Chương 217: Cuối cùng chúng ta sẽ tách ra (7)
Thẩm Lương Xuyên vẫn ôm eo của cô như cũ, nghe nói như thế, hé mắt : "Làm chuyện nên làm."
Lúc anh nói chuyện, cố ý tiến về phía trước, hô hấp ấm áp phun lên cổ cô, ngứa một chút, lại làm cho cô mẫn cảm nổi lên một lớp da gà.
Cô khẩn trương nuốt ngụm nước miếng.
Chuyện nên làm... Là chuyện gì đây?
Anh sẽ không phải, đột nhiên đại phát thú tín, muốn trong thư phòng... Muốn cô?
Ý nghĩ này vừa ra, Kiều Luyến chỉ cảm thấy nhịp tim đập sắp mất khống chế.
Cô muốn đứng lên, nhưng căn bản là không cách nào động đậy, đành phải ho khan một tiếng, tiếp tục mở miệng, "Cái kia, chúng ta... Trước đi ăn cơm đi."
"Làm xong chính sự, rồi ăn cơm cũng được."
Kiều Luyến: ...
Cô cắn môi một cái : "Thế nhưng, ăn no rồi mới có sức lực!"
Cô thật sự là sợ anh!
"Có sức lực? Nói một câu, em muốn sức lực gì?"
Một câu, để Kiều Luyến lấy lại ý thức, mình bị đùa nghịch!
Cô kinh ngạc mở to hai mắt, trừng lên vừa to vừa tròn, dáng vẻ tức hổn hển, quả thực là đáng yêu đến không chịu được.
Cô dữ dằn hất mặt: "Nói chuyện cũng phải có sức! Không phải có câu, không có sức để nói chuyện hay sao?"
Giảng giải đoạt ý như thế, là lần đầu tiên nghe thấy, Thẩm Lương Xuyên nhếch bờ môi.
Kiều Luyến lại ngồi thẳng thân thể : "Mau nói, chính sự gì? Tôi miễn cưỡng dùng sức lực cuối cùng đến nói chuyện."
Thẩm Lương Xuyên: "..."
Cô vẫn như tám năm trước, thẹn quá hoá giận sẽ có một đống ngụy biện.
Nhưng anh không còn dám đùa cô, sợ cô thật sự sẽ tức giận, thế là mở miệng: "Tôi muốn thành lập một tiểu đội cạnh tranh game, mang Thi Trường tới làm đội trưởng."
Một câu rơi xuống, Kiều Luyến mở to hai mắt nhìn: "Hả?"
Thẩm Lương Xuyên tiếp tục mở miệng : " Còn nhớ rõ lần trước toi nói qua, tôi muốn Vong Xuyên đến tiểu độ làm huấn luyện viên cho tiểu đội không." (Sao người edit như ta k nhớ @@)
Đương nhiên cô nhớ kỹ!
Lúc đó vì Thẩm Lương Xuyên có tiểu đội cạnh tranh mà cảm thấy kinh ngạc, thế nhưng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng là anh thuận miệng nói, đánh tới chơi đùa.
Nhưng hiện tại xem ra... Hình như anh muốn chơi lớn?
Cô kinh ngạc quay đầu, bời vì cự ly quá gần, cô có thể nhìn thấy biểu lộ là chân thành trên gương mặt anh, thành khẩn: "Em có thể giúp tôi hỏi cô ấy một chút, thế nào mới có thể ký kết với tôi?"
Ánh mắt của anh, chấp nhất mà nghiêm túc, giống như đang làm một chuyện đặc biệt thần thánh.
Loại tâm tình này, lây nhiễm cô.
Kiều Luyến trầm mặc một chút, sau cùng mở miệng : " Tôi giúp anh chuyển lời."
"Cảm ơn."
Lời nói chìm xuống, lại không khỏi để hốc mắt Kiều Luyến hơi hơi chua xót.
Vừa rồi không khí còn nhẹ nhõm, đột nhiên trở nên thương cảm.
Kiều Luyến không nhịn được cúi đầu, cười khổ một cái.
Càng tiếp xúc, thì càng phát hiện, trên người người đàn ông này có mị lực không giống nhau, để cho cô sợ muốn rời khỏi, nhưng vẫn hãm sâu.
Cho nên, cô nhất định phải mau rời khỏi anh.
Nếu không, có lẽ cô sẽ thật sự không nỡ rời anh.
----
Cùng Thẩm Lương Xuyên ăn cơm tối, Kiều Luyến lên lầu, tiến vào phòng ngủ chính, Thẩm Lương Xuyên lại có chuyện gì đi vào thư phòng.
Kiều Luyến nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, đột nhiên hạ quyết tâm.
Cô cầm điện thoại di động lên, mở Wechat ra, nói chuyện phiếm với anh:
【 Vong Xuyên: Có ở đây không? 】
【 Thẩm Lương Xuyên: Có. 】
【 Vong Xuyên: Muốn tôi đáp ứng anh có thể, nhưng tôi có một điều kiện. 】
【 Thẩm Lương Xuyên: Cái gì? )
【 Vong Xuyên: Tôi muốn anh thanh toán một năm thù lao cho tôi trước, hai trăm vạn. 】
/1342
|