn Sinh, ngồi xuống, im lặng một lúc rồi mở miệng: “Mẹ cậu vừa gọi điện thoại tới, Tổng giám đốc Lục muốn cậu ngày mai nghỉ ở nhà chăm sóc cho Ôn Niệm Nam, chuyện công ty tạm thời để tôi toàn quyền giải quyết.”
Cố Ngôn Sinh nghe xong lập tức nổi giận, lạnh lùng nói: “Để cậu phụ trách? Tại sao, mẹ tôi không bắt cậu trở lại P à?”
“Tổng giám đốc Lục nói trước tiên tôi ở lại, bên này gần đây nhiều chuyện phát sinh, muốn để tôi giúp cậu sắp xếp một chút.”
“Ah, ra là thế, không thể chờ được nữa nên bắt đầu để cậu nhúng tay vào, bà ấy muốn khống chế tôi sao?”
Chu Nguyên Phong thở dài một tiếng, bất lực nói: “Tổng giám đốc Lục chưa bao giờ nghĩ tới việc kiểm soát cậu, lần này cậu đã vượt quá giới hạn, Tổng giám đốc Lục mới để tôi tạm thời thay cậu quản lý việc công ty, như vậy cậu sẽ có thời gian thu xếp chuyện trong nhà, lát nữa cậu đưa tài liệu mấy dự án cho tôi.”
Cố Ngôn Sinh tất nhiên hiểu rõ điều đó, nhưng mặt vẫn lạnh như băng, nói: “Không phải cậu rất giỏi sao? Tài liệu công ty cứ hỏi Tiểu Lý, ngày mai cậu tự đến xem là được, thưa Tổng giám đốc! Chu!”
Editor: trong raw mấy danh xưng Tổng giám đốc đều là Cố tổng, Chu tổng, Lục tổng… Cố Ngôn Sinh là người đứng đầu tổng công ty tại M, mẹ của Cố Ngôn Sinh đứng đầu công ty trực thuộc tập đoàn tại P nên cũng là Tổng giám đốc, chứ không phải cả hai người đều quản lý một nơi mà chung danh xưng đâu.
/265
|