Chương 456: Tử Xuyên? Tử Xuyên! ! (6)
Kiều Luyến nghe nói như thế, nhíu lông mày này.
Cô khẽ gật đầu với bốn người họ, liền mở miệng: "Tôi đi xem một chút."
Sự tình lần trước, tuy tình báo là từ trong tay cô tiết lộ, nhưng Tử Tiên Tử là bên mua chuộc, dù cô không có cho Tô Bành Hạo một giải thích, nhưng Tô Bành Hạo hẳn là cũng nhìn ra được, chiến đội Tử Tiên Tử, không phải một chiến đội tranh tài công bằng.
Lúc này, cậu ta bị Tử Tiên Tử gọi lại, còn có gì để nói?
-
Trong góc không người chú ý, Tử Tiên Tử kéo tay áo lại Tô Bành Hạo lại: "Thi Trường, cậu có thể nghe tôi nói không?"
Vẻ mặt Tô Bành Hạo vô cùng lạnh lùng, nhìn chằm chằm Tử Tiên Tử, trong ánh mắt hiện lên một chút thất vọng: "Tôi cảm thấy, chúng ta không có gì đáng nói."
Tử Tiên Tử sững sờ.
Chợt, cô ta cúi thấp đầu xuống, thở dài : "Tôi biết, tôi hiện tại không có gì giải thích. Tôi coi như là để cho cậu biết, chuyện tranh tài tôi không biết rõ tình hình, đoán chừng cậu cũng sẽ không tin tưởng."
Tô Bành Hạo nhíu lông mày, không nói gì.
Tử Tiên Tử tiếp tục mở miệng : "Thân là đội trưởng câu lạc bộ, cậu hẳn phải biết, trong câu lạc bộ, kỳ thật cũng không phải do huấn luyện viên định đoạt, câu lạc bộ là có ông chủ đầu tư."
Tô Bành Hạo nghe nói như thế, nhíu mày, không hiểu nhìn về phía cô ta.
Tử Tiên Tử cắn môi, nhìn cậu ta chằm chằm: " Chuyện này, lúc tranh tài tôi mới biết được, ông chủ của chúng tôi nói tôi làm người không biết thay đổi, liền không có cho tôi biết."
Tiếp theo, cô ta tức giận bất bình mở miệng : " Sau đó, tôi đã phê bình đội trưởng bọn họ rồi. Tranh tài là một việc công bằng, tại sao có thể sử dụng loại âm hiểm này?"
"Thi Trường, chúng ta cũng tiếp xúc qua mấy lần, tôi là dạng người gì, cậu thật sự không rõ ràng sao?"
Một câu, giống như chạm đến Tô Bành Hạo.
Tô Bành Hạo mím môi, một lúc sau mới mở miệng: "Tốt, lần này, tôi tin cô."
Sắc mặt Tử Tiên Tử vui vẻ, liền nghe thấy Tô Bành Hạo tiếp tục mở miệng : " Bởi vì cô là tiểu Kiều."
Tử Tiên Tử vui mừng bỗng cứng đờ, tiếp đó sắc mặt trở nên có chút mất tự nhiên : " Cậu biết tôi sao?"
Tô Bành Hạo nhìn cô ta một cái, nghiêng đầu đi, không nói chuyện.
Đương nhiên cậu ta biết.
Năm đó còn là một thàng nhóc, tiến vào trò chơi, người đầu tiên biết, cũng là tiểu Kiều.
Khi đó cậu ta vừa mới bắt đầu chơi game, cũng không biết thao tác nhiều, đánh phối hợp với mọi người sẽ không theo kịp.
Tiểu Kiều ở bên trong, hung hăng mắng cậu ta.
Cậu ta tức không nhịn nổi, dứt khoát cúp máy, trả lời một câu: Lão tử không đánh!
Tiểu Kiều yên tĩnh, không mắng.
Một trận đấu này, cuối cùng thắng được, toàn trường gần như là do tiểu Kiều lật trời.
Cậu ta tuy treo máy, cũng không thể không thừa nhận, thao tác tiểu Kiều rất tuyệt.
Lúc đầu cho là trận đấu này cứ như vậy, thật không nghĩ đến hệ thống nhắc nhở, có người thêm cậu ta làm hảo hữu.
Cậu ta mở ra, phát hiện là tiểu Kiều.
Trên thư xin có viết: Nửa đường rút lui là kẻ hèn nhát!
Cậu ta tức không nhịn nổi, trực tiếp đồng ý đối phương, sau đó cùng cô ở trong game cãi vã.
Cậu ta đến bây giờ, đều còn nhớ rõ tiểu Kiều.
Không có cảm thấy chơi game chỉ là một loại giải trí, đối với tôi mà nói, mỗi một trò chơi, tôi xưa nay không cho rằng là trò đùa. Cho dù phải thua, tôi cũng sẽ đánh hết. Bời vì, mỗi một trò chơi, đều là một trận chiến.
Cứ như vậy, cậu ta và tiểu Kiều thành bằng hữu.
Cho dù bọn họ liên hệ cũng không nhiều, nhưng cậu ta cũng kiên quyết tin tưởng nhân phẩm của cô.
/1342
|