Ôn Niệm Nam ngủ không bao lâu thì bị ác mộng đánh thức, trong đầu đều là hình ảnh khi đó cậu bị nhốt trong hầm tối gào khóc không ai đáp lại. Xoa xoa đầu còn đang có chút choáng váng rồi xuống giường, áo ngủ đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, dính vào người vô cùng khó chịu, cậu muốn tắm rửa thay quần áo.
Đẩy cửa phòng tắm rồi bước vào, cậu đưa tay vặn mở vòi nước trong bồn tắm lớn, trong phòng tắm liền vang lên tiếng nước chảy ào ào, Ôn Niệm Nam đứng nhìn bản thân trước gương.
Đầu bù tóc rối… Hai mắt sưng đỏ… Cái cằm trơ xương gầy gò tới mức dọa người… Phía trêи mắt còn có miếng băng gạc bị lệch…
Ôn Niệm Nam giơ tay nhẹ nhàng sờ lên mặt mình, cảm thấy hình ảnh bản thân trong gương vô cùng lạ lẫm.
Làm sao mình lại trở nên chật vật như vậy…
Nước trong bồn tắm lớn tràn ra, Ôn Niệm Nam nhấc chân ngồi vào, nước dâng tới ngực cậu, hai tay cậu ôm lấy hai chân, cuộn mình ngồi bên trong, trêи mặt nhìn không ra chút cảm xúc.
Đột nhiên Ôn Niệm Nam ngửa đầu ra sau, từ từ nằm xuống, cả người đều chìm vào trong nước hồi lâu không nổi lên, nước trong bồn tràn ra khắp nơi…
Cố Ngôn Sinh bưng cháo vào phòng Ôn Niệm Nam, gõ cửa mạnh mấy cái không có ai trả lời liền đẩy cửa đi thẳng vào. Đầu còn chưa ngẩng đã mất kiên nhẫn nói với người trêи giường: “Mẹ tôi bảo nấu cháo, để tôi…”
Ngẩng lên mới phát hiện Ôn Niệm Nam không có trêи giường, hắn đặt khay xuống bàn, nghi hoặc đi ra ban công. Ngoài ban công không có ai, trêи giường cũng không thấy người. Bỗng trong phòng tắm có tiếng vọng ra, lúc này Cố Ngôn Sinh mới thở dài một hơi, mặt mũi lập tức âm trầm tiến tới.
Vừa đẩy cửa phòng tắm ra muốn mở miệng nói gì, lại thấy bên trong trống không, người hắn đang tìm cũng không ở đó. Cố Ngôn Sinh nhấc chân đi hẳn vào buồng, thấy quần áo Ôn Niệm Nam cởi ra bỏ trong giỏ, hơi sững sờ: cậu ta đang tắm à?
“Ôn Niệm Nam.”
“Ôn Niệm Nam trả lời mau, đừng có giả chết.”
Vẫn không thấy tiếng Ôn Niệm Nam đáp lại, Cố Ngôn Sinh bực mình bước tới mở cửa căn phòng bên trong, hai mắt khẽ giật mình, phát hiện người nằm trong bồn tắm không có phản ứng…
“Chết tiệt!”
Cố Ngôn Sinh tiến lên phía trước thò tay lôi người trong nước dậy, Ôn Niệm Nam bị sặc nước ho khan không ngừng, mặt mũi đầy vẻ đau khổ, nước trêи mặt chảy xuống không phân biệt được là nước mắt hay chỉ là nước thường.
Thấy Cố Ngôn Sinh đứng cạnh, cậu ngẩn người, ánh mắt sáng lên nhưng lại dần dần ảm đạm.
“Cậu bị mất trí à? Muốn chết thì chết xa một chút, định chết ở đây để hù dọa tôi sao?”
Sau khi ngừng ho, Ôn Niệm Nam đưa tay vuốt nước trêи mặt, cúi thấp đầu nói nhỏ: “Tôi chỉ đang nghĩ vài việc, muốn đắm mình trong nước thôi.”
Giọng điệu bình thản, dường như không hề để ý mình có bị ngạt nước mà chết hay không. Cố Ngôn Sinh quay đầu liếc nhìn người đang ngồi trong bồn tắm, sắc mặt tái nhợt, vài sợi tóc dài ướt nước bám dính trêи làn da sau cổ trắng như tuyết, những giọt nước rơi lên đường cong sau lưng, thi nhau trượt xuống dưới, băng gạc trêи trán trở nên lỏng lẻo do bị ngấm nước, dường như giây lát liền rơi ra, một vẻ đẹp ốm yếu…
Yết hầu không tự chủ được giật khẽ, Cố Ngôn Sinh hơi có chút miệng đắng lưỡi khô, cuống quýt xoay người, tiện tay với lấy khăn tắm vứt qua, ném lên người Ôn Niệm Nam.
“Mặc quần áo tử tế vào rồi mau lăn ra đây.”
Sau đó bước chân hắn hơi bối rối ra ngoài đóng cửa lại, đẩy cửa ban công rồi đứng đó hóng gió, buồn bực trong lòng mới từ từ giảm bớt.
Mình làm sao vậy? Vừa rồi trong nháy mắt lại cảm giác như bị mê hoặc…
Cố Ngôn Sinh sờ túi ngực lấy một điếu thuốc, châm lửa, sau khi hút vài hơi đầu óc mới tỉnh táo hơn.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Cố Ngôn Sinh nghe được động tĩnh quay đầu nhìn sang, Ôn Niệm Nam mặc một bộ quần áo ngủ màu xanh nhạt bước ra ngoài, đang dùng khăn lau tóc, bất chợt liếc về phía ban công, ánh mắt cả hai chạm nhau nhưng không ai mở miệng.
Cố Ngôn Sinh đi vào, giọng điệu không kiên nhẫn nói: “Trêи bàn có cháo, tự ăn đi.”
“Khụ…”
Người trước mặt lại bắt đầu ho khan, Cố Ngôn Sinh cho là cậu đang giả vờ thân thể suy yếu muốn mình đút cháo, vừa định nói gì đó đã thấy Ôn Niệm Nam chảy nước mắt kèm biểu lộ vẻ cực kỳ khó chịu khổ sở.
Thấy tầm mắt đối phương, lại theo đó nhìn khói thuốc trong tay mình, hắn dập thuốc ném vào thùng rác, lạnh lùng nói: “Ăn nhanh lên, đừng có gây thêm phiền phức cho tôi.”
Nhận ra Cố Ngôn Sinh chủ động tắt thuốc lá, Ôn Niệm Nam hơi ngạc nhiên, mùi khói thuốc dần phai nhạt, cậu cũng ngừng ho khan. Đầu lại bắt đầu đau kinh khủng, cố gắng nhịn xuống đi tới bên giường bưng bát cháo kia lên, chậm rãi bắt đầu ăn từng thìa.
Đầu cậu đau tới mức không ăn nổi quá mấy miếng, giương mắt lên rồi lại rủ mắt xuống, cậu không nói gì cả, chỉ là động tác tay ngừng lại.
“Tôi… ăn no rồi.”
Ôn Niệm Nam nhẹ nhàng đặt thìa xuống khay, bát cháo vơi chưa tới nửa, cầm lấy khăn lau miệng rồi vén chăn lên nằm xuống.
Cố Ngôn Sinh bước tới nhìn người nằm trêи giường rồi nhìn sang bát cháo, hừ lạnh một tiếng: “Cậu có ý kiếm chuyện với tôi đúng không? Bình thường cũng không thấy cậu ăn ít như vậy, dì Lam cũng rõ lượng ăn mọi ngày của cậu mới lấy chừng ấy.”
Ôn Niệm Nam cúi thấp đầu, tay nắm chặt mép chăn, mở miệng: “Tôi không ăn được, không muốn ăn.”
Đẩy cửa phòng tắm rồi bước vào, cậu đưa tay vặn mở vòi nước trong bồn tắm lớn, trong phòng tắm liền vang lên tiếng nước chảy ào ào, Ôn Niệm Nam đứng nhìn bản thân trước gương.
Đầu bù tóc rối… Hai mắt sưng đỏ… Cái cằm trơ xương gầy gò tới mức dọa người… Phía trêи mắt còn có miếng băng gạc bị lệch…
Ôn Niệm Nam giơ tay nhẹ nhàng sờ lên mặt mình, cảm thấy hình ảnh bản thân trong gương vô cùng lạ lẫm.
Làm sao mình lại trở nên chật vật như vậy…
Nước trong bồn tắm lớn tràn ra, Ôn Niệm Nam nhấc chân ngồi vào, nước dâng tới ngực cậu, hai tay cậu ôm lấy hai chân, cuộn mình ngồi bên trong, trêи mặt nhìn không ra chút cảm xúc.
Đột nhiên Ôn Niệm Nam ngửa đầu ra sau, từ từ nằm xuống, cả người đều chìm vào trong nước hồi lâu không nổi lên, nước trong bồn tràn ra khắp nơi…
Cố Ngôn Sinh bưng cháo vào phòng Ôn Niệm Nam, gõ cửa mạnh mấy cái không có ai trả lời liền đẩy cửa đi thẳng vào. Đầu còn chưa ngẩng đã mất kiên nhẫn nói với người trêи giường: “Mẹ tôi bảo nấu cháo, để tôi…”
Ngẩng lên mới phát hiện Ôn Niệm Nam không có trêи giường, hắn đặt khay xuống bàn, nghi hoặc đi ra ban công. Ngoài ban công không có ai, trêи giường cũng không thấy người. Bỗng trong phòng tắm có tiếng vọng ra, lúc này Cố Ngôn Sinh mới thở dài một hơi, mặt mũi lập tức âm trầm tiến tới.
Vừa đẩy cửa phòng tắm ra muốn mở miệng nói gì, lại thấy bên trong trống không, người hắn đang tìm cũng không ở đó. Cố Ngôn Sinh nhấc chân đi hẳn vào buồng, thấy quần áo Ôn Niệm Nam cởi ra bỏ trong giỏ, hơi sững sờ: cậu ta đang tắm à?
“Ôn Niệm Nam.”
“Ôn Niệm Nam trả lời mau, đừng có giả chết.”
Vẫn không thấy tiếng Ôn Niệm Nam đáp lại, Cố Ngôn Sinh bực mình bước tới mở cửa căn phòng bên trong, hai mắt khẽ giật mình, phát hiện người nằm trong bồn tắm không có phản ứng…
“Chết tiệt!”
Cố Ngôn Sinh tiến lên phía trước thò tay lôi người trong nước dậy, Ôn Niệm Nam bị sặc nước ho khan không ngừng, mặt mũi đầy vẻ đau khổ, nước trêи mặt chảy xuống không phân biệt được là nước mắt hay chỉ là nước thường.
Thấy Cố Ngôn Sinh đứng cạnh, cậu ngẩn người, ánh mắt sáng lên nhưng lại dần dần ảm đạm.
“Cậu bị mất trí à? Muốn chết thì chết xa một chút, định chết ở đây để hù dọa tôi sao?”
Sau khi ngừng ho, Ôn Niệm Nam đưa tay vuốt nước trêи mặt, cúi thấp đầu nói nhỏ: “Tôi chỉ đang nghĩ vài việc, muốn đắm mình trong nước thôi.”
Giọng điệu bình thản, dường như không hề để ý mình có bị ngạt nước mà chết hay không. Cố Ngôn Sinh quay đầu liếc nhìn người đang ngồi trong bồn tắm, sắc mặt tái nhợt, vài sợi tóc dài ướt nước bám dính trêи làn da sau cổ trắng như tuyết, những giọt nước rơi lên đường cong sau lưng, thi nhau trượt xuống dưới, băng gạc trêи trán trở nên lỏng lẻo do bị ngấm nước, dường như giây lát liền rơi ra, một vẻ đẹp ốm yếu…
Yết hầu không tự chủ được giật khẽ, Cố Ngôn Sinh hơi có chút miệng đắng lưỡi khô, cuống quýt xoay người, tiện tay với lấy khăn tắm vứt qua, ném lên người Ôn Niệm Nam.
“Mặc quần áo tử tế vào rồi mau lăn ra đây.”
Sau đó bước chân hắn hơi bối rối ra ngoài đóng cửa lại, đẩy cửa ban công rồi đứng đó hóng gió, buồn bực trong lòng mới từ từ giảm bớt.
Mình làm sao vậy? Vừa rồi trong nháy mắt lại cảm giác như bị mê hoặc…
Cố Ngôn Sinh sờ túi ngực lấy một điếu thuốc, châm lửa, sau khi hút vài hơi đầu óc mới tỉnh táo hơn.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Cố Ngôn Sinh nghe được động tĩnh quay đầu nhìn sang, Ôn Niệm Nam mặc một bộ quần áo ngủ màu xanh nhạt bước ra ngoài, đang dùng khăn lau tóc, bất chợt liếc về phía ban công, ánh mắt cả hai chạm nhau nhưng không ai mở miệng.
Cố Ngôn Sinh đi vào, giọng điệu không kiên nhẫn nói: “Trêи bàn có cháo, tự ăn đi.”
“Khụ…”
Người trước mặt lại bắt đầu ho khan, Cố Ngôn Sinh cho là cậu đang giả vờ thân thể suy yếu muốn mình đút cháo, vừa định nói gì đó đã thấy Ôn Niệm Nam chảy nước mắt kèm biểu lộ vẻ cực kỳ khó chịu khổ sở.
Thấy tầm mắt đối phương, lại theo đó nhìn khói thuốc trong tay mình, hắn dập thuốc ném vào thùng rác, lạnh lùng nói: “Ăn nhanh lên, đừng có gây thêm phiền phức cho tôi.”
Nhận ra Cố Ngôn Sinh chủ động tắt thuốc lá, Ôn Niệm Nam hơi ngạc nhiên, mùi khói thuốc dần phai nhạt, cậu cũng ngừng ho khan. Đầu lại bắt đầu đau kinh khủng, cố gắng nhịn xuống đi tới bên giường bưng bát cháo kia lên, chậm rãi bắt đầu ăn từng thìa.
Đầu cậu đau tới mức không ăn nổi quá mấy miếng, giương mắt lên rồi lại rủ mắt xuống, cậu không nói gì cả, chỉ là động tác tay ngừng lại.
“Tôi… ăn no rồi.”
Ôn Niệm Nam nhẹ nhàng đặt thìa xuống khay, bát cháo vơi chưa tới nửa, cầm lấy khăn lau miệng rồi vén chăn lên nằm xuống.
Cố Ngôn Sinh bước tới nhìn người nằm trêи giường rồi nhìn sang bát cháo, hừ lạnh một tiếng: “Cậu có ý kiếm chuyện với tôi đúng không? Bình thường cũng không thấy cậu ăn ít như vậy, dì Lam cũng rõ lượng ăn mọi ngày của cậu mới lấy chừng ấy.”
Ôn Niệm Nam cúi thấp đầu, tay nắm chặt mép chăn, mở miệng: “Tôi không ăn được, không muốn ăn.”
/265
|