Chương 526: Chung Kết! (6)
Kiều Luyến quát lên, mang theo uy áp, vẻ mặt lạnh băng, để người phụ nữ trung niên hơi sững sờ, chợt mở miệng: "Cô là ai ?"
"Tôi là huấn luyện viên của cô ấy, bà là ai? Tới nơi này bắt người đi như vậy, bà đã được tôi đồng ý sao?"
Cô quay đầu, nhìn về phía bảo vệ đi tới, trực tiếp khiển trách: "Từ lúc nào tiểu khu trong biệt thự có thể có người tùy tiện đến? Các anh cũng cứ đứng nhìn như vậy?"
Kiều Luyến nghiêm túc khiển trách, trong nháy mắt hiện trường an tĩnh lại.
Nhân viên an ninh kia lập tức cúi thấp đầu xuống : " Kiều tiểu thư, tôi ngăn lại không cho vào, thế nhưng ..."
Người phụ nữ trung niên lấy lại tinh thần, bỗng nhiên dương cổ lên hô to: "Tôi tới tìm con gái tôi cũng không được sao? Thiên hạ này còn có đạo lý hay không!"
Con gái?
Kiều Luyến nhất thời kinh ngạc nhìn về phía Bạch Cốt Lão Tổ.
Bạch Cốt Lão Tổ tên thật Lăng Hiểu, lớn lên gầy gò yếu ớt, ngũ quan bời vì gầy gò lộ ra có chút lạnh lẽo, nhưng kỳ thật nhìn tinh tế, dáng dấp không tệ.
Mà người phụ nữ trung niên này, trắng trắng mập mập, xem ra cũng là ăn ngon, ngủ ngon, hai người kia, làm sao có thể là mẹ con?
Người phụ nữ trung niên trực tiếp bắt lấy Bạch Cốt Lão Tổ đẩy tới trước mặt Kiều Luyến : " Chị nói cho cô ta, tôi là ai?"
Bạch Cốt Lão Tổ căng thẳng, khuôn mặt khó coi đến cực hạn.
Nhưng khi nghe nói như thế, vẫn là mở miệng: "Mẹ em."
Người phụ nữ trung niên lập tức đắc ý ngẩng đầu lên : "Đã nghe chưa? Tôi tới tìm con gái tôi, cũng không đúng hả?"
Nói đến đây, lại nắm chặt tóc Bạch Cốt Lão Tổ:
"Bồi thường tiền hàng! Chúng tôi nuôi chị lớn như vậy, là để cánh chị cứng cáp rồi tự mình đi sao? Chị cùng tôi trở về! Tôi bảo chị tìm việc làm chị không làm, tới nơi này chơi cái game gì! !"
Nghe nói như thế, Tô Bành Hạo trực tiếp mở miệng : " Dì, chúng tôi không phải chơi game, chúng tôi là thi đấu..."
"Tôi nhổ vào!" Người phụ nữ trung niên trực tiếp nhổ tới Tô Bành Hạo.
May mắn Tô Bành Hạo phản ứng linh hoạt, lui về sau một bước, nếu không...
Sắc mặt Tô Bành Hạo biến đổi.
Người phụ nữ trung niên kia lại hai tay chống nạnh, chỉ đám người Tô Bành Hạo mắng lên: "Bốn người còn trai gạt con gái của tôi tới nơi này ở cùng nhau! Đừng cho là tôi không biết các ngươi nghĩ cái gì!"
Một câu làm sắc mặt Bạch Cốt Lão Tổ đỏ lên: "Mẹ, chúng con không có như mẹ nghĩ!"
Người phụ nữ trung niên hừ lạnh một tiếng: "Chị câm miệng cho tôi! Trực tiếp bỏ đi từ chỗ làm việc, chị thật đúng là người có khả năng! Chơi game? Chơi game cũng không phải việc đàng hoàng, mê muội mất cả ý chí! Vậy cũng giống như những con nhà giàu đó, công tử bột mới có thể chơi, chị là người nghèo, đi theo trộn lẫn cái gì? Tôi cho chị biết, hiện tại nhất định phải về nhà với tôi! Tiếp tục về đi làm!"
Bạch Cốt Lão Tổ cắn môi : "Mẹ, con thích nơi này..."
"Thích cái rắm! Chơi game có thể cho chị ăn ở? Có thể kiếm tiền cho em chị cưới vợ?Em trai chị lập tức kết hôn, tiền mừng đối phương muốn còn không góp đủ! chị cũng dám mặc kệ!"
Bạch Cốt Lão Tổ nghe nói như thế, đau khổ ngậm miệng lại.
Nói chuyện với một người mẹ như thế, quả thực là không có cách nào.
Nhưng từ trong đó Kiều Luyến nghe được điểm quan trọng, cô trực tiếp mở miệng: "Ai nói chúng tôi chơi game, là không có tiền lương?"
Người phụ nữ trung niên hơi sững sờ, chợt cười xùy một tiếng: "Lừa gạt ai đây? Một đám người tập hợp một chỗ chơi game, sẽ có tiền lương?"
Kiều Luyến tiến lên một bước, níu Bạch Cốt Lão Tổ lại, sau đó nhìn về phía người phụ nữ trung niên : " có phải hay không, chơi game cũng có thể kiếm tiền, bà sẽ để cô ấy chơi?"
/1342
|