Chương 589: Kiều Luyến, ngươi là ta (9)
Lúc bị Lục Nam Trạch bắt cóc rời đi, cô hoảng sợ, sợ hãi.
Thế nhưng càng sợ hãi, thì càng lý trí.
Chờ đến khi Thẩm Lương Xuyên một mình đuổi theo, cô biết, một mình Thẩm Lương Xuyên cứu không được cô.
Huống hồ trong xe không có mở khóa, nếu như Lục Nam Trạch dùng sức mạnh, là dám chạy qua Thẩm Lương Xuyên!
Dưới tình huống đó, cô nhất định phải nói không biết anh, mới có thể bảo vệ an toàn của anh.
Lúc ấy Thẩm Lương Xuyên cũng là vì bảo hộ an toàn của cô, hai người mới có thể tạm thời thỏa hiệp.
Về tới biệt thự.
Lúc Lục Nam Trạch hỏi cô có phải là người của Thẩm Lương Xuyên không ... Nếu như cô nói đúng, như vậy căn bản sẽ không thể gặp mặt như thế này!
Nên cô mới nói không phải, nhìn giống như là sợ anh ta, không dám liên luỵ Thẩm Lương Xuyên, theo tính cách bá đạo của Lục Nam Trạch, mới có thể để Thẩm Lương Xuyên mang theo cảnh sát đi vào, muốn để cho cô ở trước mặt người khác làm nhục nhã Thẩm Lương Xuyên ...
Cô cũng đoán chắc tính cách của anh ta, nên mới làm như vậy...
Thế nhưng khi Thẩm Lương Xuyên đi tới cô liền biết.
Kỳ thật, dù cô có thừa nhận hay không, đều đã kéo Thẩm Lương Xuyên xuống nước...
Đã như vậy ...
Kiều Luyến nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên, bốn mắt nhìn nhau, giống như có lời gì truyền qua giữa hai người .
Nửa ngày, Kiều Luyến bỗng dưng ngẩng đầu, bình tĩnh mở miệng: "Đúng."
Một câu "Đúng" để tròng mắt Lục Nam Trạch co rụt lại, trực tiếp tiến lên một bước : " Em nói cái gì?"
Khí thế của anh ta làm Kiều Luyến giật nảy mình, thế nhưng một giây sau, cảm giác được bàn tay ấm áp càng thêm dùng sức ôm eo mình.
Cái tay kia, giống như có sức mạnh vô cùng vô tận, cho cô thêm dũng khí.
Kiều Luyến trở nên không hề bàng hoàng sợ hãi, mà ánh mắt kiên quyết : " Tôi nói, tôi là người của Thẩm Lương Xuyên."
"Lục Nam Trạch, tôi và anh, không có bất cứ quan hệ nào!"
Trong nháy mắt con ngươi Lục Nam Trạch hiện lên lửa giận ngập trời.
Anh ta nở nụ cười châm chọc, liền dùng ngữ khí bất đắc dĩ mở miệng nói: "Đừng đùa nghịch, Kiều Luyến cùng tôi về nhà."
Kiều Luyến lùi ra sau lưng Thẩm Lương Xuyên.
Sống lưng cô thẳng tắp.
Cô bình tĩnh đứng bên người Thẩm Lương Xuyên.
Ngữ khí Lục Nam Trạch trở nên u ám : " Kiều Luyến, em có qua đây hay không? Thủ đoạn của tôi, em rất hiểu."
Một câu vừa dứt, anh ta nhìn hai tên cảnh sát một chút.
Hai tên cảnh sát lập tức đi tới sau lưng Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên.
Có một người nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên mở miệng nói: "Thẩm ảnh đế, chúng tôi theo anh qua đây để hỏi ý kiến Lục tiên sinh, anh không thể không nói gì, liền mang người của Lục tiên sinh đi!"
Người của Lục tiên sinh...
Kiều Luyến gấp : " Tôi và anh ta không có bất cứ quan hệ nào, các anh không nên nói lung tung!"
Lục Nam Trạch chậm rãi mở miệng : " Kiều Luyến, tại sao chúng ta không có quan hệ? Trước lúc em mười tám tuổi, vẫn luôn đi theo phía sau tôi, người nào không biết?"
Kiều Luyến cắn răng : " Khi đó, chúng ta là kết bái anh em! Sáu người cùng một chỗ!"
Lục Nam Trạch khiêu mi: " Hả? Vậy em thừa nhận, em và tôi có quan hệ?" Tiếp theo, anh ta lộ ra bá khí mở miệng : " Cho nên, nếu như hai người không có chứng cứ quan hệ, hôm nay, người nào cũng đừng hòng ra khỏi biệt thự của tôi!"
Thẩm Lương Xuyên nghiêng người ngăn giữa Lục Nam Trạch và Kiều Luyến, chặn ánh mắt hung tàn của anh ta: "Cho tới bây giờ cũng không ai biết, Lục tiên sinh lại thích vợ người khác?"
Một câu vừa dứt, Lục Nam Trạch hơi sững sờ.
Ý tứ của những lời này, anh ta không thẻ hiểu hơn.
Thế nhưng ... Vợ người?
Ánh mắt của anh ta nhìn qua người Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên, cuối cùng nhíu mày : " Anh nói cái gì?"
Thẩm Lương Xuyên cho tay vào túi, lấy giấy hôn thú ra, mỗi chữ mỗi câu mở miệng: "Cô ấy là vợ của tôi."
/1342
|