“Ngốc, để anh kể em nghe.”, nói rồi, anh ngồi lên giường, tay choàng lấy người tôi, kéo sát lại. Tôi tò mò chăm chú lắng nghe. Theo như anh kể, thì, đúng thật là họ kết hôn rồi, nhưng không phải sự tự nguyện ở hai bên mà do ba mẹ họ sắp đặt. Cái anh chàng mà chị ấy mừng rỡ ôm lấy khi gặp ở tháp quan sát, chính là người mà chị ấy yêu. Tuy nhiên, do anh ta vô sinh, nên bị gia đình chị từ chối, ép chị cưới. Còn tôi thì do chưa đủ tuổi để kết hôn cũng như sinh em bé, nên cũng chịu hoàn cảnh tương tự. Hai người đã đẻ con như mong muốn của hai bên cha mẹ, nhưng trong khoảng thời gian sống cùng nhau, họ chẳng hề nảy sinh tình cảm gì hơn tình cảm anh em bình thường, mà còn hay kể nhau nghe về người mình yêu. Lần đến Nhật Bản này sẽ thay đổi và quyết định cả cuộc đời anh và chị ấy. Hai người đã lén ly dị, chị sẽ cưới anh ta, và mang bé Green đi cùng. Nghe ngạc nhiên ấy chứ. “Anh đã đợi thời điểm này rất lâu rồi ấy, cô bé à.” Ý của anh nói, là chờ đến khi tôi mười tám tuổi, đủ tuổi để kết hôn? Lời nói ấy khiến tôi ngại ngùng đi. “Cơ hội đến rồi, nên, anh sẽ không để em rời xa anh nữa đâu.”, nói rồi, anh ôm tôi, vật xuống, “Anh yêu em”. Ba chữ ấy mỗi lần anh thốt ra đều ấm áp và đầy tin tưởng cả. Môi tôi chạm dần vào môi anh, sâu hơn, cảm nhận lại cái nồng cháy khi trước. Tay anh bắt đầu len lỏi khắp người tôi, chạm nhẹ, rồi mạnh dần. “Ah, Đau! Nhẹ thôi đồ biến thái!”, tôi cắn răng khi anh ta bắt đầu đi sâu vào cuộc yêu. “Ủa, em vẫn đau à?” “Tất nhiên rồi!” “Anh tưởng là....”, hiểu ý anh, tôi liền cắt ngang lời “Từ đó đến giờ chỉ có một tên biến thái nhà anh chạm vào chỗ đó thôi ấy!” Tôi có thể thấy được vẻ hạnh phúc của anh. Anh cười, tay nắm chặt lấy hai cổ tay tôi, miệng kề sát vành tai tôi, hơi thở nóng hổi thì thầm tai tôi “Vậy bây giờ, anh sẽ khiến em là của anh mãi mãi!”.
/55
|