Cô ta đi rồi, anh lại bế tôi vào phòng, khóa cửa lại, ôm chặt tôi trên giường. Tôi hỏi anh, sao lại bảo bạn gái anh đi như vậy chứ, tôi có là gì đâu, làm như thế này..., còn chưa nói hết câu, anh đã đưa ngón tay lên môi tôi, ra hiệu im lặng “Anh cần em, em à.”. Câu nói của anh khiến tôi như muốn nghẹn, chẳng biết nên thốt ra lời gì tiếp theo, đành tìm cớ sự lên tiếng “Sao...sao lại là em chứ, rõ là, cô ta mà...”. Anh thở dài, siết tôi hơn khiến thân chạm thân nhiều hơn nữa. Anh dựa đầu vào đầu tôi, ánh mắt không nhìn thẳng nữa mà cụp xuống vô cùng mệt mỏi “Bốn ngày không có em thôi, anh đã thấy sống không bằng chết rồi, kéo dài thêm nữa, sao anh sống đây?”, cả hai cùng im lặng, vài giây sau, anh tiếp lời “Anh xin lỗi, xin lỗi em rất nhiều, vì đã phá lời hứa của chính mình, anh xin lỗi. Em, đừng rời xa anh nữa được không? Trở về bên anh nhé! Em biết không, lúc tình cờ gặp em tung tăng bước đến mua kem, anh đã thấy được, vẻ mặt gượng của em, khi mà em cố gắng cười. Và anh rất đau, rất nhói, khi thấy em khóc. Em ngốc lắm em biết không? Sao cứ phải chịu đựng một mình rồi làm đau bản thân vậy chứ? Anh thật sự không chịu nổi được cảnh em dày vò chính mình, cũng như đang dày vò con người anh vậy, nên, anh không kìm lòng được, phải kéo em về bên mình. Đây là lần đầu tiên, anh thấy em khóc đấy. Như một đứa con nít!”. Đang giọng trầm nhẹ nhàng, anh nhấm mạnh câu cuối vào phá vỡ cả một bầu không gian lặng thầm ấy. Tôi mở to mắt, nhìn anh, còn anh chỉ cười, hôn nhẹ lên trán tôi “Sau này, đừng giấu anh gì nữa nhé. Nếu muốn khóc, bảo anh, anh sẽ đến bên em, làm chỗ dựa, cho em khóc thật to, rồi thôi em nhé!”
/55
|