“Xin chào, rất hân hạnh được gặp cậu.” Tiếng Trung của Phil không thuần thục cho lắm, lúc nói vẫn còn bị khẩu âm, nhả chữ không rõ ràng.
Ôn Niệm Nam nghe Phil chào xong hơi ngớ người, hai tay run run vì hồi hộp, nhỏ giọng nói: “Cháu… cháu rất thích nghe ngài đánh dương cầm, tiếng đàn của ngài là thanh âm đẹp đẽ nhất.”
“Haha, cảm ơn sự yêu thích của cậu rất nhiều, cậu cũng biết chơi piano sao?”
“Vâng, cháu có biết một chút, trước kia mỗi ngày đều đàn vài lần, cháu cũng có học đánh mấy bài của ngài.”
“Trước kia? Vậy hiện tại không chơi sao?” Phil nghi hoặc hỏi.
“Không… không còn, vì vài lý do nên cháu không còn đánh đàn nữa.” Trong mắt Ôn Niệm Nam có chút buồn bã.
Phil không tiếp tục hỏi thêm, nhân viên hậu trường đưa hai người tới cúi đầu bên cạnh thì thầm vài câu, sau đó Phil quay sang nói với Ôn Niệm Nam: “Có muốn tới đánh thử đàn của tôi không, âm sắc rất tuyệt vời đó.”
Ôn Niệm Nam nghe xong hơi ngạc nhiên, bất giác quay đầu về phía Cố Ngôn Sinh, hắn đang ôm cánh tay tựa vào cửa, như vô tình mà cố ý nhìn sang bên này.
“Sao thế?” Phil nghi hoặc hỏi.
Cố Ngôn Sinh chợt thẳng người dậy bước tới đứng cạnh Ôn Niệm Nam nói: “Muốn thì đàn thử một chút đi.”
“Tôi…”
———————-
Phil dẫn Ôn Niệm Nam đến bên cây dương cầm của mình, cậu thận trọng ngồi xuống, lần nữa quay sang nhìn Cố Ngôn Sinh. Hắn theo tới, bước về khu vực nghỉ ngơi đối diện cây đàn rồi ngồi đó.
“Mau đánh thử đi, để tôi được nghe tiếng đàn của cậu.” Phil lùi sang bên cạnh cười nói, vẫy vẫy tay ra hiệu nhân viên bật sáng đèn phía trêи dương cầm.
Khoảnh khắc đèn sân khấu được bật lên, chiếc đàn bị chùm sáng màu vàng chiếu tới, tựa như được dát lên một tầng ánh kim lấp lánh, vô cùng đẹp. Ôn Niệm Nam nắm chặt tay rồi nhẹ nhàng vuốt ve từng phím dương cầm, thở nhẹ một hơi, ấn xuống.
Ngón tay dài nhỏ linh hoạt, uyển chuyển như bay múa giữa những phím đàn đen trắng, âm thanh tuyệt vời khiến người ta như mê như say vang lên, nhân viên công tác ở hậu trường đều ngây ngẩn cả người, ngỡ rằng thầy Phil mới là người đang đánh bản nhạc đó, dừng bước nhìn qua lại chỉ thấy một chàng trai trẻ lạ lẫm.
Giai điệu tươi vui khiến Phil chìm đắm vào trong tiếng đàn, dần dần từ nhịp khoan kɧօáϊ, trữ tình ban đầu đột nhiên trở nên hăng hái sục sôi.
Khi nghe ra đây là bản nhạc được đánh giá là khó nhất của Phil, tất cả mọi người đều lộ vẻ thán phục lẫn sợ hãi, chàng trai trẻ này vậy mà không có chút áp lực nào, thản nhiên nhẹ nhàng mà đánh.
Đó là ai? Thiên phú âm nhạc cao như vậy sao chưa từng nghe tới?
Khi Cố Ngôn Sinh nghe thấy tiếng đàn của Ôn Niệm Nam, đầu hắn bỗng nổ ‘bùm’ một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc hết sức, không thể tin nhìn người đang đánh đàn.
Bản nhạc này hắn có biết, độ khó cực kỳ cao, vậy mà Ôn Niệm Nam có thể đàn được? Khi học cấp ba hắn cũng từng nghe Ôn Niệm Nam đánh đàn mấy lần, rõ ràng rất bình thường thậm chí nhịp điệu còn hơi loạn, sao tự nhiên lại trở nên giỏi như vậy…
Cố Ngôn Sinh đã từng nghe một người đánh trôi chảy bản nhạc này vào hai năm trước, đó là W.E, khi ấy nghe qua phiên bản kia đã được W.E thay đổi vài chỗ để khiến bản nhạc mang phong cách đặc biệt của mình.
Ánh mắt Cố Ngôn Sinh trầm xuống, nâng mắt nghiêm túc đánh giá người ngồi dưới ánh đèn, thế mà Ôn Niệm Nam cũng có thể…
Phil lúc này đứng bên cạnh quan sát người đang chìm đắm trong âm nhạc, trong mắt ông tràn đầy kϊƈɦ động, nóng bỏng rực sáng. Tại sao Phong chưa từng nói với ông đứa trẻ này có thiên phú cực cao như vậy, tài năng thế này không thể để uổng phí…
Bản nhạc này càng về cuối càng khó, mọi người đều khẩn trương nhìn cậu, muốn nghe xem cậu có thể hoàn thành tốt đoạn khó nhất này mà không đàn sai chỗ nào không.
Từ thân đến tâm Ôn Niệm Nam đều vùi trong thanh âm của tiếng đàn, càng đánh càng nhập thần, khi đàn tới đoạn cậu thích nhất, Ôn Niệm Nam không kiềm chế được mà cười lên, trong mắt loé sáng, nụ cười rực rỡ sáng lạn kia khắc vào tận trong lòng tất cả những người có mặt ở đó.
Ngón tay nhanh nhẹn lả lướt trêи phím đàn, đặt một kết thúc hoàn mỹ tuyệt diệu cho bản nhạc.
Ôn Niệm Nam thành công đánh ra nốt cuối cùng thì thở phào nhẹ nhõm, khẽ chạm lên từng nốt, nở một nụ cười từ đáy lòng. Cậu quay đầu sang muốn hỏi ý kiến Phil xem ông thấy mình đàn thế nào, lại phát hiện dưới sân khấu ai cũng tràn ngập kinh sợ, sững sờ nhìn mình chằm chằm.
Phil lấy lại tinh thần vội vàng vỗ tay, người xung quanh cũng thi nhau hoan hô, Ôn Niệm Nam nghe tiếng vỗ tay cũng không biết phải phản ứng thế nào, quay đầu nhìn về phía Cố Ngôn Sinh đằng kia.
Cố Ngôn Sinh đang ngây người nhìn cây dương cầm, đột nhiên chuyển tầm mắt nhìn cậu, thần sắc trong đó không ai hiểu thấu.
“Chàng trai, nói tôi biết cậu tên gì?” Phil bỗng kϊƈɦ động hỏi.
“Cháu… là Ôn Niệm Nam.”
“Ôn này, cậu có muốn trở thành học trò của tôi không?”
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh, thầy Phil đã từng nói với bên ngoài rằng cả đời này mình sẽ không nhận đồ đệ, bởi vì ông cảm thấy thiên phú âm nhạc của người trẻ tuổi bây giờ rất bình thường, không muốn dạy bọn họ.
Ôn Niệm Nam nghe ông nói muốn nhận mình làm học trò cũng bị doạ sợ, mặc dù trong lòng rất vui mừng nhưng cậu vẫn không thể đáp ứng ông. Vừa định mở miệng từ chối, Cố Ngôn Sinh ở phía sau đột nhiên đi lên trước cầm tay cậu, mắt nhìn thẳng vào Phil, nghiêm nghị nói: “Không được, tôi thay cậu ta từ chối lời đề nghị này, cậu ta không thích đánh đàn, thật xin lỗi thầy Phil, ngài vẫn nên chọn người khác đi.”
Nói xong lập tức kéo tay Ôn Niệm Nam định rời khỏi đó, cậu cúi xuống nhìn tay mình đang bị Cố Ngôn Sinh giữ chặt, mắt chớp chớp vài cái.
Sau lưng vọng tới tiếng Phil gọi với theo: “Ôn! Ôn! Bất cứ lúc nào cậu đổi ý đều có thể tới tìm tôi, chỗ tôi sẽ luôn chào đón cậu!”
Ôn Niệm Nam ngoái lại nhìn Phil thì bị một cánh tay đưa tới xoay đầu cậu về trước, Cố Ngôn Sinh lạnh mặt gằn giọng: “Nhìn cái gì mà nhìn! Không được nhìn, về nhà!”
Trêи đường về Ôn Niệm Nam có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí nặng nề nhưng cậu không nói gì, chỉ dựa bên cửa sổ ngẩn người.
“Cậu học chơi bản nhạc đó từ khi nào?”
“Gì cơ?” Ôn Niệm Nam nghe tiếng nói, hơi khó hiểu nhìn về phía hắn.
Ôn Niệm Nam nghe Phil chào xong hơi ngớ người, hai tay run run vì hồi hộp, nhỏ giọng nói: “Cháu… cháu rất thích nghe ngài đánh dương cầm, tiếng đàn của ngài là thanh âm đẹp đẽ nhất.”
“Haha, cảm ơn sự yêu thích của cậu rất nhiều, cậu cũng biết chơi piano sao?”
“Vâng, cháu có biết một chút, trước kia mỗi ngày đều đàn vài lần, cháu cũng có học đánh mấy bài của ngài.”
“Trước kia? Vậy hiện tại không chơi sao?” Phil nghi hoặc hỏi.
“Không… không còn, vì vài lý do nên cháu không còn đánh đàn nữa.” Trong mắt Ôn Niệm Nam có chút buồn bã.
Phil không tiếp tục hỏi thêm, nhân viên hậu trường đưa hai người tới cúi đầu bên cạnh thì thầm vài câu, sau đó Phil quay sang nói với Ôn Niệm Nam: “Có muốn tới đánh thử đàn của tôi không, âm sắc rất tuyệt vời đó.”
Ôn Niệm Nam nghe xong hơi ngạc nhiên, bất giác quay đầu về phía Cố Ngôn Sinh, hắn đang ôm cánh tay tựa vào cửa, như vô tình mà cố ý nhìn sang bên này.
“Sao thế?” Phil nghi hoặc hỏi.
Cố Ngôn Sinh chợt thẳng người dậy bước tới đứng cạnh Ôn Niệm Nam nói: “Muốn thì đàn thử một chút đi.”
“Tôi…”
———————-
Phil dẫn Ôn Niệm Nam đến bên cây dương cầm của mình, cậu thận trọng ngồi xuống, lần nữa quay sang nhìn Cố Ngôn Sinh. Hắn theo tới, bước về khu vực nghỉ ngơi đối diện cây đàn rồi ngồi đó.
“Mau đánh thử đi, để tôi được nghe tiếng đàn của cậu.” Phil lùi sang bên cạnh cười nói, vẫy vẫy tay ra hiệu nhân viên bật sáng đèn phía trêи dương cầm.
Khoảnh khắc đèn sân khấu được bật lên, chiếc đàn bị chùm sáng màu vàng chiếu tới, tựa như được dát lên một tầng ánh kim lấp lánh, vô cùng đẹp. Ôn Niệm Nam nắm chặt tay rồi nhẹ nhàng vuốt ve từng phím dương cầm, thở nhẹ một hơi, ấn xuống.
Ngón tay dài nhỏ linh hoạt, uyển chuyển như bay múa giữa những phím đàn đen trắng, âm thanh tuyệt vời khiến người ta như mê như say vang lên, nhân viên công tác ở hậu trường đều ngây ngẩn cả người, ngỡ rằng thầy Phil mới là người đang đánh bản nhạc đó, dừng bước nhìn qua lại chỉ thấy một chàng trai trẻ lạ lẫm.
Giai điệu tươi vui khiến Phil chìm đắm vào trong tiếng đàn, dần dần từ nhịp khoan kɧօáϊ, trữ tình ban đầu đột nhiên trở nên hăng hái sục sôi.
Khi nghe ra đây là bản nhạc được đánh giá là khó nhất của Phil, tất cả mọi người đều lộ vẻ thán phục lẫn sợ hãi, chàng trai trẻ này vậy mà không có chút áp lực nào, thản nhiên nhẹ nhàng mà đánh.
Đó là ai? Thiên phú âm nhạc cao như vậy sao chưa từng nghe tới?
Khi Cố Ngôn Sinh nghe thấy tiếng đàn của Ôn Niệm Nam, đầu hắn bỗng nổ ‘bùm’ một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc hết sức, không thể tin nhìn người đang đánh đàn.
Bản nhạc này hắn có biết, độ khó cực kỳ cao, vậy mà Ôn Niệm Nam có thể đàn được? Khi học cấp ba hắn cũng từng nghe Ôn Niệm Nam đánh đàn mấy lần, rõ ràng rất bình thường thậm chí nhịp điệu còn hơi loạn, sao tự nhiên lại trở nên giỏi như vậy…
Cố Ngôn Sinh đã từng nghe một người đánh trôi chảy bản nhạc này vào hai năm trước, đó là W.E, khi ấy nghe qua phiên bản kia đã được W.E thay đổi vài chỗ để khiến bản nhạc mang phong cách đặc biệt của mình.
Ánh mắt Cố Ngôn Sinh trầm xuống, nâng mắt nghiêm túc đánh giá người ngồi dưới ánh đèn, thế mà Ôn Niệm Nam cũng có thể…
Phil lúc này đứng bên cạnh quan sát người đang chìm đắm trong âm nhạc, trong mắt ông tràn đầy kϊƈɦ động, nóng bỏng rực sáng. Tại sao Phong chưa từng nói với ông đứa trẻ này có thiên phú cực cao như vậy, tài năng thế này không thể để uổng phí…
Bản nhạc này càng về cuối càng khó, mọi người đều khẩn trương nhìn cậu, muốn nghe xem cậu có thể hoàn thành tốt đoạn khó nhất này mà không đàn sai chỗ nào không.
Từ thân đến tâm Ôn Niệm Nam đều vùi trong thanh âm của tiếng đàn, càng đánh càng nhập thần, khi đàn tới đoạn cậu thích nhất, Ôn Niệm Nam không kiềm chế được mà cười lên, trong mắt loé sáng, nụ cười rực rỡ sáng lạn kia khắc vào tận trong lòng tất cả những người có mặt ở đó.
Ngón tay nhanh nhẹn lả lướt trêи phím đàn, đặt một kết thúc hoàn mỹ tuyệt diệu cho bản nhạc.
Ôn Niệm Nam thành công đánh ra nốt cuối cùng thì thở phào nhẹ nhõm, khẽ chạm lên từng nốt, nở một nụ cười từ đáy lòng. Cậu quay đầu sang muốn hỏi ý kiến Phil xem ông thấy mình đàn thế nào, lại phát hiện dưới sân khấu ai cũng tràn ngập kinh sợ, sững sờ nhìn mình chằm chằm.
Phil lấy lại tinh thần vội vàng vỗ tay, người xung quanh cũng thi nhau hoan hô, Ôn Niệm Nam nghe tiếng vỗ tay cũng không biết phải phản ứng thế nào, quay đầu nhìn về phía Cố Ngôn Sinh đằng kia.
Cố Ngôn Sinh đang ngây người nhìn cây dương cầm, đột nhiên chuyển tầm mắt nhìn cậu, thần sắc trong đó không ai hiểu thấu.
“Chàng trai, nói tôi biết cậu tên gì?” Phil bỗng kϊƈɦ động hỏi.
“Cháu… là Ôn Niệm Nam.”
“Ôn này, cậu có muốn trở thành học trò của tôi không?”
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh, thầy Phil đã từng nói với bên ngoài rằng cả đời này mình sẽ không nhận đồ đệ, bởi vì ông cảm thấy thiên phú âm nhạc của người trẻ tuổi bây giờ rất bình thường, không muốn dạy bọn họ.
Ôn Niệm Nam nghe ông nói muốn nhận mình làm học trò cũng bị doạ sợ, mặc dù trong lòng rất vui mừng nhưng cậu vẫn không thể đáp ứng ông. Vừa định mở miệng từ chối, Cố Ngôn Sinh ở phía sau đột nhiên đi lên trước cầm tay cậu, mắt nhìn thẳng vào Phil, nghiêm nghị nói: “Không được, tôi thay cậu ta từ chối lời đề nghị này, cậu ta không thích đánh đàn, thật xin lỗi thầy Phil, ngài vẫn nên chọn người khác đi.”
Nói xong lập tức kéo tay Ôn Niệm Nam định rời khỏi đó, cậu cúi xuống nhìn tay mình đang bị Cố Ngôn Sinh giữ chặt, mắt chớp chớp vài cái.
Sau lưng vọng tới tiếng Phil gọi với theo: “Ôn! Ôn! Bất cứ lúc nào cậu đổi ý đều có thể tới tìm tôi, chỗ tôi sẽ luôn chào đón cậu!”
Ôn Niệm Nam ngoái lại nhìn Phil thì bị một cánh tay đưa tới xoay đầu cậu về trước, Cố Ngôn Sinh lạnh mặt gằn giọng: “Nhìn cái gì mà nhìn! Không được nhìn, về nhà!”
Trêи đường về Ôn Niệm Nam có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí nặng nề nhưng cậu không nói gì, chỉ dựa bên cửa sổ ngẩn người.
“Cậu học chơi bản nhạc đó từ khi nào?”
“Gì cơ?” Ôn Niệm Nam nghe tiếng nói, hơi khó hiểu nhìn về phía hắn.
/265
|