Chương 390: Anh, tin tưởng em sao? (20)
Lý Thụy thấy bộ dạng Thẩm Lương Xuyên như sắp lao ra chiến trường, không nhịn được cười lên.
Anh đứng lên, vỗ vỗ bả vai Thẩm Lương Xuyên: " Tôi không nghĩ tới, chuyện này tạo thành khốn nhiễu với cậu lớn như vậy."
Thẩm Lương Xuyên ngước mắt.
Lý Thụy liền xua tay: "Ngồi xuống nói."
Thẩm Lương Xuyên nghi ngờ ngồi xuống.
Lý Thụy thở dài : " Chuyện năm đó, tôi cảm thấy tuổi cậu còn nhỏ, liền không có nói cho cậu. Kỳ thật, tôi chưa từng có trách tội qua người phóng viên kia. Tôi còn muốn cảm ơn cô ấy."
Thẩm Lương Xuyên sững sờ, không hiểu nhìn ông.
Lý Thụy cười, lúc này, bà xã Lý Thụy mang hoa quả đi tới.
Lý Thụy chỉ về phía bà : "Kỳ thật, năm đó là tôi cố ý thả tin tức cho ký giả nhỏ kia."
Thẩm Lương Xuyên nhíu mày, kinh ngạc theo dõi ông.
Bỗng nhiên trong lòng chấn kinh.
Ông cố ý?
Nhưng vì cái gì?
Sự nghi ngờ này mới đến, liền nghe Lý Thụy giải thích: "Tôi và vợ trước đã ly hôn ba bốn năm, nhưng cô ấy một mực không muốn công bố, dẫn đến tôi và bà xã đi dạo đường phố, đều phải lén lút, kỳ thật tạo thành rất nhiều phức tạp cho cuộc sống của chúng tôi."
"Hơn nữa lúc ấy, trong công ty không để ý đến ý nguyện của tôi, còn ký hợp đồng cho tôi làm nam chính một bộ phim thần tượng. Tôi lớn tuổi như vậy ngắm, còn muốn đi đóng tổng giám đốc bá đạo, thật không tưởng tượng nổi, ảnh hưởng hình tượng của tôi! Nhưng công ty cũng không hé miệng."
"Hai chuyện này đặt chung một chỗ, tôi nảy sinh ý thối lui. Kỳ thật năm đó ký giả nhỏ kia, xem xét cũng là tiểu nha đầu mới ra đời! Tôi và bạn gái tôi lừa gạt được nhiều chó săn kinh nghiệm như vậy, làm sao có thể không gạt được cô ấy? Lúc ấy là cố ý thả tin tức ra! Tôi cũng vừa có thể ẩn lui, trải qua cuộc sống của người bình thường."
Thẩm Lương Xuyên nghe Lý Thụy giải thích xong, cả người lập tức ngây ngẩn!
Anh giờ phút này thật sự là hận không thể cho mình một cái tát!
Nếu như chân tướng sự tình là như vậy, như vậy hai ngày này anh xoắn xuýt tính toán cái gì?
Suy nghĩ một chút chính mình làm ra chuyện khốn kiếp với Kiều Luyến, để cho cô áy náy như vậy, Thẩm Lương Xuyên đã cảm thấy anh quả thực là tên khốn.
Anh mở to hai mắt nhìn, đứng vội lên, lông mày cũng nhíu lại.
Mà đúng lúc này, lại nghe được Lý Thụy mở miệng: "Kỳ thật cái tiểu nha đầu năm đó, tôi đã thấy sau khi cậu ra mắt. Còn nhớ rõ lúc đó cậu diễn vai nam hai, bởi vì diễn tốt, bị nam chính ghen tỵ hay sao? Hắn nhiều lần xúi giục, sau cùng cậu thực sự là không nhịn được động thủ trong câu lạc bộ, tuy chuyện kia đã bị đạo diễn đè lại, nhưng lúc đó không phải cậu cũng cảm thấy mình chụp sao, chúng ta đều cho chuyện này sẽ bị nêu ra, sau đó im hơi lặng tiếng. Về sau tôi nhớ tới, lần đó ở trong câu lạc bộ, gặp qua cô ấy! Theo lý thuyết, trong tay cô ấy có không ít tư liệu liên quan tới cậu, nhưng nhiều năm như vậy, quả thực là chưa từng thấy tin tức của cậu lộ ra."
Một câu rơi xuống, thân thể Thẩm Lương Xuyên cứng đờ.
Anh không thể tin mà nhìn!
Lúc đó bị nam chính khi dễ, là chuyện năm sáu năm trước, khi đó Kiều Luyến hẳn là càng nghèo mới phải.
Anh lúc ấy mặc dù không nóng không lạnh, thế nhưng loại tin tức mang tính nổ mạnh kia, hẳn là bán rất tốt mới đúng.
Thế nhưng, cô vì sao không bán tin tức của mình?
Đáy lòng bỗng dưng vẽ lên một dòng nước ấm, anh đứng lên: " Thầy, tôi đi trước một bước."
Anh hiểu lầm Kiều Luyến, hiện tại anh phải đi tìm cô!
Thật không nghĩ đến vừa ra khỏi cửa biệt thự, liền thấy Kiều Luyến đang đánh giá xung quanh.
Trông thấy anh, Kiều Luyến sững sờ, chợt sầm mặt, xoay người chạy.
/1342
|