Chờ…chờ đã…
Có thể thu hồi tin nhắn được không?
Sở Dư nở nụ cười thật lâu, ngủ rồi sao lại trả lời tin nhắn của cô?
Đồ ngốc.
” —— Ngủ ngon.”
Cô đặt điện thoại xuống, khóe miệng mỉm cười, dường như trong mơ còn thấy vẻ mặt Cố Thần mở to mắt mạnh mồm bảo mình ngủ rồi.
…
Xem tin nhắn trả lời, Cố Thần chỉ muốn đập đầu, có thu hồi cũng chả được gì.
Cố Thần trằn trọc cả đêm, vì sao mỗi lần gặp Sở Dư thì cái ngáo của cậu lại bộc phát thế nhỉ…
Cuối cùng vẫn không nghĩ ra đáp án.
Sáng hôm sau, cậu nhìn người trong gương, bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ.
—— Liệu Sở Tiểu Dư có hối hận không nhỉ?
Suy nghĩ ấy cứ quanh quẩn trong đầu cậu, như có hai người đang đánh nhau ở trong đó, “sẽ” và “không sẽ” ôm nhau vật lộn, làm thế nào cũng không chịu dừng lại.
Đừng vội. Vì tình yêu mà biến thành kẻ ngốc là chuyện vô lý.
Cố Thần hất cằm, chuyện mất bình tĩnh như thế sẽ không xảy ra ở trên người cậu, nói ra cũng chả ai tin.
Thế nên, Sở Dư sẽ không hối hận đâu nhỉ…
Đúng, đừng suy nghĩ nhiều nữa…
Tự an ủi bản thân xong, chàng trai thay đồ, lấy đồ đạc rồi đi ra ngoài.
Ừ, kiểu này nhìn đẹp trai hơn này.
…
“Cậu… khụ…” Cố Thần nhìn người ngồi bên cạnh, mất tự nhiên hỏi, “Tối hôm qua ngủ ngon không?”
Ngủ có ngon không? Có thấy cậu… ngốc lắm không?
Sở Dư nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của cậu, không trả lời chỉ mỉm cười, lấy một hộp bánh bao hình con thỏ mắt đỏ từ trong cặp ra.
“Ăn không?”
Sự chột dạ và hồi hộp vừa nãy của Cố Thần bỗng chốc tan biến.
Ngay cả một bữa ăn cũng nghĩ đến cậu, thế thì làm sao mà hối hận được chứ.
Chàng trai nhích lại gần, cố gắng kiềm chế nụ cười, vờ hỏi, “Cố ý mang đến cho tôi hả?”
Đôi mắt Sở Dư cong thành vầng trăng, “Đúng đó.”
Không biết sao mà hôm nay nhà cô lại làm bánh bao hình con thỏ, bất ngờ chính là, vừa nhìn cô liền cảm thấy con thỏ này khá giống Cố Thần.
Sẽ đỏ mắt trừng người, nhưng thực ra không có tí sát thương nào cả, khi lúng túng sẽ nhảy cẫng lên, mà hễ vuốt lông là lại ngoan ngay.
Kể ra thì càng giống mèo hơn, Sở Dư khẽ cười, không biết trong nhà có khuôn bánh hình con mèo không nữa.
“Cậu ăn không?” Cô hỏi.
Cố Thần nhìn cái hộp nho nhỏ kia, vẻ mặt ghét bỏ, “Đàn ông không bao giờ chơi mấy món hoa hòe này.”
Còn là hình con thỏ, mấy cái thứ mềm mềm đó không giống cậu tí nào, cậu không thích.
Chàng trai vô thức hất cằm, càng nhích lại gần, tỏ vẻ miễn cưỡng, “Nhưng cậu đã cố ý mang cho tôi thì tôi đành nể mặt cậu vậy.”
Động tác trên tay hoàn toàn trái ngược với lời nói, vội vàng vươn tay sang lấy.
Sở Dư nhìn ánh mắt kiêu căng của cậu, cuối cùng không nói ra nguyên nhân thực sự.
“Cậu ăn không?”
“Không ăn.” Sở Dư lấy chai nước ra, cười lắc đầu, “Tôi ăn rồi.”
Chàng trai nghĩ nghĩ, đưa cái bánh bao đến bên miệng Sở Dư, đôi tai ửng đỏ, kiên trì nhìn cô, “Ăn miếng nữa đi, cậu ăn như gà ấy.”
Sở Dư cụp mắt nhìn bàn tay để bên miệng cô, cười cười cắn một miếng, “Được rồi…”
Tay Cố Thần run lên, thu tay lại, nhìn dấu răng trên con thỏ, đôi tai đỏ lên, khụ một tiếng, vờ bĩnh tĩnh cắn một cái.
Cậu cắn hai cái giải quyết xong một con thỏ, Cố Thần lại lấy một cái ra, đưa đến bên miệng cô, ánh mắt né tránh, “Ăn miếng nữa.”
Sở Dư nhìn cậu ăn nãy giờ, hô hấp ngừng lại, hơi lắc đầu, “Tôi no rồi.”
“No, no cái gì mà no!” Chàng trai từ chối lý do này, hất cằm, che dấu hai tai ửng đỏ, “Sáng nay có phải chỉ ăn một chén canh không? Nhanh nào, ăn một miếng nữa.”
Đôi mi Sở Dư run rẩy, đưa tay cầm cái bánh, “Để tôi tự ăn.”
“Không được!” Chàng trai lớn tiếng cắt ngang.
Lúc lấy lại tinh thần, gương mặt cậu đỏ bừng, ho khan một tiếng, ánh mắt lảng sang chỗ khác, hung ác nói, “Tôi tôi, đúng rồi, cậu chưa rửa tay, nãy giờ lâu như thế, tay cậu không sạch đâu.”
Cố Thần mạnh mẽ đáp, “Tôi là bạn trai tương lai của cậu, là một người đàn ông, tôi phải lo lắng cho cậu, không để cậu làm loạn.”
“…”
Thật ra hai người bọn họ đều biết rõ nguyên nhân thực sự là gì.
Rốt cuộc Sở Dư cũng không chống đỡ được, mặt ửng hồng như hoa đào tháng ba, mềm mại, nhẹ nhàng cắn một cái.
Cố Thần cắn vào dấu răng kia rồi nuốt xuống.
Sau đó lại tiếp tục đút cô ăn cái khác.
…
Không biết tại sao, Sở Dư không nói nữa, mỗi lần bánh bao thỏ đưa tới miệng, cô liền nhẹ nhàng cắn một miếng.
Hai người đều im lặng, anh một miếng em một miếng ăn hết bánh bao.
Không khí ở băng ghế sau trở nên kỳ diệu.
Rõ ràng khoảng cách hai người khá xa, rõ ràng chỉ ăn bánh bao thôi, nhưng vẻ mặt hai người này càng ăn lại càng đỏ, một bầu trời hường phấn tỏa ra, không khí càng thêm vi diệu.
Tài xế ngơ ngác ra mặt, không biết phải làm sao.
Nhưng trong lòng lại điên cuồng gào thét.
Mấy người nói tôi biết đi, không phải chỉ ăn mỗi bánh bao thôi sao?
Vì sao lại thành ra thế này?
Đỏ mặt cái gì??? Bong bóng hường phấn cái gì???
Bệnh hết rồi hả!
…
Sức chiến đấu của Cố Thần khá mạnh, nhanh chóng giải quyết xong hộp bánh bao.
Sau khi ăn xong, hai người đều tự giác nhìn hàng ghế phía trước, dường như bọn họ đều có hứng thú với hoa văn trên ghế.
Bầu không khí chìm vào im lặng.
Rồi bỗng chàng trai đưa tay sang nắm chặt lấy tay người ngồi bên cạnh, con gái mà, muốn được yêu thương, muốn được thân mật nhưng lại ngại ngùng, làm bạn trai tương lai phải tinh ý, chủ động một chút, giữ thể diện cho cô ấy.
Ừm, mềm quá.
Anh tài xế nghiêm mặt, mắt muốn mù luôn rồi.
Anh chàng đưa tay chỉnh kính chiếu hậu về phía sau một chút.
Chàng trai nắm chặt tay cô gái, vẻ mặt giả vờ bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước, không hề chú ý đến tay mình vừa làm gì.
Sở Dư cụp mắt, hàng mi run run, không nói gì.
Cơ thể chàng trai đang cứng đờ dần dần trầm tĩnh lại.
Thật lâu sau, cậu len lén nhìn sang, vừa nhìn thấy khoảng cách không xa lắm liền nhắm mắt lại, nhưng vẫn không chịu buông tay.
“Tối qua tôi không ngủ được, ngủ đây.”
“…Ừ.”
Cuối cùng Sở Dư cũng nhìn cậu, khóe miệng cong lên, “Ngủ đi.”
Cố Thần nhắm mắt, tựa lưng vào ghế, chưa đầy hai phút, hô hấp ổn định chìm vào giấc ngủ.
Sở Dư sợ quấy rầy cậu, tay lại để yên.
Không lâu sau, cái đầu đang dựa vào ghế dần dần nhích sang bên đây.
Sở Dư nhìn sang.
Cố Thần cứng đờ người, tim như ngừng đập, dáng ngồi dựa vào ghế vẫn bất động không dám nhúc nhích.
Xe chầm chậm chạy trên đường.
Trong xe vô cùng im lặng.
Lúc xe rẽ ngoặt, có lẽ xe lắc hơi mạnh nên người đang ngủ bên cạnh không khỏi lung lay, đầu ngã vào vai cô.
Sở Dư cảm thấy bả vai nặng nề, đầu Cố Thần đè xuống.
Mái tóc của chàng thanh niên có hơi cứng, chạm vào gáy khiến cô có cảm giác ngứa ngáy.
Sóng mũi cao chạm vào cổ cô, chỗ đó không có quần áo che đậy, tiếng hít thở nặng nề ổn định vang lên từng tiếng từng tiếng, trực tiếp phả vào da thịt của cô, âm ấm, một luồng tê dại chạy thẳng vào tim.
Gần… Gần quá rồi.
Mặt Sở Dư nóng lên, cô quay đầu nhìn cái đầu đang đặt trên vai mình, nhỏ giọng gọi thử, “Tiểu Cố?”
Hơi thở tràn đầy vị ngọt, thậm chí có thể cảm nhận được cảm xúc da thịt tiếp xúc, mềm mềm, thơm thơm, Cố Thần không nhịn được hô hấp càng thêm nặng nề, hai má bất giác đỏ bừng.
Cậu như vầy… có phải hơi xấu không?
Không ngờ… lại gần đến thế, chàng trai không nhịn được cọ cọ chóp mũi.
… Đáng… đáng sợ quá!
Tài xế run tay, cả xe lắc lư, thiếu niên đang ngủ ngồi không vững, đầu càng nghiêng về phía Sở Dư.
Sở Dư đang cúi đầu nhìn cậu, tình huống bất ngờ trở tay không kịp, đầu cậu đột nhiên nhào đến.
Đôi môi mềm mại đặt lên trán người trước mặt.
Bầu không khí chìm vào im lặng.
Cảm xúc mềm mại chợt biến mất, chàng trai nín thở.
Sở Dư nhắm chặt mắt, hai tai đỏ ừng, mặc kệ có đánh thức cậu hay không, xoay người đi.
Nhưng cảm giác đôi môi có gì đó khác thường, cô mím mím môi.
Cố Thần thở dốc, tim đập như trống bỏi, đôi mắt nhắm chặt càng chặt hơn, không có ý mở ra.
Được rồi đừng nghĩ nữa, cậu đang ngủ! Không có gì hết, cậu là bạn trai tương lai! Chuyện đó là chuyện đương nhiên!
Dấu hôn trên trán dường như đang nóng lên, tứ chi cậu như nhũn ra, giống như đang ngâm trong suối nước nóng, từng bọt nước nổi lên…
Mềm mại, dịu dàng như thế, không biết lúc chạm vào… sẽ thế nào…
Tim đập càng lúc càng vang, trong xe khá yên lặng nên càng nghe thấy rõ ràng.
Mặt Sở Dư càng lúc càng đỏ, đột nhiên cô quay trừng cậu một cái, bả vai giật giật muốn đẩy đầu cậu ra.
Cố Thần không có phản ứng, ngoại trừ gương mặt càng lúc càng đỏ ra thì đầu cứ như dán keo 502, đẩy cỡ nào cũng không đẩy ra được.
Cậu… cậu đang ngủ…
Sở Dư véo chàng trai một cái, lông mi run rẩy nhìn ra ngoài cửa sổ, phân tán sự chú ý của bản thân, hoảng hốt nhớ đến đề toán mình làm cách đây vài hôm.
Nhưng hơi thở nóng rực ấy cứ phả vào cổ cô, dường như quá nóng khiến cho da thịt chỗ ấy cũng bắt đầu đỏ lên.
Tài xế nhìn hàng ghế phía sau: …
Ha ha, không biết xấu hổ.
Có thể thu hồi tin nhắn được không?
Sở Dư nở nụ cười thật lâu, ngủ rồi sao lại trả lời tin nhắn của cô?
Đồ ngốc.
” —— Ngủ ngon.”
Cô đặt điện thoại xuống, khóe miệng mỉm cười, dường như trong mơ còn thấy vẻ mặt Cố Thần mở to mắt mạnh mồm bảo mình ngủ rồi.
…
Xem tin nhắn trả lời, Cố Thần chỉ muốn đập đầu, có thu hồi cũng chả được gì.
Cố Thần trằn trọc cả đêm, vì sao mỗi lần gặp Sở Dư thì cái ngáo của cậu lại bộc phát thế nhỉ…
Cuối cùng vẫn không nghĩ ra đáp án.
Sáng hôm sau, cậu nhìn người trong gương, bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ.
—— Liệu Sở Tiểu Dư có hối hận không nhỉ?
Suy nghĩ ấy cứ quanh quẩn trong đầu cậu, như có hai người đang đánh nhau ở trong đó, “sẽ” và “không sẽ” ôm nhau vật lộn, làm thế nào cũng không chịu dừng lại.
Đừng vội. Vì tình yêu mà biến thành kẻ ngốc là chuyện vô lý.
Cố Thần hất cằm, chuyện mất bình tĩnh như thế sẽ không xảy ra ở trên người cậu, nói ra cũng chả ai tin.
Thế nên, Sở Dư sẽ không hối hận đâu nhỉ…
Đúng, đừng suy nghĩ nhiều nữa…
Tự an ủi bản thân xong, chàng trai thay đồ, lấy đồ đạc rồi đi ra ngoài.
Ừ, kiểu này nhìn đẹp trai hơn này.
…
“Cậu… khụ…” Cố Thần nhìn người ngồi bên cạnh, mất tự nhiên hỏi, “Tối hôm qua ngủ ngon không?”
Ngủ có ngon không? Có thấy cậu… ngốc lắm không?
Sở Dư nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của cậu, không trả lời chỉ mỉm cười, lấy một hộp bánh bao hình con thỏ mắt đỏ từ trong cặp ra.
“Ăn không?”
Sự chột dạ và hồi hộp vừa nãy của Cố Thần bỗng chốc tan biến.
Ngay cả một bữa ăn cũng nghĩ đến cậu, thế thì làm sao mà hối hận được chứ.
Chàng trai nhích lại gần, cố gắng kiềm chế nụ cười, vờ hỏi, “Cố ý mang đến cho tôi hả?”
Đôi mắt Sở Dư cong thành vầng trăng, “Đúng đó.”
Không biết sao mà hôm nay nhà cô lại làm bánh bao hình con thỏ, bất ngờ chính là, vừa nhìn cô liền cảm thấy con thỏ này khá giống Cố Thần.
Sẽ đỏ mắt trừng người, nhưng thực ra không có tí sát thương nào cả, khi lúng túng sẽ nhảy cẫng lên, mà hễ vuốt lông là lại ngoan ngay.
Kể ra thì càng giống mèo hơn, Sở Dư khẽ cười, không biết trong nhà có khuôn bánh hình con mèo không nữa.
“Cậu ăn không?” Cô hỏi.
Cố Thần nhìn cái hộp nho nhỏ kia, vẻ mặt ghét bỏ, “Đàn ông không bao giờ chơi mấy món hoa hòe này.”
Còn là hình con thỏ, mấy cái thứ mềm mềm đó không giống cậu tí nào, cậu không thích.
Chàng trai vô thức hất cằm, càng nhích lại gần, tỏ vẻ miễn cưỡng, “Nhưng cậu đã cố ý mang cho tôi thì tôi đành nể mặt cậu vậy.”
Động tác trên tay hoàn toàn trái ngược với lời nói, vội vàng vươn tay sang lấy.
Sở Dư nhìn ánh mắt kiêu căng của cậu, cuối cùng không nói ra nguyên nhân thực sự.
“Cậu ăn không?”
“Không ăn.” Sở Dư lấy chai nước ra, cười lắc đầu, “Tôi ăn rồi.”
Chàng trai nghĩ nghĩ, đưa cái bánh bao đến bên miệng Sở Dư, đôi tai ửng đỏ, kiên trì nhìn cô, “Ăn miếng nữa đi, cậu ăn như gà ấy.”
Sở Dư cụp mắt nhìn bàn tay để bên miệng cô, cười cười cắn một miếng, “Được rồi…”
Tay Cố Thần run lên, thu tay lại, nhìn dấu răng trên con thỏ, đôi tai đỏ lên, khụ một tiếng, vờ bĩnh tĩnh cắn một cái.
Cậu cắn hai cái giải quyết xong một con thỏ, Cố Thần lại lấy một cái ra, đưa đến bên miệng cô, ánh mắt né tránh, “Ăn miếng nữa.”
Sở Dư nhìn cậu ăn nãy giờ, hô hấp ngừng lại, hơi lắc đầu, “Tôi no rồi.”
“No, no cái gì mà no!” Chàng trai từ chối lý do này, hất cằm, che dấu hai tai ửng đỏ, “Sáng nay có phải chỉ ăn một chén canh không? Nhanh nào, ăn một miếng nữa.”
Đôi mi Sở Dư run rẩy, đưa tay cầm cái bánh, “Để tôi tự ăn.”
“Không được!” Chàng trai lớn tiếng cắt ngang.
Lúc lấy lại tinh thần, gương mặt cậu đỏ bừng, ho khan một tiếng, ánh mắt lảng sang chỗ khác, hung ác nói, “Tôi tôi, đúng rồi, cậu chưa rửa tay, nãy giờ lâu như thế, tay cậu không sạch đâu.”
Cố Thần mạnh mẽ đáp, “Tôi là bạn trai tương lai của cậu, là một người đàn ông, tôi phải lo lắng cho cậu, không để cậu làm loạn.”
“…”
Thật ra hai người bọn họ đều biết rõ nguyên nhân thực sự là gì.
Rốt cuộc Sở Dư cũng không chống đỡ được, mặt ửng hồng như hoa đào tháng ba, mềm mại, nhẹ nhàng cắn một cái.
Cố Thần cắn vào dấu răng kia rồi nuốt xuống.
Sau đó lại tiếp tục đút cô ăn cái khác.
…
Không biết tại sao, Sở Dư không nói nữa, mỗi lần bánh bao thỏ đưa tới miệng, cô liền nhẹ nhàng cắn một miếng.
Hai người đều im lặng, anh một miếng em một miếng ăn hết bánh bao.
Không khí ở băng ghế sau trở nên kỳ diệu.
Rõ ràng khoảng cách hai người khá xa, rõ ràng chỉ ăn bánh bao thôi, nhưng vẻ mặt hai người này càng ăn lại càng đỏ, một bầu trời hường phấn tỏa ra, không khí càng thêm vi diệu.
Tài xế ngơ ngác ra mặt, không biết phải làm sao.
Nhưng trong lòng lại điên cuồng gào thét.
Mấy người nói tôi biết đi, không phải chỉ ăn mỗi bánh bao thôi sao?
Vì sao lại thành ra thế này?
Đỏ mặt cái gì??? Bong bóng hường phấn cái gì???
Bệnh hết rồi hả!
…
Sức chiến đấu của Cố Thần khá mạnh, nhanh chóng giải quyết xong hộp bánh bao.
Sau khi ăn xong, hai người đều tự giác nhìn hàng ghế phía trước, dường như bọn họ đều có hứng thú với hoa văn trên ghế.
Bầu không khí chìm vào im lặng.
Rồi bỗng chàng trai đưa tay sang nắm chặt lấy tay người ngồi bên cạnh, con gái mà, muốn được yêu thương, muốn được thân mật nhưng lại ngại ngùng, làm bạn trai tương lai phải tinh ý, chủ động một chút, giữ thể diện cho cô ấy.
Ừm, mềm quá.
Anh tài xế nghiêm mặt, mắt muốn mù luôn rồi.
Anh chàng đưa tay chỉnh kính chiếu hậu về phía sau một chút.
Chàng trai nắm chặt tay cô gái, vẻ mặt giả vờ bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước, không hề chú ý đến tay mình vừa làm gì.
Sở Dư cụp mắt, hàng mi run run, không nói gì.
Cơ thể chàng trai đang cứng đờ dần dần trầm tĩnh lại.
Thật lâu sau, cậu len lén nhìn sang, vừa nhìn thấy khoảng cách không xa lắm liền nhắm mắt lại, nhưng vẫn không chịu buông tay.
“Tối qua tôi không ngủ được, ngủ đây.”
“…Ừ.”
Cuối cùng Sở Dư cũng nhìn cậu, khóe miệng cong lên, “Ngủ đi.”
Cố Thần nhắm mắt, tựa lưng vào ghế, chưa đầy hai phút, hô hấp ổn định chìm vào giấc ngủ.
Sở Dư sợ quấy rầy cậu, tay lại để yên.
Không lâu sau, cái đầu đang dựa vào ghế dần dần nhích sang bên đây.
Sở Dư nhìn sang.
Cố Thần cứng đờ người, tim như ngừng đập, dáng ngồi dựa vào ghế vẫn bất động không dám nhúc nhích.
Xe chầm chậm chạy trên đường.
Trong xe vô cùng im lặng.
Lúc xe rẽ ngoặt, có lẽ xe lắc hơi mạnh nên người đang ngủ bên cạnh không khỏi lung lay, đầu ngã vào vai cô.
Sở Dư cảm thấy bả vai nặng nề, đầu Cố Thần đè xuống.
Mái tóc của chàng thanh niên có hơi cứng, chạm vào gáy khiến cô có cảm giác ngứa ngáy.
Sóng mũi cao chạm vào cổ cô, chỗ đó không có quần áo che đậy, tiếng hít thở nặng nề ổn định vang lên từng tiếng từng tiếng, trực tiếp phả vào da thịt của cô, âm ấm, một luồng tê dại chạy thẳng vào tim.
Gần… Gần quá rồi.
Mặt Sở Dư nóng lên, cô quay đầu nhìn cái đầu đang đặt trên vai mình, nhỏ giọng gọi thử, “Tiểu Cố?”
Hơi thở tràn đầy vị ngọt, thậm chí có thể cảm nhận được cảm xúc da thịt tiếp xúc, mềm mềm, thơm thơm, Cố Thần không nhịn được hô hấp càng thêm nặng nề, hai má bất giác đỏ bừng.
Cậu như vầy… có phải hơi xấu không?
Không ngờ… lại gần đến thế, chàng trai không nhịn được cọ cọ chóp mũi.
… Đáng… đáng sợ quá!
Tài xế run tay, cả xe lắc lư, thiếu niên đang ngủ ngồi không vững, đầu càng nghiêng về phía Sở Dư.
Sở Dư đang cúi đầu nhìn cậu, tình huống bất ngờ trở tay không kịp, đầu cậu đột nhiên nhào đến.
Đôi môi mềm mại đặt lên trán người trước mặt.
Bầu không khí chìm vào im lặng.
Cảm xúc mềm mại chợt biến mất, chàng trai nín thở.
Sở Dư nhắm chặt mắt, hai tai đỏ ừng, mặc kệ có đánh thức cậu hay không, xoay người đi.
Nhưng cảm giác đôi môi có gì đó khác thường, cô mím mím môi.
Cố Thần thở dốc, tim đập như trống bỏi, đôi mắt nhắm chặt càng chặt hơn, không có ý mở ra.
Được rồi đừng nghĩ nữa, cậu đang ngủ! Không có gì hết, cậu là bạn trai tương lai! Chuyện đó là chuyện đương nhiên!
Dấu hôn trên trán dường như đang nóng lên, tứ chi cậu như nhũn ra, giống như đang ngâm trong suối nước nóng, từng bọt nước nổi lên…
Mềm mại, dịu dàng như thế, không biết lúc chạm vào… sẽ thế nào…
Tim đập càng lúc càng vang, trong xe khá yên lặng nên càng nghe thấy rõ ràng.
Mặt Sở Dư càng lúc càng đỏ, đột nhiên cô quay trừng cậu một cái, bả vai giật giật muốn đẩy đầu cậu ra.
Cố Thần không có phản ứng, ngoại trừ gương mặt càng lúc càng đỏ ra thì đầu cứ như dán keo 502, đẩy cỡ nào cũng không đẩy ra được.
Cậu… cậu đang ngủ…
Sở Dư véo chàng trai một cái, lông mi run rẩy nhìn ra ngoài cửa sổ, phân tán sự chú ý của bản thân, hoảng hốt nhớ đến đề toán mình làm cách đây vài hôm.
Nhưng hơi thở nóng rực ấy cứ phả vào cổ cô, dường như quá nóng khiến cho da thịt chỗ ấy cũng bắt đầu đỏ lên.
Tài xế nhìn hàng ghế phía sau: …
Ha ha, không biết xấu hổ.
/63
|