Anh Có Thể Đừng Yêu Em, Hay Không?

Chương 30: Anh trao thứ trân quý nhất của mình cho em

/56


Buổi tối hôm nay, trong phòng giặt quần áo của ký túc xá nam chỉ có một mình anh, anh đeo một đôi găng tay, tay chân vụng về bắt đầu giặt chỗ quần áo tối qua của anh và thùng quần áo anh lấy từ chỗ Mạc Đồng về hôm nay, nước mùa đông quả thật rất lạnh, đã đeo găng tay mà vẫn cảm thấy hai tay như sắp đông cứng.

Anh ngâm quần áo của Mạc Đồng vào nước ấm để giặt sau cùng. Anh biết vì sao Mạc Đồng có biểu hiện kỳ quái như vậy, sống chết cũng không cho anh giặt, tối hôm qua anh còn bị dính vào tay thì sao bây giờ còn để ý đến những chuyện này? Quần áo của mình thì anh giặt qua loa cho xong việc, nhưng khi giặt cho Mạc Đồng thì lại rất cẩn thận, dù sao đây cũng là lần đầu tiên giúp đỡ người khác, dù gì cũng phải làm cho giống.

Còn viên ngọc kia, Mạc Đồng không biết đó không phải là một viên ngọc bình thường, mà là một viên mã não đỏ hiếm có, là một trong số bảy viên mã não trân quý của Phật, càng nhiều màu càng cát tường, là loại mã não quý nhất trong những loại mã não quý hiếm. Nó có vẻ ngoài ôn hòa mỹ lệ, giống như nắng mai ấm áp tươi đẹp, vô cùng tinh xảo. Tính cách của mẹ Dương Bùi Văn ôn hòa, lương thiện, hơn nữa mấy năm nay bà sống cũng không hạnh phúc, luôn buồn bực không vui, vì thế chuyển sang tin Phật. Viên ngọc hiếm có này là bà bỏ giá cao ngàn vạn để mua. Bởi vì trong cuộc đời bà Dương Bùi Văn giống như khối ngọc này, nên mới cho anh. Khẩn cầu trời xanh phù hộ cả đời con trai được bình an, mà anh lại hào phóng tặng lại nó cho Mạc Đồng.

..............

Sáng thứ hai, anh gọi điện thoại cho Mạc Đồng, rồi xách thùng lên, sau khi bỏ quần áo vào, lại cầm cặp lồng giữ nhiệt rời đi.

Mấy ngày kế tiếp, Dương Bùi Văn vẫn mang cơm tối tới cho cô, chỉ là Mạc Đồng không dám thay quần áo, cho dù muốn thay cũng phải thay ban ngày rồi tranh thủ giặt ngay. Nghỉ ngơi như vậy bốn ngày, cô lại tiếp tục đi làm cùng Dương Bùi Văn.

Từ giờ tới cuối năm cũng không còn mấy ngày. Gần tới thời điểm công ty phát quà tết, cô và Dương Bùi Văn nhận chung một phần. Cô cũng không biết Dương Bùi Văn làm gì trong công ty, hình như lĩnh vực nào anh cũng tham gia, trông anh không giống như đang đi thực tập mà giống như đi khảo sát. Mạc Đồng biết sĩ diện của anh rất cao, nên cũng không tiện hỏi nhiều. Dương Bùi Văn nhận quà tết xong nói mình không muốn lấy, nhà anh còn rất nhiều nên tiện tay đưa cho Mạc Đồng, anh biết cô ít khi được về thăm bà ngoại, nếu tay không quay về đó sẽ rất khó coi.

Trước đó, Mạc Đồng đã mua vé tàu hỏa ngày hai mươi bảy âm lịch, hôm nay, Dương Bùi Văn đưa cô ra ga.

Bão tuyết đã ngừng, tất cả trông sạch sẽ và sáng sủa hơn nhiều, nhưng nhiệt độ lại lạnh hơn so với lúc tuyết rơi. Dương Bùi Văn và Mạc Đồng đều mặc áo lông dày, mũ len đội đầu, đeo găng tay, cả người bọc kín như bánh ú.

Khi tới nơi, bên trong nhà ga đã có rất đông người đang tấp nập, phần lớn đều là những người đi làm xa vội vàng trở về đoàn tụ với gia đình vào những ngày cuối năm. Những sinh viên như Mạc Đồng đã về nhà gần hết. Mạc Đồng thầm cảm thấy may mắn vì có Dương Bùi Văn giúp đỡ, nhà ga chen chúc vô cùng, lần này cô trở về mang theo không ít túi lớn túi nhỏ, dựa vào sức một mình cô hoàn toàn không có cách vận chuyển hết.

Hai người xách đồ chen lên cầu thang điện, vất vả lắm mới tới được đại sảnh đợi xe trên tầng hai, Dương Bùi Văn hỏi: “Mấy giờ xe đến?”.

Mạc Đồng nói: “Mười giờ.” Thành phố Y cách nhà bà ngoại Mạc Đồng mười mấy giờ đi xe.

“Đã mang theo thứ gì ăn trên đường chưa?” Dương Bùi Văn ghé sát hỏi.

“Đêm qua em đi siêu thị mua rất nhiều, cũng đủ rồi.” Trong lòng Mạc Đồng cảm thấy ấm áp.

“Chúng ta đi tới gần cửa soát vé đi, phút bốn mươi rồi, cũng sắp tới giờ.” Dương Bùi Văn nói xong lại xách mấy cái túi đi về phía trước. Muốn cử động trong đám người đông nghịt cũng không dễ dàng gì, hơn nữa cô còn mặc rất nhiều quần áo khiến động tác càng thêm vụng về, Mạc Đồng cảm giác mỗi bước đi đều rất khó khăn. Dương Bùi Văn đi trước mở đường, cô lập tức bước từng bước, theo sát phía sau anh.

Hai người đang đại chiến trong đám đông, đột nhiên có một giọng nói ngọt ngào hô lớn : “Dương Bùi Văn.”

Đang cúi đầu bám sát Dương Bùi Văn, Mạc Đồng vừa ngẩng đầu đã thấy một cô gái xinh đẹp đang ở phía đối diện quơ quơ cánh tay với bọn họ.

“Ở đây.”

“Vương Nhược Nam.” Dương Bùi Văn không nghĩ sẽ gặp cô ấy ở đây. Vương Nhược Nam cũng ở trong hội học sinh, cô là trưởng ban tuyên truyền, sinh viên năm ba học viện kiến trúc. Bình thường cũng hay tiếp xúc. Vương Nhược Nam không chỉ xinh đẹp, tự tin, nhiệt tình, gan dạ mà còn không bao giờ che dấu tình cảm của mình với anh. Gặp cô ấy lúc này lại khiến Dương Bùi Văn cảm thấy đau đầu.

Hai bên cùng bước về phía trước, gặp nhau ở trung tâm sảnh.

“Không ngờ có thể gặp cậu ở đây, cậu chưa về ăn tết sao? Sao cậu lại ở đây?” Vương Nhược Nam vừa nói chuyện vừa thở ra làn khói trắng, da cô trắng như tuyết, do mới vừa chen lấn trong đám người nên màu trắng đã chuyển thành ửng hồng như hoa đào tháng ba.

“À, lúc nghỉ đông tôi đã đi xin thực tập ở một công ty. Hôm nay tôi đưa một bạn học về nhà.” Dương Bùi Văn nói xong nghiêng đầu lại nhìn Mạc Đồng.

Mạc Đồng vội vàng rướn người lên tiếng chào hỏi, “ Xin chào.”

“ Là cùng khoa à? Hay là trong hội học sinh? Vì sao trước kia mình chưa từng gặp qua.” Vương Nhược Nam nghi ngờ nhíu mày hỏi, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Xung quanh Dương Bùi Văn không thiếu nữ sinh, trong đó bao gồm cả cô, nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng thấy Dương Bùi Văn ở một mình bên cạnh nữ sinh nào. Đây là lần đầu tiên. Cô nhìn thấy Mạc Đồng có khuôn mặt trái xoan xinh xắn, lông mày cong cong, hai mắt trong suốt, mang theo một vẻ đẹp nhẹ nhàng, thanh thoát, sự bất an trong lòng càng gia tăng

“À, không phải, cô ấy làm thêm trong hội học sinh.” Dương Bùi Văn vội vàng giải thích, điều anh nói vốn là sự thật, nhưng không biết vì sao, Mạc Đồng nghe xong lại thấy mất mát.

“À, ra là vậy.” Vương Nhược Nam chậm rãi nói, ánh mắt nghi ngờ vẫn không rời khỏi người Mạc Đồng .

“Vậy sao cậu cũng ở đây?” Dương Bùi Văn tò mò hỏi.

Vương Nhược Nam vừa nghe xong liền chuyển tầm mắt về phía Dương Bùi Văn, mỉm cười nói: “Lúc nghỉ hè, em họ mình tới nhà chơi, hôm nay phải về nhà, nên tới tiễn con bé lên xe.”

Dương Bùi Văn vừa nghe hai chữ lên xe mới nhớ chuyến xe lúc mười giờ của Mạc Đồng, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, không xong, đã là phút năm mươi rồi, anh quay đầu nhìn sang phải thấy một nhóm người đang đi vào cửa soát vé.

“Thật xin lỗi, chuyến xe của cô ấy sắp khởi hành rồi.” Anh nói xong quay lại nói với Mạc Đồng: “Nhanh lên em, không kịp rồi.” Sau đó lại quay qua nói với Vương Nhược Nam, “Tôi phải đưa cô ấy lên xe, không thể trò truyện với cậu được, cậu đi trước đi.”

“Mình có về cũng không biết làm gì, hay là mình chờ cậu ở đây, sau khi cậu đưa cô ấy lên xe thì về nhà tớ ngồi một chút, nhân lúc cậu còn đang ở thành phố Y, mình phải tận tình tiếp đãi.”

Dương Bùi Văn nói ừ rồi nhanh chóng đưa Mạc Đồng đến cửa soát vé. Mạc Đồng mang theo rất nhiều đồ, khi qua cửa soát vé, Dương Bùi Văn còn mua thêm vé tiễn, sau khi đưa Mạc Đồng vào trong xe, nhìn xe lửa chạy đi mới rời khỏi đó.

Sau khi Dương Bùi Văn rời đi, Mạc Đồng buồn chán nằm trên giường, bỗng nhiên cảm thấy cô đơn, còn có phần buồn bã.

………….

Bà ngoại, cậu, mợ nhìn thấy Mạc Đồng mang túi lớn túi nhỏ về liền lộ ra khuôn mặt tươi cười hiếm có, đến tuổi này Mạc Đồng cũng biết thế nào gọi là hoan nghênh, ở nhà bà ngoại chơi hơn mười ngày,cô cũng thấy xấu hổ, vì thế liền trở lại trường.

Năm mới khí hậu mới, sau khi kết thúc kỳ nghỉ đông, hễ là sinh viên thì đều mặc đồ mới, đem theo một đống đồ ăn ngon trở lại trường. Trường học vắng vẻ đã bắt đầu náo nhiệt trở lại.

Đám chị em trong ký túc xá của Mạc Đồng cũng lần lượt quay lại, sau khi thu dọn xong liền ngồi buôn về những chuyện thú vị ngày tết, chia sẻ đồ ăn vặt.

‘Năm nay tuyết rơi gớm thật, đúng là lạnh chết người, bao nhiêu năm nay chưa hề có trận tuyết lớn như vậy, trong ấn tượng của mình, chỉ khi mình còn bé mới có cánh tượng tuyết bay phấp phới như vậy.” Vương Lộ Lộ ngồi trên giường vắt ngược chân lên, trong tay cầm một túi ô mai, vừa ăn vừa nói.

Theo lời Vương Lộ Lộ nói, nhà cô ấy ở phía thượng nguồn Trường Giang, vị trí trái tim Trung Hoa, xứng đáng với cái tên Trung nguyên. Khi giới thiệu với người khác, cô ấy luôn tự hào vỗ ngực nói, “Quê của mình không Nam không Bắc, không Tây không Đông. Mình đến từ trung tâm.” Đừng thấy cô ấy kiêu ngạo, trên thực tế đó chỉ là vùng mà mỗi khi hè đến được vinh dự gọi là lò lửa, mùa đông thì lạnh chết người, chính là khu vực chưa được nhà nước cung cấp hệ thống sưởi ấm.

“Chả có gì lạ, quê của mình ở phía Nam, năm nay cũng có bão tuyết.” Chung Gia Dĩnh là cô gái đến từ Giang Tô.

“ Cậu không thấy ngày nào tivi và báo chí cũng la hét Địa Cầu đang ấm lên sao? Nhiệt độ mấy năm nay càng lúc càng cao, sao lại đột ngột trở nên lạnh vậy?” Phương Viên Viên hùa theo hỏi.

Mạc Đồng lơ đễnh ngồi cắn hạt dưa nghe các cô nói chuyện phiếm, cô nhớ tới mấy ngày tuyết rơi trắng như lông ngỗng năm trước, nhớ tới cảnh Dương Bùi Văn đưa cơm giặt quần áo cho cô, nhất là cảnh tượng Dương Bùi Văn đeo viên ngọc kia lên cổ cô tối hôm đó. Đang ngẩn ngơ, lại nghe thấy Vương Lộ Lộ hỏi cô: “Mạc Đồng, cậu về quên ăn tết hôm nào.”

Mạc Đồng ngây người một lát, lại đưa hạt dưa vào miệng nói, “Các cậu đi được mấy ngày mình cũng về.” Mạc Đồng ít nói đến những chuyện trong nhà, nên không có ai biết cô không có nhà để về.

“Ừ.”

Cắn hạt dưa một hồi, Mạc Đồng cảm thấy khô miệng liền đứng lên đi rót cốc nước uống. Vừa mới uống được nửa cốc đã thấy Phương Viên Viên đột nhiên vỗ đùi nói, “ Chuyện quan trọng như vậy mà chút nữa lại quên.”

Mọi người vừa nghe giọng nói của cô đã biết có chuyện hay ho, tất cảđều vội vàng hỏi, “Có tin gì mới? Nói nhanh lên.”

Phương Viên Viên thần bí nói, “Hôm nay, lúc trở lại trường, mình có nghe được một bí-mật-động-trời.” Mấy chữ cuối, cô đưa ngón trỏ tay phải lên, nhấn mạnh từng chữ.

“Bí mật động trời gì?” Lúc này lòng hiếu kỳ của ai cũng đạt mức tối đa, miệng đã ngừng nhai.

“Lúc mình lái xe đến trước cổng trường học, khi lấy hành lý từ sau xe xuống thì nhìn thấy hai người bước xuống từ một chiếc taxi , lúc đầu mình chỉ mải lấy đồ, không để ý, nhìn lại lần thứ hai, mình hoảng sợ suýt nữa đánh rơi hành lý xuống đất. Các cậu đoán xem mình đã nhìn thấy ai?”

“Ai, ai, ai, cậu nghĩ mình đang kể chuyện cổ tích sao? Vòng vo một hồi mà chưa vào vấn đề chính, làm người ta tò mò muốn chết.” Xưa nay tính của Chung Gia Dĩnh rất hấp tấp, Mạc Đồng nghe cô ấy sốt ruột không chịu nổi, liền bật cười, lại đột nhiên nghe thây cô ấy hạ lệnh: “ Cậu muốn nói thì nói nhanh, còn không nói thì thôi.”

sssssssssssssss

/56

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status