CHƯƠNG 1:
Đêm lạnh lẽo thê lương, mưa to tầm tã tàn sát bừa bãi trong thành.
Phía đông nhà họ Hề, bên ngoài biệt thự độc lập, đèn đường mờ nhạt chiếu vào cửa sắt màu đen dán giấy niêm phong.
Ánh sáng lượn lờ chiếu vào đêm tối làm cho trận mưa này mạ thêm một chút nhiệt độ yếu ớt.
Hề Mạn ôm đầu gối ngồi xổm trong góc, cô đeo cặp sách, mặc đồng phục tư nhân, thoạt nhìn rất lẻ loi, thỉnh thoảng run rẩy.
Cho tới giờ phút này, cả người cô vẫn có chút hoảng hốt. Thứ hai lúc đi học còn rất tốt, cuối tuần trở về, trong nhà đã long trời lở đất.
Cha cô bị mang đi, tất cả tài sản của Hề thị bị tòa án niêm phong, thân thích bạn bè không ai dám tiếp điện thoại của cô, đám người lấy lòng Hề gia kia trong một đêm không thấy bóng dáng.
Nước mưa theo mái hiên trước cửa biệt thự đập xuống, hình thành cột nước hội tụ ở bên chân cô.
Sắc mặt Hề Mạn trắng bệch, đói khát cùng rét lạnh ngầm nuốt ý thức cuối cùng, lại không triệt tiêu được bất an cùng sợ hãi trong lòng cô.
Thỉnh thoảng cô ngẩng đầu nhìn giao lộ phía trước, đáy đồng tử mơ hồ lộ ra vài phần thấp thỏm mong đợi.
Biến cố của Hề gia hiện giờ toàn mạng đều biết, anh khẳng định cũng thấy được.
Anh sẽ đến tìm cô sao?
Ngay cả chính Hề Mạn cũng có chút ngoài ý muốn, giờ phút này trong đầu cô, điều đầu tiên nghĩ đến lại là con ngươi đen nhánh kia, cùng với tia sáng tiềm tàng nhảy nhót bên trong.
Mưa càng lúc càng lớn, đêm càng lúc càng sâu.
Giao lộ im ắng, trước sau cũng không có ai xuất hiện.
Cô nắm chặt mặt dây chuyền bình ước nguyện treo trên cặp sách, năm ngón tay thu lại trắng bệch, không thấy huyết sắc.
Mí mắt dần dần trở nên nặng nề, Hề Mạn hỗn loạn trong lúc vô thức dùng sức trên tay, bình ước nguyện màu hồng nhạt trên mặt dây chuyền thuận thế bị kéo xuống từ trên cặp sách.
Thân thể Hề Mạn run rẩy, lập tức thức tỉnh.
Một chiếc xe từ xa chạy tới, đèn xe sáng ngời bao phủ cô, ngón tay Hề Mạn buông lỏng, bình ước nguyện trượt xuống đất, ngã vào vũng nước nông đọng ở bên chân.
Cô không kịp đi nhặt, qua màn mưa kinh ngạc nhìn về phía chiếc xe kia.
Cửa xe mở ra, người đàn ông mở một chiếc ô đen, xuống xe bước nhanh về phía cô.
Ánh sáng đèn xe từ phía sau trải ở hai vai anh, lộ ra đường nét hàm dưới thanh tuyển nhu hòa của người đàn ông, áo trắng quần đen, nhã nhặn tuấn lãng.
Ô trong tay Thẩm Ôn đều che ở đỉnh đầu cô, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Nhìn bộ dáng yếu ớt bất lực của cô gái, trong lòng anh đau đớn, khàn giọng mở miệng: "Anh xin lỗi, anh Ba tới chậm."
Nước mắt to như hạt đậu tràn mi, Hề Mạn nói không rõ là ủy khuất hay là cảm động.
Người đàn ông cao ráo đẹp mắt tay cầm cán ô, tay kia hơi cong lên, vén một lọn tóc đen dính nước mưa của cô ra sau tai, ngón tay ấm áp thuận thế phất qua giọt nước mắt trong suốt trên má cô.
"Mạn Mạn không khóc, anh Ba tới đón em về nhà."
Anh hết sức nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói dịu dàng như gió xuân, hệt như con người của anh.
Hề Mạn được anh đỡ dậy.
Trước khi lên xe, cô đảo mắt qua bốn phía không một bóng người giống như đang tìm cái gì đó.
Thẩm Ôn phát hiện sự khác thường của cô: "Đang đợi người?"
Hề Mạn lắc đầu.
Đã đến giờ này, ngoại trừ Thẩm Ôn, tối nay đại khái sẽ không có ai trở lại.
Cuối cùng cô giật mình nhìn bình ước nguyện trên mặt đất do thủy tinh trong suốt chế thành, to bằng ngón út, bên trong là cát dạ quang màu hồng nhạt.
Lúc này thân bình dính đầy bùn lầy, nắp bình mở rộng, cát dạ quang màu hồng nhạt rơi đầy đất.
/110
|