-Anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ bỏ cuộc vì khoảng cách tuổi tác của chúng ta lớn quá. Nhưng qua mỗi ngày được trò chuyện với em, được đi với em, được ngắm em cười, anh càng không thể kìm lòng để lại gần được em. Và điều khiến anh rất vui, là em cũng có tình cảm với anh. Chúng ta dần tiến triển hơn nữa và anh ngày càng thấy bản thân mình yêu em hơn. Anh thiết nghĩ, nếu như lúc đó mà anh bỏ cuộc, thì bây giờ, nụ cười tỏa nắng ấm áp vui vẻ ấy đâu phải là của riêng anh, anh mà bỏ cuộc lúc đó, thì giờ này chắc chỉ biết hối hận thôi. Anh sẽ chờ, chờ đến khi em lớn, chờ đến khi em đủ tuổi trưởng thành, sẽ cùng em, thực hiện ước mơ mà em ấp ủ từ khi còn bé. Anh xin hứa!
Đó là những gì anh ấy nói với tôi trước khi chúng tôi phải tạm biệt nhau trong khoảng thời gian dài dằng dẳng mười tháng trời. Cả hai chúng tôi đều là du học sinh tìm đến ngôi trường APU Malaysia để học. Nhưng, khác nhau là, anh ấy du học ba năm cho bằng cấp đại học, còn tôi chỉ tham gia một tháng hè học tập rèn luyện kĩ năng bên ấy. Duyên trời đưa chúng tôi gặp nhau. Lần đầu gặp anh, tôi cứ như bị một cái gì đó hút vào vậy, cứ đăm đăm nhìn vào anh từ hàng ghế phía sau. Hôm đó tôi được trường đưa đi tham quan, còn anh là một trong những người sẽ phụ trách nhiệm vụ dẫn chúng tôi đi với nhiệm vụ chụp hình, ghi lại những kỉ niệm cho trường. Tôi luôn chú ý tới anh, từng lời nói từng cử chỉ. Anh là trai Tây mà, đặc biệt lại là con lai với Ả Rập, phải nói là bảnh trai vô cùng. Tuy anh chỉ đang trong độ tuổi hai mươi nhưng vô cùng chững chạc như một người ông trưởng thành. Tôi đã nghĩ rằng sẽ không có chuyện đứa nhóc mười lăm tuổi như tôi sẽ lại có thể được người đàn ông đáng tin cậy như vậy che chở. “Chí ít thì mình làm bạn để trau dồi tiếng Anh cũng được mà nhỉ!” – Nghĩ thế, tôi chạy xin được chụp cùng anh một tấm hình tiện thể xin luôn thông tin liên lạc.
Đó là những gì anh ấy nói với tôi trước khi chúng tôi phải tạm biệt nhau trong khoảng thời gian dài dằng dẳng mười tháng trời. Cả hai chúng tôi đều là du học sinh tìm đến ngôi trường APU Malaysia để học. Nhưng, khác nhau là, anh ấy du học ba năm cho bằng cấp đại học, còn tôi chỉ tham gia một tháng hè học tập rèn luyện kĩ năng bên ấy. Duyên trời đưa chúng tôi gặp nhau. Lần đầu gặp anh, tôi cứ như bị một cái gì đó hút vào vậy, cứ đăm đăm nhìn vào anh từ hàng ghế phía sau. Hôm đó tôi được trường đưa đi tham quan, còn anh là một trong những người sẽ phụ trách nhiệm vụ dẫn chúng tôi đi với nhiệm vụ chụp hình, ghi lại những kỉ niệm cho trường. Tôi luôn chú ý tới anh, từng lời nói từng cử chỉ. Anh là trai Tây mà, đặc biệt lại là con lai với Ả Rập, phải nói là bảnh trai vô cùng. Tuy anh chỉ đang trong độ tuổi hai mươi nhưng vô cùng chững chạc như một người ông trưởng thành. Tôi đã nghĩ rằng sẽ không có chuyện đứa nhóc mười lăm tuổi như tôi sẽ lại có thể được người đàn ông đáng tin cậy như vậy che chở. “Chí ít thì mình làm bạn để trau dồi tiếng Anh cũng được mà nhỉ!” – Nghĩ thế, tôi chạy xin được chụp cùng anh một tấm hình tiện thể xin luôn thông tin liên lạc.
/55
|