Chương 380: Anh, tin tưởng em sao? (10)
"Bọn họ ở đó sao?"
Tống Thành mở miệng: "Cái này anh yên tâm, bời vì đoàn làm phim ở ngay Bắc Kinh, cho nên Tống tiểu thư có thể về nhà mỗi ngày. Mà phần diễn của Tống tiểu thư cũng không nhiều..."
"Không cần. Lưu lại một phòng ở trong khách sạn của đoàn làm phim cho con bé."
"A?" Tống Thành ngây ngẩn cả người.
Thẩm Lương Xuyên nói tiếp: "Ở lại đoàn làm phim, ở cùng người của đoàn phim, con bé sẽ tiến vào nhân vật tốt hơn, học tập thêm kiến thức."
Tống Thành: ... Thế nhưng ở nhà, có thể tìm anh chỉ bảo mà! !
Kỹ thuật diễn của người nào có thể mạnh hơn anh!
Nhưng lời này đến bên miệng, lại nuốt trở vào.
Tống Thành gật đầu : " Được."
Sau đó lại mở miệng: "Thẩm tiên sinh, Tống tiểu thư đắc tội gì anh rồi hả ?"
Cái này nói rõ là muốn đuổi người ra khỏi nhà? ~!
Cái vấn đề này chưa có trả lời, điện thoại đã cúp máy.
Tống Thành: ...
Thẩm Lương Xuyên cúp điện thoại, ngồi trong thư phòng trong chốc lát, lúc này mới đứng lên.
Đang định qua phòng ngủ, liền nhận được điện thoại từ biệt thự Hạ Diệp Hoa, vừa mới nghe, liền nghe thấy giọng thím Lý: "Tiên sinh, cậu nhanh đến đây đi! Thẩm lão tiên sinh và Tử Hào thiếu gia lại tới!"
Một câu rơi xuống, Thẩm Lương Xuyên chạy ra ngoài.
Áo vừa cởi ra, liền mặc vào.
Kiều Luyến từ trên lầu đi xuống, thấy dáng vẻ anh lo lắng, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
"Anh tới chỗ mẹ."
Tâm Kiều Luyến nhấc lên: " Mẹ lại xảy ra chuyện sao? Em đi chung với anh."
"Không cần."
Anh nói đến đây, đã khởi động xe, nhanh chóng rời đi.
Kiều Luyến nhíu mày, không biết vì cái gì, đáy lòng bỗng nhiên sinh ra bối rối.
Giống như là có chuyện lớn, sắp xảy ra.
Cô hít vào một hơi thật sâu, có chút đứng ngồi không yên.
Không để cho cô đợi bao lâu, qua chừng mười lăm phút, điện thoại di động của cô liền vang lên.
Cô nghe, đối diện truyền đến tiếng Thẩm Lương Xuyên: " Em tới đây một chút."
Tam Kiều Luyến nhấc lên: " Được."
Đổi quần áo, cô xuống lầu, liền phát hiện có xe đã tới đón.
Kiều Luyến lên xe, rất nhanh đã tới nhà Hạ Diệp Hoa.
Trong sân vẫn đố mấy chiếc xe phô trương, chỉ là lần này, những bảo vệ áo đen đó không có tiến vào cửa, chỉ có thể canh ở bên ngoài.
Cô đi vào, liền thấy trong phòng khách ngồi mấy người.
Cô vừa vào cửa, liền thấy Hạ Diệp Hoa nhíu lông mày, hiển nhiên gặp chuyện gì khó giải quyết.
Mà Tống Nguyên Hi thì tức giận nhìn cô chằm chằm, trong cặp mắt kia, giống như bao hàm tức giận gì, lại bởi vì khiếp đảm, chỉ dám nhìn cô vài lần, liền cúi thấp đầu xuống.
Dáng vẻ hội thẩm, để Kiều Luyến hít vào một hơi thật sâu.
Cô không có mở miệng, Thẩm Tử Hào liền đứng lên : "Lần này nhân chứng vật chứng đều có, các người còn có cái gì dễ nói? ! Còn không thừa nhận sao?"
Hạ Diệp Hoa và Thẩm Lương Xuyên không nói chuyện, Tống Nguyên Hi lại mở miệng : " Thẩm tiên sinh, xem như xác nhận chuyện này là chị dâu tôi làm, cũng tuyệt đối không phải anh Lương Xuyên để cô ấy làm."
Một câu rơi xuống, Thẩm Lương Xuyên đã răn dạy: "Im miệng!"
Tống Nguyên Hi muốn nói điều gì, lại há hốc mồm, đến cùng vẫn là ngậm lại.
Kiều Luyến nhíu lông mày, nhìn ý tứ này, đối phương lấy ra chứng cứ?
Thẩm Tu chỉ vào một người trong phòng, mở miệng hỏi thăm: "Cô biết hắn ta sao?"
Theo tay ông nhìn sang, Kiều Luyến liền thấy một người ước chừng ba mươi tuổi, đội mũ lưỡi trai ngồi ở trong phòng, nghiêng đầu lại.
Nhìn thấy anh ta, cơ thể Kiều Luyến lập tức lạnh cóng! !
/1342
|