Chương 741: Chuyện tám năm trước! (10)
"Anh Lương Xuyên, anh không phải một mực nghi hoặc em lấy được thuốc tránh thai từ đâu ra sao? Cũng là bà ta cho em!"
"Lần trước, tiết lộ ảnh chụp của Thẩm Tử Hào và mọi người, cũng là bà ta để cho em làm!"
Tống Nguyên Hi nói đến đây, nhìn qua tất cả mọi người.
Sau cùng, tầm mắt của cô ta rơi vào người Thẩm Tử Hào.
Cô ta bỗng nhiên nở nụ cười, chậm rãi mở miệng: "Tôi tới nơi này, chỉ là vì vạch trần người phụ nữ giả nhân giả nghĩa này! Bà ta một mực không yên lòng với dì Hạ, vẫn luôn ở trong bóng tối phái tôi giám thị bọn họ. Từ khi Kiều Luyến và anh Lương Xuyên kết hôn, bà ta có liên lạc của tôi ở nước ngoài! Lần này, tôi có thể từ trại an dưỡng chạy ra, cũng là bà ta an bài, các người ở chỗ này ăn cơm, cùng là bà ta nói cho tôi biết!"
Cô ta nói đến đây, nhìn về phía Thẩm Tử Hào, bỗng nhiên câu môi, nở nụ cười: "Thẩm thiếu gia, anh thật đúng là đáng thương. Dì Hạ vì anh mà nát tâm can, tôi từng vô số đêm, nghe được bà bời vì nhớ anh mà thút thít. Tôi cũng từng thấy tận mắt, dì Hạ mỗi ngày nghỉ lễ, đều làm đồ ăn mà anh thích ăn nhất, dù căn bản là anh không ăn được. . . Thương hại anh bị một người phụ nữ xấu xa như thế mê hoặc, tách ra cùng với mẹ ruột của mình!"
Cô ta đẩy cái ghế ra, đi tới bên người Mai Phượng, sau đó cứ đứng tại cửa như vậy, bình tĩnh nhìn tất cả mọi người trong phòng.
Tất cả mọi người cũng không nghĩ tới, sự tình vậy mà đảo ngược như thế!
Bao quát cả Kiều Luyến, giờ này khắc này, cũng không thể tin nhìn Tống Nguyên Hi.
Đến Thẩm Lương Xuyên, hai đầu lông mày đều lộ ra mấy phần ngạc nhiên.
Hạ Diệp Hoa càng thêm hốc mắt đỏ lên, bà nhìn chằm chằm Tống Nguyên Hi, không nhịn được mở miệng: "Nguyên Hi. . ."
"Dì." Hốc mắt Tống Nguyên Hi cũng đỏ lên, cô ta nỗ lực để cho mình cười.
Cô ta lại nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên : " Anh Lương Xuyên."
Cô ta tới gần cửa, cúi người thật sâu với họ, tiếp tục mở miệng: "Thật xin lỗi."
"Con chưa từng nghĩ tới thương tổn mọi người, con chỉ là muốn báo thù."
Cô ta ngậm miệng, nước mắt từ trong hốc mắt lăn xuống: "Chẳng qua bây giờ. . . anh Lương Xuyên, anh nói đúng, một mạng đền một mạng, thù này, em không báo."
"Anh Lương Xuyên, dì Hạ, mọi người đều là người tốt, người tốt nên có báo đáp."
"Mà tôi, cũng sẽ không bị người mê hoặc, làm ra chuyện không cách nào cứu vãn nữa."
Tống Nguyên Hi nói đến đây, nước mắt đã rơi đầy mặt.
Cô ta giống như là đem nhẫn nhịn mấy tháng, trong ngày này, toàn bộ phun ra.
Mà nói xong những lời này, cả người cô ta giống như tháo xuống quần áo nặng nhọc.
Tầm mắt của nàng, bình tĩnh rơi vào Thẩm Lương Xuyên trên thân, nhìn lấy hắn đứng ở đằng kia, sau cùng bỗng nhiên cười : " Lương Xuyên ca, chúc ngươi hạnh phúc."
Lời này rơi xuống, cô ta liền xoay mạnh người, trực tiếp chạy ra ngoài!
"Nguyên Hi!" Hạ Diệp Hoa đứng lên, muốn đuổi theo.
Thế nhưng thân thể của bà mới vừa khôi phục, bước đi có chút bình thường, như sao theo kịp cô ta?
Thẩm Lương Xuyên sững sờ tại chỗ.
Thẳng đến khi Kiều Luyến đẩy anh một cái: "Còn không mau đuổi theo!"
Lúc này Thẩm Lương Xuyên mới hồi phục lại tinh thần.
Ánh mắt anh, lướt qua người Kiều Luyến một vòng, rồi bỗng nhiên quay đầu, đuổi theo ra ngoài.
Trong phòng lập tức an tĩnh lại.
Kiều Luyến đứng đó, ánh mắt phức tạp.
Tuy cô rất muốn biết, tám năm trước xảy ra chuyện gì, thế nhưng là khi Tống Nguyên Hi trở mặt lại, cô vẫn cảm thấy vô cùng cảm động.
Cô biết, Tống Nguyên Hi không phải một cô gái xấu.
Cô ta chỉ là bị người lợi dụng.
Bị người lợi dụng. . .
Nghĩ tới đây, lúc này Kiều Luyến mới nhìn về phía Mai Phượng lần nữa.
/1342
|