“Cám ơn quý khách!”
Nhân viên cửa hàng ân cần tiễn khách đến tận cửa, ánh mắt sáng rực vô cùng chân thành, cứ như thể đang nhìn hai vị tổ tông nhà mình.
Hai người đã đi xa rồi mà đôi mắt của cô nhân viên bán hàng vẫn còn sáng lấp lánh.
Nương theo tầm mắt của cô thì thấy một đôi bạn trẻ đang tay trong tay.
Một tay của nam sinh kia xách rất nhiều đồ, tay còn lại thì nắm chặt tay cô bạn gái, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng đủ để cảm nhận được sự đắc ý và hưng phấn từ trên xuống dưới của cậu.
Nhân viên bán hàng thở dài không thôi.
Hai người kia đúng là khách sộp, ngoại trừ đồ đôi, bọn họ cũng mua mấy món đồ nhỏ tình nhân trong cửa hàng, dây đeo điện thoại, vòng tay tình nhân, sticker đôi, vân vân mây mây, lại còn không trả giá nữa chứ!
—— Đúng là đôi bạn nhỏ đáng yêu nhất vũ trụ!
Trong cửa hàng vang lên một ca khúc.
“Có chuyện gì vui là muốn chia sẻ cùng em. Khi buồn lại muốn cho em một bờ vai. Đây là lần đầu tiên anh lo lắng vì một người. Anh rất muốn yêu chiều em… Không nén được sự mong chờ nho nhỏ vì tình yêu.”
Đi càng xa, tiếng nhạc dần nhỏ lại, Cố Thần lại không kìm được mà ngâm nga hát theo.
“… Mỗi ngày đi học đều có em ở bên cạnh. Anh yêu thích từng giây từng phút…”*
*Sủng ái – TFBOYS
Sở Dư nhìn sang người bên cạnh, khóe môi cong cong, “Thỏi vàng biết đi.”
“Thỏi vàng biết đi là gì?” Đuôi mày khóe mắt đều tràn ngập ý cười, lời ca trong miệng dừng lại.
Sở Dư cúi đầu cười, “Lúc nãy ánh mắt của nhân viên bán hàng nhìn cậu giống như đang nhìn một thỏi vàng biết đi…”
Nhìn kỹ thì thấy, chàng trai trước khi bước vào cửa hàng và sau khi rời khỏi đã được thay đổi ăn mặc một lượt từ trên xuống dưới.
Lúc quan sát cậu, ánh mắt Sở Dư không khỏi dừng lại, dừng trên ngực cậu, sau đó lại dời mắt sang chỗ khác, hai tai đỏ bừng.
Cố Thần đang mặc một chiếc áo thun đen, trông rất đơn giản, nhưng vị trí ở ngực có một hình vẽ trông như túi áo, trong túi có một cô bé ngốc nghếch nhô đầu ra khỏi túi.
Nhìn qua thì không có gì đặc biệt, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, cô bé kia chính là phiên bản thu nhỏ của Sở Tiểu Dư.
Cố Thần phát hiện tầm mắt của cô đang nhìn cái áo tình nhân của mình, cậu đắc ý ưỡn lưng, “Ông đây chính là thỏi vàng, đẹp chứ ~”
Nhìn cô quay đầu, cậu mặt dày đối mặt với cô rồi cất tiếng hát.
“Tuổi còn nhỏ vẫn chưa biết thế nào là yêu. Nhưng lại bị nụ cười ngọt ngào của em đánh bại.”
Thấy Sở Dư quay đầu sang chỗ khác, cậu liền đi sang tiếp tục hát lên.
“Em chớp chớp đôi mắt to tròn, ôi dễ thương quá ~ Thật muốn nhét em vào túi áo ~”
Hát đến câu cuối cùng, cậu còn đưa tay sờ sờ lên túi áo trước ngực mình.
Sở Dư trốn không thoát, trừng mắt lườm cậu một cái.
Cố Thần đắc ý quên trời, bỗng nhích lại gần, hôn lên mặt cô một cái, đã vậy còn liếm khóe môi mình.
“Sở Tiểu Dư, sao cậu lại thích tôi đến thế!”
“…”
***
“Mặc thật hả?”
Hàng mi Sở Dư khẽ run.
Thật ra Sở Dư cũng có một cái áo y như vậy.
Lúc Cố Thần đi vào cửa hàng kia liền chấm cặp áo này, nài nỉ Sở Dư mua một bộ, mặc dù cô cảm thấy mình cũng mặt dày nhưng không bao giờ thắng được Cố Thần…
Cố Thần mặc ngay tại chỗ, đứng trước gương ngắm một hồi, bắt cô phải khen đẹp. Sau khi Sở Dư khen xong, cậu lại càng không muốn cởi ra.
Nhưng sắp về rồi, ông Sở vẫn chưa biết, cậu chỉ muốn ngắm Sở Dư mặc áo này thôi, không bắt buộc cô phải mặc.
Đi dự tiệc lần này, Cố Thần đã không thể nhịn nổi.
“Mặc đi ~ Mặc đi ~” Giọng nói bên kia vô cùng nhõng nhẽo, ngay sau đó lại nghiêm túc hẳn lên, “Đồ mua rồi mà không mặc sẽ hư mất, phí tiền quá!”
Sau đó lại đổi giọng, rụt rè nói, “Tôi mặc cùng cậu mà!”
“Sở Tiểu Dư ~”
Sở Dư chỉ suy nghĩ vài giây, lại nghe thấy bên kia tuôn ra một tràn lý do.
Đuôi mày khóe mắt đều ngập tràn ý cười, cuối cùng cô gật đầu đồng ý, “Được rồi.”
***-
“Lượng Tử, sao vậy?”
Một chàng trai ném đồ cho cậu ta, lười biếng duỗi lưng nói, “Sao lại đến đây ăn vậy?”
“Mợ nó, cậu đổi khẩu vị rồi hả?”
Mấy anh em bọn họ đều đã đến đây rồi, nhưng chỉ tới một lần thôi, đồ ăn ở đây khá nhạt, Trần Thuật lại là người thích ăn mặn.
Tôn Hạo Quảng đang nhắm mắt nằm trên sofa bật cười, “Ha ha ha ha! Cậu ta không đổi không được.”
“Biến đi!” Trần Thuật bóp nát món đồ trong tay, cầm xâu chìa khóa, “Cậu lại chơi xe hả?”
“Hả?”
Chàng trai lên tiếng, đá vào chân Tôn Hạo Quảng một cái rồi ngồi xuống, quăng Trần Thuật sang một bên, hiếu kỳ hỏi, “Có chuyện gì thế?”
“Hừ!” Trần Thuật lắc đầu, gật gù đắc ý hát vài câu, “Anh em còn không bằng một chuyện tầm phào ~”
Cậu ta có cái tài lẻ này, có thể hát mọi lúc mọi nơi.
Tôn Hạo Quảng ghét bỏ né ra, tránh xa cậu ta ra một chút, “Ngứa lỗ tai.”
Sau đó cậu nhìn chàng trai kia, ngáp một cái, “Cậu đi mà bảo Phong Nguyên và Dương Hoành kể cho nghe.”
Hôm qua cậu cày game đến khuya, sáng nay 11 giờ đã phải dậy, bây giờ buồn ngủ quá.
Phong Nguyên và Dương Hoành cười ha ha, không từ chối, tiến lại khẽ ho, “Chuyện này phải kể từ…”
Vừa nói vừa vỗ vỗ đùi.
“Mấy yêu cầu này đều do chính miệng Cố nhị thiếu thích gì làm đó nói ra đấy, mà đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, còn nhiều lắm, ví dụ như không bỏ tỏi, không…”
Cậu ta nói một hơi, càng nói càng khiến chàng trai ngồi nghe trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Nhìn mấy người bên cạnh gật đầu đồng ý, ung dung nhìn phản ứng của cậu ta, im lặng một lúc, cậu ta vuốt mặt, không nhịn được mắng một câu, “Phắc!”
Mọi người bật cười ha hả.
Chàng trai thả ngửa ra, kết luận, “Anh Cố sợ vợ!”
Cố Thần ở ngoài đang địn đẩy cửa bước vào: …
Mấy người khác yên lặng… Trần Thuật nhỏ giọng nói, “Không… đến nỗi này chứ?”
Nhưng mà âm thanh càng lúc càng nhỏ.
Tôn Hạo Quảng nằm trên sofa…yên lặng gật đầu, không phải sợ vợ đâu, mà là cực kỳ, vô cùng, siêu cấp sợ vợ ấy chứ.
Vừa nghĩ xong, chỉ nghe thấy cánh cửa “ầm” một tiếng, làm cậu sợ đến ôm cả đầu…
Cứ sợ cánh cửa bay thẳng vào đầu cậu.
Nhân viên cửa hàng ân cần tiễn khách đến tận cửa, ánh mắt sáng rực vô cùng chân thành, cứ như thể đang nhìn hai vị tổ tông nhà mình.
Hai người đã đi xa rồi mà đôi mắt của cô nhân viên bán hàng vẫn còn sáng lấp lánh.
Nương theo tầm mắt của cô thì thấy một đôi bạn trẻ đang tay trong tay.
Một tay của nam sinh kia xách rất nhiều đồ, tay còn lại thì nắm chặt tay cô bạn gái, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng đủ để cảm nhận được sự đắc ý và hưng phấn từ trên xuống dưới của cậu.
Nhân viên bán hàng thở dài không thôi.
Hai người kia đúng là khách sộp, ngoại trừ đồ đôi, bọn họ cũng mua mấy món đồ nhỏ tình nhân trong cửa hàng, dây đeo điện thoại, vòng tay tình nhân, sticker đôi, vân vân mây mây, lại còn không trả giá nữa chứ!
—— Đúng là đôi bạn nhỏ đáng yêu nhất vũ trụ!
Trong cửa hàng vang lên một ca khúc.
“Có chuyện gì vui là muốn chia sẻ cùng em. Khi buồn lại muốn cho em một bờ vai. Đây là lần đầu tiên anh lo lắng vì một người. Anh rất muốn yêu chiều em… Không nén được sự mong chờ nho nhỏ vì tình yêu.”
Đi càng xa, tiếng nhạc dần nhỏ lại, Cố Thần lại không kìm được mà ngâm nga hát theo.
“… Mỗi ngày đi học đều có em ở bên cạnh. Anh yêu thích từng giây từng phút…”*
*Sủng ái – TFBOYS
Sở Dư nhìn sang người bên cạnh, khóe môi cong cong, “Thỏi vàng biết đi.”
“Thỏi vàng biết đi là gì?” Đuôi mày khóe mắt đều tràn ngập ý cười, lời ca trong miệng dừng lại.
Sở Dư cúi đầu cười, “Lúc nãy ánh mắt của nhân viên bán hàng nhìn cậu giống như đang nhìn một thỏi vàng biết đi…”
Nhìn kỹ thì thấy, chàng trai trước khi bước vào cửa hàng và sau khi rời khỏi đã được thay đổi ăn mặc một lượt từ trên xuống dưới.
Lúc quan sát cậu, ánh mắt Sở Dư không khỏi dừng lại, dừng trên ngực cậu, sau đó lại dời mắt sang chỗ khác, hai tai đỏ bừng.
Cố Thần đang mặc một chiếc áo thun đen, trông rất đơn giản, nhưng vị trí ở ngực có một hình vẽ trông như túi áo, trong túi có một cô bé ngốc nghếch nhô đầu ra khỏi túi.
Nhìn qua thì không có gì đặc biệt, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, cô bé kia chính là phiên bản thu nhỏ của Sở Tiểu Dư.
Cố Thần phát hiện tầm mắt của cô đang nhìn cái áo tình nhân của mình, cậu đắc ý ưỡn lưng, “Ông đây chính là thỏi vàng, đẹp chứ ~”
Nhìn cô quay đầu, cậu mặt dày đối mặt với cô rồi cất tiếng hát.
“Tuổi còn nhỏ vẫn chưa biết thế nào là yêu. Nhưng lại bị nụ cười ngọt ngào của em đánh bại.”
Thấy Sở Dư quay đầu sang chỗ khác, cậu liền đi sang tiếp tục hát lên.
“Em chớp chớp đôi mắt to tròn, ôi dễ thương quá ~ Thật muốn nhét em vào túi áo ~”
Hát đến câu cuối cùng, cậu còn đưa tay sờ sờ lên túi áo trước ngực mình.
Sở Dư trốn không thoát, trừng mắt lườm cậu một cái.
Cố Thần đắc ý quên trời, bỗng nhích lại gần, hôn lên mặt cô một cái, đã vậy còn liếm khóe môi mình.
“Sở Tiểu Dư, sao cậu lại thích tôi đến thế!”
“…”
***
“Mặc thật hả?”
Hàng mi Sở Dư khẽ run.
Thật ra Sở Dư cũng có một cái áo y như vậy.
Lúc Cố Thần đi vào cửa hàng kia liền chấm cặp áo này, nài nỉ Sở Dư mua một bộ, mặc dù cô cảm thấy mình cũng mặt dày nhưng không bao giờ thắng được Cố Thần…
Cố Thần mặc ngay tại chỗ, đứng trước gương ngắm một hồi, bắt cô phải khen đẹp. Sau khi Sở Dư khen xong, cậu lại càng không muốn cởi ra.
Nhưng sắp về rồi, ông Sở vẫn chưa biết, cậu chỉ muốn ngắm Sở Dư mặc áo này thôi, không bắt buộc cô phải mặc.
Đi dự tiệc lần này, Cố Thần đã không thể nhịn nổi.
“Mặc đi ~ Mặc đi ~” Giọng nói bên kia vô cùng nhõng nhẽo, ngay sau đó lại nghiêm túc hẳn lên, “Đồ mua rồi mà không mặc sẽ hư mất, phí tiền quá!”
Sau đó lại đổi giọng, rụt rè nói, “Tôi mặc cùng cậu mà!”
“Sở Tiểu Dư ~”
Sở Dư chỉ suy nghĩ vài giây, lại nghe thấy bên kia tuôn ra một tràn lý do.
Đuôi mày khóe mắt đều ngập tràn ý cười, cuối cùng cô gật đầu đồng ý, “Được rồi.”
***-
“Lượng Tử, sao vậy?”
Một chàng trai ném đồ cho cậu ta, lười biếng duỗi lưng nói, “Sao lại đến đây ăn vậy?”
“Mợ nó, cậu đổi khẩu vị rồi hả?”
Mấy anh em bọn họ đều đã đến đây rồi, nhưng chỉ tới một lần thôi, đồ ăn ở đây khá nhạt, Trần Thuật lại là người thích ăn mặn.
Tôn Hạo Quảng đang nhắm mắt nằm trên sofa bật cười, “Ha ha ha ha! Cậu ta không đổi không được.”
“Biến đi!” Trần Thuật bóp nát món đồ trong tay, cầm xâu chìa khóa, “Cậu lại chơi xe hả?”
“Hả?”
Chàng trai lên tiếng, đá vào chân Tôn Hạo Quảng một cái rồi ngồi xuống, quăng Trần Thuật sang một bên, hiếu kỳ hỏi, “Có chuyện gì thế?”
“Hừ!” Trần Thuật lắc đầu, gật gù đắc ý hát vài câu, “Anh em còn không bằng một chuyện tầm phào ~”
Cậu ta có cái tài lẻ này, có thể hát mọi lúc mọi nơi.
Tôn Hạo Quảng ghét bỏ né ra, tránh xa cậu ta ra một chút, “Ngứa lỗ tai.”
Sau đó cậu nhìn chàng trai kia, ngáp một cái, “Cậu đi mà bảo Phong Nguyên và Dương Hoành kể cho nghe.”
Hôm qua cậu cày game đến khuya, sáng nay 11 giờ đã phải dậy, bây giờ buồn ngủ quá.
Phong Nguyên và Dương Hoành cười ha ha, không từ chối, tiến lại khẽ ho, “Chuyện này phải kể từ…”
Vừa nói vừa vỗ vỗ đùi.
“Mấy yêu cầu này đều do chính miệng Cố nhị thiếu thích gì làm đó nói ra đấy, mà đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, còn nhiều lắm, ví dụ như không bỏ tỏi, không…”
Cậu ta nói một hơi, càng nói càng khiến chàng trai ngồi nghe trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Nhìn mấy người bên cạnh gật đầu đồng ý, ung dung nhìn phản ứng của cậu ta, im lặng một lúc, cậu ta vuốt mặt, không nhịn được mắng một câu, “Phắc!”
Mọi người bật cười ha hả.
Chàng trai thả ngửa ra, kết luận, “Anh Cố sợ vợ!”
Cố Thần ở ngoài đang địn đẩy cửa bước vào: …
Mấy người khác yên lặng… Trần Thuật nhỏ giọng nói, “Không… đến nỗi này chứ?”
Nhưng mà âm thanh càng lúc càng nhỏ.
Tôn Hạo Quảng nằm trên sofa…yên lặng gật đầu, không phải sợ vợ đâu, mà là cực kỳ, vô cùng, siêu cấp sợ vợ ấy chứ.
Vừa nghĩ xong, chỉ nghe thấy cánh cửa “ầm” một tiếng, làm cậu sợ đến ôm cả đầu…
Cứ sợ cánh cửa bay thẳng vào đầu cậu.
/63
|