Chương 382: Anh, tin tưởng em sao? (12)
Giọng cô thanh thúy dễ nghe, trong hoàn cảnh anh tĩnh này, vô cùng rõ ràng.
Bước chân Thẩm Tu và Thẩm Tử Hào dừng lại, đều quay đầu nhìn về phía cô.
Hạ Diệp Hoa sớm đã bị Thẩm Tu làm cho tức giận gần chết, nghe nói như thế, cũng không hiểu nhìn về phía Kiều Luyến.
Tống Nguyên Hi càng mở to hai mắt nhìn, không hiểu cô muốn làm gì.
Chỉ có Thẩm Lương Xuyên, vẫn vẻ mặt không gợn sóng như cũ, giống như Kiều Luyến làm xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không kinh ngạc.
Kiều Luyến không để ý đến ánh mắt người chung quanh, ánh mắt vẫn dừng lại ở trên người phóng viên kia, cô đi từng bước một đến trước mặt anh ta, chậm rãi mở miệng nói: "Tôi đem bán tin tức cho anh thế nào?"
Một câu rơi xuống, Thẩm Tu liền cười lạnh một tiếng : " Thấy cô từ khi vào cửa đều không nói lời nào, còn tưởng rằng không có can đảm thừa nhận, hiện tại cuối cùng cũng thừa nhận?"
Kiều Luyến quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía ông.
Trước đó xét thấy ông là ba của Thẩm Lương Xuyên, cho nên cô vẫn nói với ông khá lịch sự.
Nhưng giờ phút này, ông năm lần bảy lượt chửi mắng Thẩm Lương Xuyên và Hạ Diệp Hoa, lửa giận Kiều Luyến đã đến đỉnh điểm, cô không khách khí mở miệng nói: "Ông luôn miệng nói là tôi, vậy cũng nên hỏi cho rõ."
Thẩm Tu bị nghẹn, sầm mặt lại : " Cô..."
Nói còn chưa dứt lời, Kiều Luyến đã không nhìn ông nữa, nhìn chằm chằm ký giả : " Anh nói, thời gian nào địa điểm nào, tôi đem bán tin tức cho anh!"
Thẩm Tu thấy dáng vẻ cô không coi ai ra gì, trong lòng càng tức giận, chỉ ký giả mở miệng nói: "Tốt, đã muốn nói, vậy thì nói rõ ràng, rõ ràng! Miễn cho có ít người nói tôi oan uổng cô ta!"
Người phóng viên kia nghe được mấy người nói như vậy, đành phải mở miệng : " Chính là hôm qua cô gọi điện thoại cho tôi, nói bán cho tôi một tin tức quan trọng..."
"Một cuộc điện thoại, có thể thành giao một khoản giao dịch 200 ngàn?"
Ký giả cười: "Người khác đương nhiên không thể, nhưng hai người chúng ta, đương nhiên tín nhiệm lẫn nhau."
Cái này vừa nói, Thẩm Tu cười ra tiếng: "Không nghĩ tới Kiều tiểu thư lại còn bán tin tức cho người quen!"
Kiều Luyến không để ý đến ông, tiếp tục nhìn chằm chằm ký giả hỏi: "Ảnh chụp tôi đưa anh thế nào?"
"Trực tiếp gửi điện thoại cho tôi." Ký giả trả lời.
Kiều Luyến tiếp tục hỏi thăm: "Tin nhắn đâu? Hoặc là thư đâu?"
Ký giả cười: "Loại đồ chứng cớ này, sao tôi giữ lại? Chúng ta đều là đồng nghiệp, loại vi phạm đạo đức nghề nghiệp như cô, đương nhiên phải làm bí ẩn."
Kiều Luyến giống như không có nghe được lời nói châm chọc của anh ta : "Vậy anh cảm thấy, tôi rất ngu xuẩn sao?"
Ký giả sững sờ, "Kiều tiểu thư cực kì thông minh, bằng không cũng không thể đào được nhiều tin tức như vậy!"
Kiều Luyến cười nhạt một chút, bỗng dưng quay đầu, nói ra miệng từng chữ : "Cho nên, anh liền dùng thủ đoạn hãm hại kém như vậy, đến vũ nhục trí thông minh của tôi sao?"
Ký giả không hiểu mở to hai mắt nhìn, mà Thẩm Tu thì là nhíu mày : " Cô lại muốn giở trò quỷ gì?"
Kiều Luyến chỉ giấy tờ giao dịch: " Loại chuyện bán tin tức này, là vi phạm đạo đức nghề nghiệp, làm loại chuyện này khẳng định đều phải lén lút, bình thường không phải tiền mặt giao dịch, cũng là chuyển tới tài khoản khác, tôi vậy mà lại không biết, 200 ngàn quang minh chính đại trong thẻ của tôi! Mặt khác, tôi tốt xấu cũng coi là ký giả có chút danh tiếng, vậy mà muốn bán tin tức có thể tự thân ra tay!"
"Cho nên : " Cô bỗng nhiên quay đầu, hùng hổ dọa người nhìn về phía người phóng viên kia: "Anh nói, đến cùng là ai phái anh hãm hại tôi!"
/1342
|