Chương 632: Châm ngòi ly gián (2)
Một câu rơi xuống, người chung quanh, nhất thời tản ra.
Thẩm Tu đã nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Thẩm Lương Xuyên.
Thẩm Lương Xuyên nhìn ông, vẻ mặt không vui: "Thẩm tiên sinh, chúng ta giống như không có quan hệ."
Thẩm Tu giận dữ, chỉ anh mắng to: "Cậu nói, Lý Thần Vũ giúp cậu như thế, có phải là ý cha cậu ta hay không? Tôi biết, cha của cậu ta và mẹ cậu không minh bạch! Bằng không sao cậu ta có thể giúp đỡ cậu như thế! Đồ đê tiện đó, năm đó không phải muốn ly hôn, là bởi vì cái này. . ."
Nói còn chưa dứt lời, cổ áo chợt bị Thẩm Lương Xuyên níu lại!
Trên mặt anh mặc dù không có biểu lộ, thế nhưng trong cặp mắt kia, bắn ra lửa giận : "Im miệng!"
Thẩm Tu bị anh làm giật nảy mình, nhưng một giây sau, tức giận muốn giơ chân: "Phản rồi ! Vậy mà đông thủ với tôi? Cậu có biết tôi là gì không hả?"
"Ông là gì của tôi?" Thẩm Lương Xuyên hỏi lại một câu, để Thẩm Tu nhất thời nghẹn lời.
Anh nhìn chằm chằm Thẩm Tu : "Nếu như không phải xem chút quan hệ, tôi đã sớm động thủ! Hiện tại tôi cảnh cáo ông một chút, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, nếu như ông lại đến quấy rối tôi, đừng trách tôi không khách khí!"
Thẩm Tu tức giạn toàn thân phát run, nói không nên lời.
Mà đúng lúc này, một giọng nữ truyền tới : " Lương Xuyên, cậu làm gì vậy? Mau, mau buông cha cậu ra!"
Nghe được giọng này, Kiều Luyến nhíu mày lại, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy phụ nữ hơn 40 tuổi, mang giày cao gót, nhanh chóng chạy tới.
Dù bà ta hơn bốn mươi tuổi, thế nhưng dáng dấp có chút bộ dạng của phụ nữ vùng sông nước Giang Nam, bề ngoài nhìn qua, nhu nhu nhược nhược, có chút gầy, trong cặp mắt ngậm nước, giống như muốn rơi xuống.
Trông thấy bà ta, không cần người khác giới thiệu, Kiều Luyến liền biết người này là ai.
Mai Phượng.
Cái người câu dẫn Thẩm Tu, để ông ta vứt bỏ vợ.
Kiều Luyến nghĩ tới đây, lông mày nhất thời nhíu lại.
Mà Mai Phượng chạy vào, liền bám lấy cánh tay Thẩm Lương Xuyên: " Lương Xuyên, có lời gì chúng ta từ từ nói, động thủ làm gì? Cha của cậu lớn tuổi, không nhịn được cậu đánh!"
Lời này rơi xuống, theo sát đi tới, còn có Thẩm Tử Hào.
Thẩm Lương Xuyên bị Mai Phượng đụng chạm, nhất thời nhíu lông mày, cánh tay dùng sức một cái, muốn đẩy bà ta ra.
Mai Phượng lui về sau một bước, nhưng khóe mắt liếc qua, nhìn thấy Thẩm Tử Hào, liền nhất thời lui về sau một bước, đặt mông ngồi xổm trên mặt đất.
Bà ta kêu "A" một tiếng.
Thẩm Tử Hào trông thấy tình huống trước mắt, vẻ mặt biến đổi, nhanh chân xông lên, đỡ lấy Mai Phượng: "Dì Mai, dì không có chuyện gì chứ?"
Mai Phượng làm ra một bộ dạng rất đau, thế nhưng lại mở miệng: "Ta không sao, con mau đi xem cha con."
Thẩm Tử Hào ngẩng đầu lần nữa, nhíu chặt lông mày : " Thẩm Lương Xuyên! Anh buông tay!"
Lời này rơi xuống, liền vọt lên, muốn cứu Thẩm Tu từ trong tay Thẩm Lương Xuyên
Thẩm Lương Xuyên ngay lúc cậu ta tiến vào, liền bỗng dưng buông lỏng cổ áo Thẩm Tu ra, lui về sau một bước, sau đó vỗ vỗ tay mình.
Thẩm Tử Hào vội vàng đỡ lấy Thẩm Tu.
Thẩm Tu nổi giận: "Nghiệt tử, thật sự là nghiệt tử! Đời tôi thật sự là khổ tám đời! Mới có thể sinh ra cậu!"
Thẩm Lương Xuyên muốn nói điều gì, nhưng nhìn thấy Thẩm Tử Hào, đến cùng vẫn không nói gì, chỉ là quay đầu nhìn về phía Kiều Luyến : "Chúng ta đi."
Mục đích tới nơi này, là vì đối phó Lục Nam Trạch, hiện tại Lục Nam Trạch đã đi, anh cần gì phải lưu tại nơi này?
Thế nhưng vừa muốn rời khỏi, Thẩm Tử Hào liền lập tức chắn trước mặt anh : " Thẩm Lương Xuyên! Tôi muốn anh xin lỗi cha và dì Mai!"
/1342
|