Anh chàng hàng xóm cạnh nhà tôi
*Chương 1 : Người con trai ấy sao lại quen quá vậy ?*
Sáng hôm đó...
-Lâm Linh , con vẫn chưa dậy sao ? Hôm nay là khai giảng đấy không được đi muộn đâu_mẹ gọi tôi ý ới dưới phòng
Thực ra thì đâu có phải tôi chưa dậy đâu chỉ là bận chút việc thôi.....=3=
-Dạ !!! Con xuống ngay đây , chờ con chút ạ !!
-Lâm Linh nhà ta đã lớn rồi , nó tự biết dậy sớm mình không cần phải gọi nó như thế đâu_ba tôi tiếp lời .
-Nó lớn được thì tôi đã không phải lo lắng rồi , anh xem con nhà người ta lên cấp 2 thfi đã cao 1m5 mấy rồi còn Linh Linh thì mới được có 1m45 có phải là quá nhỏ bé rồi không ?_mẹ tôi càu nhàu với ba tôi. Vừa lúc đó tôi đang xuống phòng chợt nghe thấy mẹ nói vậy tôi liền giận dỗi nói
- Là con chưa phát triển chứ không phải không phát triển mà con như vậy cũng là do den di truyền chứ bộ >< không phải là không phát triển . Đồ đậu phụ thối !_tôi phụng phịu cãi lại . Đang vui đùa thì một người con trai lạ lướt qua đứng ngay cạnh tôi ,“ sao lại thấy có cảm giác quen thuộc quá .”. Một người con trai có dáng cao cao ( chắc cũng phải 1m75 ), da trắng , đôi môi hồng với mái tóc vàng óng mượt khiến cho biết bao người con gái xung quanh tôi ai ai cũng phải ngước nhìn “chắc là người ngoại quốc”_tôi nghĩ bụng . Tôi chợt tỉnh ngộ trước vẻ đẹp thiên thần của ảnh rồi ngó qua nơi ảnh đang nhìn thì mới biết ảnh hơn tôi một tuổi .
Sau khi tình cờ gặp anh ấy_người có vẻ đẹp như thiên thần , tôi cả buổi khai giảng hôm đó chỉ nghĩ về ảnh về cái cảm giác lần đầu gặp nhau , cái cảm giác quen thuộc như đã gặp nhau tựa đã lâu lắm rồi mà không thể nhớ ra là ai . “Thực ra thì anh là ai ? Sao anh lại có thể đem đến cho tôi cảm giác quen thuộc đến vậy?
Tác giả Người đóng góp ý tưởng
Hanako
Itsuka Hanako Đăng bởi: admin
*Chương 1 : Người con trai ấy sao lại quen quá vậy ?*
Sáng hôm đó...
-Lâm Linh , con vẫn chưa dậy sao ? Hôm nay là khai giảng đấy không được đi muộn đâu_mẹ gọi tôi ý ới dưới phòng
Thực ra thì đâu có phải tôi chưa dậy đâu chỉ là bận chút việc thôi.....=3=
-Dạ !!! Con xuống ngay đây , chờ con chút ạ !!
-Lâm Linh nhà ta đã lớn rồi , nó tự biết dậy sớm mình không cần phải gọi nó như thế đâu_ba tôi tiếp lời .
-Nó lớn được thì tôi đã không phải lo lắng rồi , anh xem con nhà người ta lên cấp 2 thfi đã cao 1m5 mấy rồi còn Linh Linh thì mới được có 1m45 có phải là quá nhỏ bé rồi không ?_mẹ tôi càu nhàu với ba tôi. Vừa lúc đó tôi đang xuống phòng chợt nghe thấy mẹ nói vậy tôi liền giận dỗi nói
- Là con chưa phát triển chứ không phải không phát triển mà con như vậy cũng là do den di truyền chứ bộ >< không phải là không phát triển . Đồ đậu phụ thối !_tôi phụng phịu cãi lại . Đang vui đùa thì một người con trai lạ lướt qua đứng ngay cạnh tôi ,“ sao lại thấy có cảm giác quen thuộc quá .”. Một người con trai có dáng cao cao ( chắc cũng phải 1m75 ), da trắng , đôi môi hồng với mái tóc vàng óng mượt khiến cho biết bao người con gái xung quanh tôi ai ai cũng phải ngước nhìn “chắc là người ngoại quốc”_tôi nghĩ bụng . Tôi chợt tỉnh ngộ trước vẻ đẹp thiên thần của ảnh rồi ngó qua nơi ảnh đang nhìn thì mới biết ảnh hơn tôi một tuổi .
Sau khi tình cờ gặp anh ấy_người có vẻ đẹp như thiên thần , tôi cả buổi khai giảng hôm đó chỉ nghĩ về ảnh về cái cảm giác lần đầu gặp nhau , cái cảm giác quen thuộc như đã gặp nhau tựa đã lâu lắm rồi mà không thể nhớ ra là ai . “Thực ra thì anh là ai ? Sao anh lại có thể đem đến cho tôi cảm giác quen thuộc đến vậy?
Tác giả Người đóng góp ý tưởng
Hanako
Itsuka Hanako Đăng bởi: admin
/8
|