Chương 231: Là cô muốn kết thúc (1)
" Đủ, đủ rồi..."
Trả lời theo bản năng, cô liền hận không thể cho mình một cái tát.
Vội vàng cúi đầu, lắp ba lắp bắp mở miệng hỏi: " mau lái xe đi..."
"À."
Thẩm Lương Xuyên khởi động xe, cuối cùng lên đường.
Vừa rồi Tô Mỹ Mỹ không tin Kiều Luyến sẽ có một người bạn trai có tiền, cho nên cảm xúc kích động, cho nên chạy trước.
Chờ đến khi các đồng nghiệp đều tới, Kiều Luyến đã lái xe đi.
Có người nhìn về phía Tô Mỹ Mỹ: "Bạn traiKiều Luyến, là ai? Là cái ông già sao?"
Làm sao có thể là ông già!
Lại có người nịnh nọt Lưu Chí Hưng: "Có đẹp trai hơn Lưu Tổng biên chúng ta không?"
Quả thực là Tô Mỹ Mỹ không muốn nói chuyện.
Thẩm Lương Xuyên!
Đây giống như trời có thần tồn tại.
Đừng bảo là người khác, đến cô ta cũng đặc biệt mê luyến Thẩm Lương Xuyên, thích đến mức độ không còn gì hơn.
Lưu Chí Hưng so với Thẩm Lương Xuyên, đơn giản là một trên trời, một dưới đất!
Căn bản là...
"Không so được."
Tô Mỹ Mỹ nỉ non nói ra ba chữ, lại lập tức để các đồng nghiệp hiểu lầm.
Từng lời nịnh nọt nói ra, vậy mà lúc này, những lời kia rơi vào trong lỗ tai Tô Mỹ Mỹ, lộ ra châm chọc.
Không, tất cả vừa rồi nhìn thấy, khẳng định không phải là thật!
Thẩm Lương Xuyên đã kết hôn rồi! Cho nên, Kiều Luyến cũng chỉ là một món đồ chơi củaThẩm Lương Xuyên!
Kiều Luyến cũng chỉ là một tiểu tam, một tình nhân không muốn người biết !
Đúng. cập nhật nhanh nhất tại thichdoctruyen .com
Khẳng định là như thế này.
Tô Mỹ Mỹ nghĩ tới đây, lúc này mới hít vào một hơi thật sâu, giống như tìm về lý trí của mình.
Chờ đến khi Thẩm ảnh đế chơi chán Kiều Luyến, khẳng định sẽ vứt bỏ cô ta.
Đến lúc đó, cô ta có biện pháp đối phó!
Chẳng qua bây giờ...
Lại có người hỏi thăm: "Bạn trai Kiều Luyến, đến cùng là ai? Người có tiền như vậy, ở thành phố BJ cũng chỉ đếm được?"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tô Mỹ Mỹ, liền nghe thấy cô ta mở miệng : " không biết, tôi không biết."
Cô ta nói đến đây, nhìn thoáng qua Lưu Chí Hưng, cắn bờ môi.
----
Trong xe.
Đã qua mười phút đồng hồ, Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên đều không nói gì.
Bình thường, trên đường bọn họ cũng không làm sao nói chuyện, nhưng hôm nay, Kiều Luyến luôn cảm giác trong không khí, giống như tràn ngập lãnh ý.
Cô suy nghĩ một chút, chẳng lẽ là do chuyện vừa rồi?
Do dự một chút, cuối cùng mở miệng: "Anh yên tâm, tôi vừa mới uy hiếp cô ta như vậy, chắc chắn cô ta sẽ không nói lung tung."
Lời này rơi xuống, Thẩm Lương Xuyên liền hừ lạnh một tiếng.
Cô cứ không nguyện ý công bố quan hệ bọn họ vậy sao?
Kiều Luyến giật nảy mình, rụt cổ một cái, sau đó nịnh nọt nhìn anh cười.
Nụ cười như thế, vô cùng chân chó, nhưng hết lần này tới lần khác cô lại làm được, không khiến người ta cảm thấy chán ghét, còn lộ ra mấy phần đáng yêu.
Nghĩ đến trước đó mình nói không cho cô tiết lộ ra ngoài, cho nên vừa rồi cô phản ứng lớn như vậy, anh thật đúng là không lời nói.
Nhưng trong lòng vẫn không thoải mái, nhận nhịn, vẫn là không nhịn được châm chọc cô một câu: "Cáo mượn oai hùm."
Kiều Luyến lập tức làm anh vui lòng: "Đúng, ngài là lão hổ, tôi chính là một con cáo nhỏ, ha ha..."
Thẩm Lương Xuyên khẽ nhìn cô một cái : " Nói em là hồ ly, thật sự là vũ nhục IQ hồ ly."
Kiều Luyến: ...
Thẩm ảnh đế, không độc lưỡi như vậy, anh càng đáng yêu!
Cô kéo khóe miệng ra, quay đầu nhìn ra phía ngoài, lúc này mới phát hiện bọn họ không phải về nhà, ngược lại đi tới địa phương khác.
Cô nghi hoặc hỏi thăm: "Chúng ta đi đâu?"
"Tôi mang em đi một nơi."
/1342
|