Chương 339: Ảnh đế đại nhân ghen (9)
Trên sàn nhà phòng vệ sinh, vừa rồi bị nhân viên đổ nước rửa, hiện tại đang đi tìm thứ lau dọn.
Đổ nước rửa trên mặt đất, vô cùng trơn.
Cho nên, mới có thể để bảng, nhắc nhở mọi người.
Tôn Lập Nam trực tiếp bị trượt, ngã bịch một cái!
Quần áo trên người, cũng bị làm bẩn, mà ... Vì mấy thứ bẩn trên đất, còn có mùi lạ?
Giống như là...
Vừa nghĩ tới đây, liền thấy nhân viên vệ sinh đi tới : "Tiên sinh, ngài không có chuyện gì chứ? Mau dậy đi!"
Được nhân viên dọn dẹp đỡ, Tôn Lập Nam đứng lên : "Đây là cái gì?"
Nhân viên dọn dẹp mở miệng nói: "... Vừa rồi có khách uống nhiều quá, nên nôn..."
"Ọe!" Tôn Lập Nam nghe nói như thế, kém chút muốn nôn!
Mùi trên người quả thực là quá nặng, để anh ta vội vàng cởi âu phục ra, thế nhưng trên quần còn có...
Anh ta cũng không thể cởi quần?
Anh ta tức giận nghiến răng nghiến lợi : "Uống nhiều thì mấy người phải dọn dẹp sạch sẽ chứ!"
"Cái này, tôi vừa dọn dẹp qua, không phải là đi đổi nước sao?"
"Vậy mấy người không thể dựng tấm bảng, nhắc nhở một chút sao?" Tôn Lập Nam buồn bực nói, "Quán mấy người, đúng là không có trách nhiệm!"
Nhân viên vệ sinh muốn khóc : " Tôi có để, anh xem, ở chỗ này? ~ "
Tôn Lập Nam nhìn theo nhân viên chỉ, liền phát hiện vị trí đặt tấm bảng, không biết lúc nào bị dời sang bên cạnh.
"Mẹ nó! Người nào thất đức như vậy !"
-
Kiều Luyến ở trong phòng, kỳ thật có chút đứng ngồi không yên.
Thẩm Lương Xuyên và Tôn Lập Nam Đô đi phòng rửa tay, lấy tính cách Tôn Tử, sẽ không làm ra chuyện gì chứ?
Thế nhưng, người ta qua nhà vệ sinh nam, cô cũng không thể theo tới?
Đang suy nghĩ, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Thẩm Lương Xuyên đi đến.
Kiều Luyến vội vàng nhìn san anh, ý đồ tìm kiếm dấu vết Thẩm Lương Xuyên nổi giận.
Kết quả...
Đã thấy thần sắc anh nhẹ nhõm, không có một chút buồn bực.
Cho nên, đi phòng vệ sinh, xảy ra chuyện gì sao?
Cô lúng túng quay đầu nhìn ra cửa, lại không nhìn thấy Tôn Lập Nam cùng đến, thế là không nhịn được hỏi thăm một câu: "Tôn Lập Nam đâu?"
"Ở phía sau."
Kiều Luyến khẽ gật đầu, liền nghe thấy Thẩm Lương Xuyên tiếp tục mở miệng : " chẳng qua anh ta hẳn là sẽ không tiến vào."
Cái này vừa mới nói xong, điện thoại di động của anh liền vang lên.
Anh nhận nhìn thoáng qua, nhíu mày, ấn nghe mở loa, đặt điện thoại di động lên bàn.
"Tiểu Luyến ~" là tiếng Tôn Lập Nam.
Kiều Luyến sững sờ, "Hả?"
"Tôi đột nhiên nhớ tới, còn có chút việc gấp, đi trước. Chúng ta nói rồi, ngày mai hẹn lại~ "
"A?"
Kiều Luyến mơ màng, ngẩng đầu nhìn Thẩm Lương Xuyên không chút cảm xúc, trong lòng không biết vì sao có chút gấp gáp: "Anh không có chuyện gì chứ?"
"... Không có chuyện gì! Tôi có thể có chuyện gì? Tôi một chút việc nhỏ cũng không có! Tôi đi trước, ngày mai qua tòa saonj tìm em!"
Nói xong câu đó, anh ta liền trực tiếp dập máy.
Kiều Luyến: ... Cho nên, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Thẩm Lương Xuyên: Có thể xảy ra chuyện gì, quần áo ô uế, còn thế xuất hiện ở trước mặt cô sao?
Nhưng hết lần này tới lần khác, cái gì anh cũng không nói, chỉ là nhìn một bàn đồ ăn, bỗng nhiên gắp một khối sườn xào chua ngọt, đặt ở trong bát Kiều Luyến: "Ăn nhiều một chút."
Kiều Luyến: ...
/1342
|