CHƯƠNG 23:
Giản Quý Bạch không đáp mà hỏi ngược lại: "Em không cảm thấy thanh danh Thẩm Ôn ở bên ngoài quá tốt sao? Không giấu gì em, từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng nghe thấy chút tin đồn xấu nào về cậu ta."
"Hoặc là cậu ta thật sự ngọc bích trắng hoàn mỹ không tỳ vết, hoặc có thể nói lòng dạ quá sâu."
Giản Quý Bạch càng tin tưởng con người không hoàn mỹ.
Giản Chước Bạch thư thái cười một tiếng.
Điểm này, quan điểm của hai anh em bọn họ lại giống nhau.
Anh một mực suy nghĩ, khi nhà họ Hề xuống dốc, Thẩm Ôn là loại người coi trọng thanh danh nhất, lại đón Hề Mạn đến nuôi bên người, rốt cuộc là vì cái gì.
Giản Chước Bạch tạm thời thừa nhận, vì cha của bọn họ quen biết, hai người có tình cảm thanh mai trúc mã.
Nhưng nếu như nhiều năm qua Thẩm Ôn vẫn vì quyền lợi mà hao tâm tổn trí kinh doanh, vậy anh ta tuyệt đối là một người không có lợi ích thì không đầu tư.
Cũng là gần đây, Giản Chước Bạch mới bắt đầu suy nghĩ cẩn thận.
Nhà họ Thẩm vốn có ba người con trai, con trai trưởng là cha của Thẩm Yến, đã qua đời.
Một nhà cậu hai đi con đường làm quan, cũng không hỏi đến chuyện làm ăn.
Hiện giờ chỉ còn lại có nhà cậu ba, là cha của Thẩm Ôn— Thẩm Thanh Thái ở bên cạnh ông cụ tận hiếu.
Thẩm Thanh Thái và chủ tịch Hề vốn có mối quan hệ tốt, sau khi nhà họ Hề gặp nạn, Thẩm Thanh Thái lại e sợ Hề gia tới mức tránh không kịp. Ông cụ Thẩm không giao Thẩm gia vào tay Thẩm Thanh Thái, lại muốn chọn cháu trai, nguyên nhân có thể thấy được rõ ràng."
Lúc này, Thẩm Ôn đứng ra.
Bởi vì tình cảm thanh mai trúc mã mà anh ta kiên trì thu lưu Hề Mạn, không tiếc quyết liệt với cha mẹ, đủ thấy có tình có nghĩa, khác biệt hoàn toàn với người cha bao cỏ kia.
Phẩm chất trọng tình nghĩa này, ở trong lòng ông cụ Thẩm là tiêu chuẩn cân nhắc rất quan trọng.
Bởi vì chỉ có người như vậy chưởng quản Thẩm gia mới có thể đối tốt với những người họ Thẩm còn lại.
Nếu Giản Chước Bạch đoán không sai, bắt đầu từ khi Thẩm Ôn thu lưu Hề Mạn, anh ta mới chính thức ở trong lòng Thẩm lão gia, trở thành một trong những ứng cử viên cho người thừa kế Thẩm gia.
Giản Chước Bạch nhớ lại chuyện lúc trước ở Tần Lan Các, Thẩm Ôn tìm hắn nói chuyện: "Anh, anh ủng hộ Thẩm Yến trong việc làm ăn, Giản gia và Thẩm Ôn hoàn toàn đối đầu. Nếu lúc này Thẩm Ôn muốn hợp tác với em thì sao?"
"Thẩm Ôn tìm em hợp tác?"
Giản Quý Bạch cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trực tiếp cười ra tiếng, "Cậu ta sợ là còn không biết em nhớ thương người bên cạnh mình sao? Chẳng qua người như cậu ta, tình cảm đối với Hề Mạn không biết có bao nhiêu. Em lấy Hề Mạn ra bàn điều kiện với cậu ta, nói không chừng cậu ta thật sự nguyện ý đưa Hề Mạn cho em."
Nghĩ đến đây, Giản Quý Bạch nghiêm túc nói, "Giao tình của anh và Thẩm Yến không liên quan đến em, không cần em xen vào. Hôn nhân đại sự của em quan trọng hơn, làm gì anh cũng ủng hộ."
Giản Chước Bạch bất đắc dĩ cười, lắc ly rượu trong tay: "Em có lăn lộn, cũng không đến mức dùng cô ấy làm giao dịch với Thẩm Ôn."
Giản Quý Bạch vui mừng gật đầu: "Biết ngay, em trai anh không giống Thẩm Ôn."
Nhắc tới cục diện của Thẩm gia, Giản Quý Bạch phút chốc cảm khái: "Theo anh thấy, ông cụ Thẩm kia cũng là một tên hồ đồ, thế nào cũng phải để Thẩm Yến và Thẩm Ôn đọ sức, phân ra cô lực cao thấp. Hai người dù sao cũng là anh em, đánh nhau thì tổn thương tình cảm chứ đâu được gì?"
/110
|