Chương 444: Tống Nguyên Hi, cô đến cùng là ai? (4)
Kiều Luyến nắm chật nắm tay, liền thấy Tống Nguyên Hi tiến lên một bước, híp mắt mở miệng nói: "Kiều Luyến, cô tốt nhất chủ động rời khỏi, bời vì vô luận như thế nào, cô cũng không sánh nổi chị tôi !"
Nói xong những lời này, khóe miệng Tống Nguyên Hi liền mỉm cười.
Nhìn lấy mặt Kiều Luyến trong nháy mắt trở nên tái nhợt, đáy lòng của con bé mừng thầm: Thương tâm sao? Tuyệt vọng sao? Thống khổ sao? Thế nhưng là, những điều này còn không đủ!
Nhưng lại tại lúc con bé nghĩ Kiều Luyến nhất định sẽ thất hồn lạc phách, đã thấy Kiều Luyến bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Sắc mặt chấn kinh chợt biến mất, tiếp đó Kiều Luyến nhàn nhạt mở miệng: "Thì ra chị cô là mối tình đầu của Thẩm Lương Xuyên a..."
Tống Nguyên Hi sững sờ.
Chỉ thấy ánh mắt cô một mảnh thư thái.
Kiều Luyến lạnh nhạt thậm chí mang theo đạm mạc nhìn con bé, câu nói trước giống như còn mang theo cảm thán, câu tiếp theo liền trở nên lý trí không tưởng nổi: "thể này có quan hệ gì tới tôi?"
Tống Nguyên Hi nghe nói như thế, trong nháy mắt ánh mắt hiện lên một vòng điên cuồng : " làm sao không quan hệ tới cô , cô..."
Câu nói kế tiếp, vẫn suy nghĩ đến lời cảnh cáo lạnh như băng của Thẩm Lương Xuyên, lời nói cứ thế nghẹn trong cổ họng.
Con bé đến bây giờ còn nhớ kỹ, lần trước anh Lương Xuyên qua đoàn làm phim tìm mình, lúc gần đi nói câu nói sau cùng: "Chuyện đã qua, anh không muốn để cho tiểu Kiều biết."
Ánh mắt anh thời điểm đó, mang theo hơi thở khát máu, để cho con bé giờ phút này nhớ tới, không rét mà run.
Thấy con bé dừng lại, Kiều Luyến lại trực tiếp mở miệng: "Tống Nguyên Hi, tôi không biết năm đó Thẩm Lương Xuyên và chị cô, mối tình đầu oanh oanh liệt liệt cỡ nào, thế nhưng, cô ấy đã có thể vì Thẩm Lương Xuyên mà chết, cái kia chính là hi vọng Thẩm Lương Xuyên còn sống có thể hạnh phúc ! ! Mà không phải đem thời gian còn lại, trong sinh hoạt hàng ngày đều nhớ tới cô ấy".
Kiều Luyến nhìn chằm chằm con bé, mỗi chữ mỗi câu phản bác: "Mà hiện tại hạnh phúc của anh ấy chỉ có tôi có thể cho!"
"Tôi xứng hay không đứng ở bên cạnh anh, cô nói không tính, tôi nói không tính, chỉ có anh ấy mới có thể định đoạt!"
"Nói cho cô, không nên có ý đồ phá hư! Tôi với Thẩm Lương Xuyên sẽ hạnh phúc!"
Một câu rơi xuống, toàn thân Tống Nguyên Hi đều đang phát run : " các ngươi sẽ hạnh phúc sao? Tôi không tin, cô sẽ không ngại trong lòng của anh ấy vĩnh viễn còn có một cô gái khác? Tôi cho cô biết! Anh Lương Xuyên vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên chị tôi ! Còn có, cô có biết lầu ba ở trong biệt thự, căn phòng không để cho người khác tiến vào có chứa cái gì hay không? Ở trong đó, đều là trí nhớ của anh ấy và mối tình đầu !"
Một câu rơi xuống, tròng mắt Kiều Luyến co lại, chợt cười nhạt một chút : " Vậy thì thế nào? Chị cô chỉ tồn tại ở trong trí nhớ, mà bây giờ người đứng bên cạnh anh ấy, là tôi!"
"Tống Nguyên Hi, nói cho cô, người thiếu chị cô một cái mạng, là anh ấy, không phải tôi! Nếu như lần sau cô tiếp tục hãm hại tôi, đừng trách tôi không khách khí với cô!"
Lời này rơi xuống, Kiều Luyến trực tiếp quay người, rời khỏi phòng.
Chỉ để lại Tống Nguyên Hi đứng yên tại chỗ tức phát run, siết chặt nắm tay, mang theo ánh mắt oán hận lại tức giận nhìn cô chằm chằm cô, chợt, trong ánh mắt hiện lên một vòng ý lạnh:
Kiều Luyến, cô là mối tình đầu của anh Lương Xuyên thì thế nào? Anh Lương Xuyên sẽ vĩnh viễn không nói cho cô sự thật ! Cho nên, bây giờ cô còn không phải bị tôi đùa bỡn trong lòng bàn tay!
Tạo ra mối tình đầu như vậy, cũng không tin cô thật không sinh ra khúc mắc trong lòng! !
-
Làm sao có thể thật không sinh ra khúc mắc trong lòng?
Lúc Kiều Luyến đi khỏi, cảm giác đau lòng đến muốn chết lặng.
Lời Tống Nguyên Hi, là thật sao?
Có phải là con bé nói dối để lừa gạt mình hay không?
/1342
|