CHƯƠNG 21:
Hề Mạn có chút không nhận ra Giản Chước Bạch.
Thời trung học, anh là một thiếu niên kiêu ngạo phóng khoáng, mỗi ngày một bộ tôi chính là thích quấn quýt lấy cậu, cậu xem tôi có thể cuồng vọng như thế nào.
Hôm nay xuất ngoại trở về, cuối cùng cũng không còn ngang ngược bá đạo như vậy, nhưng lời vừa ra khỏi miệng cũng chọc cho đầu Hề Mạn kẻ đầy vạch đen, quả thực phát điên.
Giản Chước Bạch luôn luôn có tính tình ngay thẳng, làm chuyện gì cũng không quanh co lòng vòng. Từ hai lần tiếp xúc này mà nói, hẳn là đối với cô anh cũng không có ý tứ gì.
Vốn Hề Mạn cũng chưa từng cảm thấy Giản Chước Bạch thật sự từng có ý tứ gì với cô.
Lúc trước không hiểu sao lại theo đuổi cô, rõ ràng là anh không thích học tập, ở trường học rảnh rỗi nên tìm chút chuyện cho mình làm. Sau đó anh một tiếng chào hỏi không đột ngột ra nước ngoài, cũng càng thêm xác minh quan điểm này.
Nhưng ly kỳ chính là, hiện tại tại sao người này lại tự kỷ đến vậy, tin tưởng vững chắc cô có ý tứ với anh?
Chẳng lẽ anh cảm thấy, chuyện lúc trước anh oanh oanh liệt liệt theo đuổi cô sẽ trở thành ký ức mà cô nhiều năm không quên, thế cho nên nhớ mãi không dứt đến bây giờ?
Nhưng kệ phứt anh đi!
Hề Mạn thừa nhận, năm đó đột nhiên nghe nói anh xuất ngoại, cô có một đoạn thời gian rất dài không quen.
Dù sao một người thường vây quanh mình đã biến mất, cho dù là ai cũng cần một thời gian để thích ứng.
Nhưng cho tới bây giờ tính ra, cũng đã bảy năm trôi qua.
Nếu anh không lại xuất hiện, cô đã sớm không nhớ rõ có người này tồn tại.
Lúc Giản Chước Bạch đi, thậm chí không nói lời tạm biệt với cô.
Nói cho cùng, bọn họ ngay cả tình cảm bạn bè bình thường cũng không tới, cô sẽ nhớ thương anh cái gì?
Hề Mạn đuổi toàn bộ nội dung có liên quan đến Giản Chước Bạch trong đầu ra ngoài để cho mình nghĩ chút chuyện vui vẻ.
Cô cầm di động, mở album ra, nghiêm túc quan sát.
Cô vừa chụp ảnh chiếc nhẫn kim cương.
Nhìn vào bức ảnh và nghĩ về những gì có thể xảy ra trong vài ngày tới, cô lại nở nụ cười.
Sau chuyện của nhà họ Hề, đáy lòng của Hề Mạn không còn gợn sóng nữa.
Cô bây giờ không có nhu cầu gì, có thể để cuộc sống cứ trôi qua an an ổn ổn như thế này là tốt nhất.
Anh Ba là người duy nhất che chở cô khi cô lâm vào tuyệt cảnh.
Có thể kết hôn với anh Ba, hai người bọn họ vĩnh viễn ở bên nhau, chính là cuộc sống cô mong muốn nhất.
-
Quần thể biệt thự Thủy Minh Loan, trên sân thượng của một tòa biệt thự hướng đông nam, Giản Chước Bạch đang đứng đón gió.
Anh hút một hơi thuốc, phun ra nuốt vào làn khói xanh trắng, phút chốc theo gió tản đi.
Giản Quý Bạch cầm chai rượu vang đỏ và hai cái ly đế cao từ trong thang máy đi ra, nhướng mày, ngữ điệu thờ ơ: "Tên nhóc nhà em không phải nói muốn cai thuốc sao, sao lại hút?"
Giản Chước Bạch dụi tắt tàn thuốc: "Đâu có dễ bỏ như vậy?"
"Cũng đúng." Giản Quý Bạch nhìn anh một cái, ý vị thâm trường, "Giống như có người, một khi khắc sâu trong lòng, cũng không dễ quên như vậy."
Giản Quý Bạch ngước mắt nhìn biệt thự phía trước: "Đó là nhà của Thẩm Ôn, anh và cậu ta ở cùng một khu biệt thự, bình thường thường gặp nhau."
Giản Chước Bạch không trả lời, Giản Quý Bạch tự rót hai ly rượu: "Cô gái cậu ta nuôi trong nhà, chính là người em không thể quên được phải không?"
Giản Chước Bạch quay đầu nhìn lại.
/110
|