Chương 123: Một cái tát (3)
Ba người Tô Mỹ Mỹ bị ánh mắt của cô nhìn cho sợ hãi trong lòng, chỉ có thể dữ dằn mở miệng: "Cô nhìn cái gì vậy? Là chính cô không chú ý, bị người tìm tới tòa soạn! Ánh mắt này của cô, là trách chúng tôi à!"
Kiều Luyến cười lạnh, thế nhưng khóe miệng co rúm, đều do đau nhức trên gương mặt, cô há mồm, muốn nói chuyện, tổng biên Lưu Chí Hưng đã lên trước một bước : "Được rồi, Kiều Luyến bị thương cũng coi như là việc công, nhanh đi bệnh viện xem một chút đi, chi phí điều trị, công ty chi trả cho cô."
Hắn ta nói đến đây, ánh mắt nhìn chằm chằm Kiều Luyến, nhìn vô cùng tùy ý.
Dáng vẻ đó rõ ràng nói cho Kiều Luyến, nếu như không có đắc tội hắn ta, cũng sẽ không nhận lần giáo huấn này.
Mấy người này... Thật đúng là không biết xấu hổ!
Kiều Luyến cắn môi, vừa tức vừa hận, cô nhìn toàn bộ đồng nghiệp trong tòa soạn đều bị kinh ngạc đến ngây người, lúc này mới lên tiếng: "Tổng biên, loại chuyện này, nếu như phát sinh lần thứ hai, tôi nghĩ về sau mọi người cũng không dám đào scandal rồi ! A, vất vả làm việc một trận, đào đời tư người ta, người khác tìm tới cửa tòa soạn lại còn tùy ý đánh chửi, nhật báo 8 quái chúng ta, thật đúng là công ty tốt suy tính vì nhân viên !"
Một câu, châm chọc tổng biên mặt trắng mặt đỏ.
Kiều Luyến nhìn thấy nhân viên xung quanh đều lộ ra tức giận, rủ đôi mắt xuống.
Cô hít vào một hơi thật sâu, xoay người rời đi.
Hiện tại việc cấp bách, là đi xử lý vết thương.
Cô không nhìn thấy, Tô Mỹ Mỹ ở sau lưng, khi cô rời khỏi tòa soạn, thu hồi điện thoại di động của mình.
Tổng biên quay đầu nhìn mọi người một chút, phất tay: "Được rồi, tất cả giải tán đi!"
Mọi người trở lại công việc của mình, Tô Mỹ Mỹ lại thừa cơ, tiến vào văn phòng chủ biên.
Chủ biên cười nhìn cô ta: " Thế nào? Thu lại chưa?"
Tô Mỹ Mỹ đắc ý: "Đương nhiên! Bác, con đã nói với bác, tin tức lần này của con tuyệt đối sẽ nổi hơn cô ta! Vương Văn Hào đánh nhau với ký giả Kiều, ha ha, nhất định cái tin tức này sẽ lên đầu đề!" ...
Kiều Luyến rời tòa soạn, vừa ra cửa, liền thấy ánh mắt mọi người nhìn cô, cô che kín mặt mình, gọi một chiếc xe taxi đi tới bệnh viện gần nhất.
Kết quả kiểm tra, quả nhiên răng bị lung lay một chút, phải bảo dưỡng một thời gian.
Trên gương mặt có vết xước do nhẫn trên tay Vương Văn Hào quẹt qua làm bị thương , bôi thuốc tiêu viêm, bác sĩ mở miệng: "Về sau sẽ lưu lại sẹo trước, đoán chừng phải qua một hai tháng mới hết được."
Kiều Luyến gật đầu, nhìn gương mặt sưng thành đầu heo của mình trong gương.
Trong đầu đã dần hiện ra mấy phương án trả thù, nhưng bây giờ còn không thể chấp hành.
Cô siết chặt nắm đấm, hít vào một hơi thật sâu, không nóng nảy, không nóng nảy. .. Đợi cô lấy được chứng mình ký giả.
Kiều Luyến trở lại biệt thự, lên thẳng lầu, dù sao hai người giúp việc cũng không cẩn thận bằng Lý quản gia, không có phát giác được sự khác thường của cô.
Cô nằm trên giường lớn phòng ngủ, gò má dùng đá đắp lên.
Mặc dù đau rát trên gương mặt đã được làm dịu, nhưng vẫn rất đau.
Còn có một loại cảm giác sỉ nhục, phóng đại trong lòng.
Cái loại ủy khuất đè nén khiến cô cắn môi, nước mắt to như hạt đậu, vẫn là lăn trên má.
Cô vội vàng vươn tay, lau nước mắt, thế nhưng nước mắt lại không thể khống chế được cứ chảy ra ngoài.
"Ngớ ngẩn! Yếu đuối! Mày khóc cái gì?"
Cô vừa chửi mình, vừa lau nước mắt.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến tiếng xe.
Cô vội ngồi xuống, Thẩm Lương Xuyên... Trở về rồi hả?
/1342
|