Chương 101: Sao cô lại đối tốt với tôi như vậy? (1)
Kiều Luyến mở to mắt, nhìn chằm chằm phía trước.
Sau đó liền thấy mấy ký giả giả bộ làm người đi đường xung quanh cùng nhau tiến lên, theo đám cảnh sát xông vào khách sạn.
Tròng mắt Kiều Luyến co rụt lại, giả bộ như thu thập tin tức, cũng chạy vào theo.
Xảy ra chuyện gì, căn bản cô cũng không biết, cô chỉ biết là, hiện tại nhất định phải đi vào, đi tìmThẩm Lương Xuyên, xác định anh không có chuyện.
Trong khách sạn, nhân viên bảo an đã mất khống chế, đội trưởng cảnh sát đưa ra giấy tờ chứng nhận cho quản lý đại sảnh mới chạy tới: "Chúng tôi là đại đội khu CY, bây giờ hoài nghi nơi này có người hít thuốc phiện!"
Tiếp theo, đội trưởng vung tay lên, đám cảnh sát ngay ngắn trật tự đồng loạt tiến vào, thẳng đến các căn phòng nhỏ!
Khi Kiều Luyến nghe được câu nói kia, tất cả nói lên!
Hít thuốc phiện!
Nếu có minh tinh ở chỗ này hít thuốc phiện, như vậy tất cả mình tinh hôm nay ở trong khách sạn này, đều sẽ bị mang đi kiểm tra có độc hay không.
Cô nuốt một ngụm nước miếng, nắm chặt nắm đấm.
Khẳng định là Thẩm Lương Xuyên không có hít thuốc phiện, cô xác định mười phần.
Nhưng mà dù như vậy, bị cảnh sát mang đi, khẳng định danh dự của anh cũng sẽ nhận tổn hại.
Nghĩ đến đây, cô liền theo đuôi nhóm cảnh sát kia, đi thẳng đến các căn phòng nhỏ.
Một đám đang cưỡi mây đạp gió bị cảnh sát mang ra, trên mặt đều mang cảm giác hưởng thụ, nhìn qua bỉ ổi lại buồn nôn.
Trong căn phòng nhỏ này, không phải Thẩm Lương Xuyên.
Cô lại đi sang căn phòng khác.
Lúc đi ra, chợt nghe giọng nói quen thuộc : "Tôi không có hít thuốc phiện! Chúng tôi chỉ là tập hợp chơi đùa một chỗ!"
Đây là. . . tiếng Vương Văn Hào!
Kiều Luyến quay đầu, liền thấy Vương Văn Hào bị cảnh sát bắt lấy, đang đi ra ngoài.
Đám cảnh sát không nghe giải thích của hắn ta, trực tiếp mang người ra ngoài.
Vừa đi đến cửa, Vương Văn Hào đột nhiên hô lớn một tiếng: "Thẩm Lương Xuyên cũng ở nơi đây! Hắn ta cũng hít thuốc phiện!"
Một câu, để đội trưởng cảnh đội nhíu lông mày, tiếp đó mở miệng với hai cảnh viên: "Mấy người đi lục soát!"
"Vâng."
Kiều Luyến gấp gáp.
Đám cảnh sát làm không sai, sai lại bọn họ nhận chú ý quá nhiều của công chúng.
Nếu như bị bắt đi, cho dù tra không có độc, thế nhưng chuyện nháo lên, sẽ có bao nhiêu người tin tưởng trong sạch của anh? !
Cho nên, Thẩm Lương Xuyên không thể bị bắt.
Kiều Luyến chạy vội, cầm điện thoại di động lên, gọi điện cho Thẩm Lương Xuyên, nhưng điện thoại di động của anh không ai nghe.
Kiều Luyến đành phải gọi cho Tống Thành lần nữa.
Điện thoại nghe rất nhanh, cô bời vì chạy nhanh, trong tiếng nói đề mang thở dốc : "Mấy người ở phòng nào thế?"
"888, thế nào?"
Ngữ khí định thần, để Kiều Luyến kém chút phun ra một ngụm máu.
Động tĩnh dưới lầu lớn như vậy, bọn họ không nghe thấy sao?
Quả nhiên, hiệu quả phòng cách âm quá mạnh, cũng không phải chuyện gì tốt!
Cô nóng nảy mở miệng: "Đám cảnh sát ở dưới lầu, Vương Văn Hào một mực chắc chắn Thẩm Lương Xuyên cũng ở đây, mấy người nhanh nghĩ biện pháp đi!"
Một câu rơi xuống, ngữ khí Tống Thành ngưng trọng: "Được."
Kiều Luyến đứng tại chỗ, miệng thở dốc hai lần, liền thấy có cảnh sát đã tra được Thẩm Lương Xuyên ở phòng hào, đang định lên lầu.
Tròng mắt Kiều Luyến co rụt lại, thấy thang máy thật lâu không xuống, cắn răng một cái, chạy đến bên cạnh cầu thang bộ.
Cô nhanh chóng leo lầu, quan sát thang máy từng tầng từng tầng.
Chờ đến lầu tám, thang máy cũng đinh một tiếng, hai người cảnh sát đi tới, mà đúng lúc này, phòng 888, Tống Thành mở cửa phòng, đi ra.
Xong đời!
/1342
|