Chương 240: Là cô muốn kết thúc (10)
Kiều Luyến căn bản cũng không để ý tới cô ta, thậm chí lười nói chuyện, trực tiếp đi vào công ty.
Tô Mỹ Mỹ theo sau lưng cô, hừ lạnh một tiếng : " trách không được tôi nói giới thiệu cho cô người có tiền, cô không đồng ý, thì ra là bời vì đã sớm âm thầm tìm được kim chủ ! Chẳng qua, cô cũng chớ đắc ý, dạng người như Thẩm ảnh đế, mỹ nữ bên cạnh còn nhiều, rất nhiều, sớm muộn cô cũng sẽ bị anh ta bỏ!"
Kiều Luyến không nói chuyện, thang máy tới, tiến vào thang máy.
Tô Mỹ Mỹ theo vào, còn muốn nói chuyện, Kiều Luyến bỗng nhiên châm chọc cô ta một câu: "Tô Mỹ Mỹ, kỳ thật tôi có chuyện, luôn thấy kỳ lạ."
"Cái gì?"
"Cô nói Lưu Tổng biên đã hơn ba mươi tuổi, làm sao đến bây giờ còn không có kết hôn? Hắn ta sẽ không phải là có bí mật gì chứ? Hay là nói, hắn ta theo chủ nghĩa không cưới?"
"Cô... !"
"Thảm nhất chính là, không phải hắn ta đã kết hôn rồi chứ?"
Tô Mỹ Mỹ nhất thời phát run: " Kiều Luyến, tôi thấy cô chính là không thể thấy tôi tốt! Lưu Chí Hưng đã sớm mua nhẫn cho tôi, chúng tôi sắp kết hôn rồi!"
Kiều Luyến nói sang chuyện khác thành công, liếc cô ta một cái : "À, đến lúc đó, nhất định tôi sẽ cho cô một hồng bao lớn."
Thang máy đi lên, Kiều Luyến đi ra, mỗi người đi một ngả.
Tiến vào văn phòng, cô ngồi ở chỗ của mình ngẩn người.
Cô muốt trước cuối tuần này, trộm phần hợp đồng kia đến tay, sau đó ly hôn với anh.
Như vậy, anh cũng không cần đi làm phẫu thuật rồi.
Nghĩ tới đây, cô hít sâu một hơi, cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho bác sĩ Trương: "Bác sĩ Trương, hôm nay em trai tôi có thể ra nước ngoài không?"
Đối diện hơi sững sờ : " vội vã như vậy?"
"Đúng, rất gấp, đã làm phiền bác sĩ Trương, tôi thật sự có chuyện."
"Cái này, hiện tại tôi sẽ xử lý một chút. Chút nữa cho cô đáp án."
Kiều Luyến cầm điện thoại di động , đợi hơn một giờ, cuối cùng bác sĩ Trương gọi lại: " vừa vặn hôm nay có máy bay, có thể đưa cậu ấy đi, 3 giờ chiều lên máy bay."
Kiều Luyến quyết định thật nhanh: "Được, vậy chiều tôi qua sân bay."
Cúp điện thoại, cô không khỏi thở dài một hơi.
Cùng Thi Niệm Diêu làm việc ở trong tòa soạn đến một rưỡi chiều, Kiều Luyến lấy cớ ra ngoài thu thập tin tức, chạy ra ngoài.
Trong san bay.
Kiều Dịch ngồi trên xe lăn, bác sĩ Trương đẩy cậu.
Vẻ mặt Kiều Luyến tràn đầy cảm kích mở miệng với bác sĩ Trương: "Bác sĩ Trương, thật sự vô cùng cám ơn ông."
Bác sĩ Trương lắc đầu : " không có chuyện gì, tôi coi như là cô cho tôi xuất ngoại du lịch, vừa vặn qua thăm viếng thấy của tôi một chút."
Kiều Luyến gật đầu, lại nhìn về phía Kiều Dịch.
Cô ngồi xổm người xuống, nhìn gương mặt tuấn tú của cậu, trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Thần sắc của cậu ấm áp, nhưng trong ánh mắt vẫn toát ra một nỗi buồn và sợ hãi.
Kiều Luyến đau lòng.
Em trai từ tám năm trước, hai chân bị hủy, cũng rất ít gặp người.
Để một mình nó xuất ngoại, cô cũng không nỡ.
Thế nhưng, cô sợ Thẩm Lương Xuyên giận chó đánh mèo đến trên người nó, nếu như rút đi tất cả tiền tài chưa bệnh, cô làm sao bây giờ?
Nỗi buồn, lo nghĩ, còn có một màn bất an kia, tất cả cảm xúc, sau cùng đều hóa thành một câu : " Tiểu Dịch, em phải chiếu cố chính mình thật tốt."
Kiều Dịch cho tới bây giờ đều là đứa trẻ hiểu chuyện nghe lời, hốc mắt đỏ lên, lại khẽ gật đầu, sau đó cậu vươn tay kéo Kiều Luyến lại: " Chị, chị phải bảo vệ tốt chính mình, đừng cho người kia tìm tới."
"Chị, chị chờ em, em sẽ trở lại."
/1342
|