Chương 803: Anh như bóng với hình (27)
Tống Thành liền cúi thấp đầu xuống : "Có đôi khi, bệnh nhân cần một tâm tình tốt. Huống hồ anh không nói cho bọn họ, tương lai chuyện quá đột ngột, bọn họ cũng sẽ khó mà tiếp nhận."
Cuối cùng Thẩm Lương Xuyên ý thức được cái gì : " Cậu đang nói cái gì đấy?"
Tống Thành hai mắt lưng tròng ngẩng đầu : " Ánh Thẩm, nói đi, anh mắc phải bệnh gì, muốn tránh chị kiều và phu nhân, tự mình gặp bác sĩ? Trong bệnh viện không có cách nào trị liệu sao? Muốn tìm bên ngoài? . . ."
Thẩm Lương Xuyên: . . .
Khóe miệng Thẩm Lương Xuyên giật một cái, một lúc sau mới đứng lên : " Cậu có thể ngậm miệng."
Sau đó, anh nhìn về phía bác sĩ gia đình : " Giúp tôi lấy chút thuốc ngủ."
Tống Thành: . . . Cho nên, anh ta hiểu lầm cái gì sao?
-
Kiều Luyến tỉnh lại, Thẩm Lương Xuyên không ở bên người.
Sắc trời đã sáng rõ, hôm nay khó có khi ánh nắng tươi sáng, sương mù cũng không nghiêm trọng.
Cô rời giường rửa mặt, xuống lầu thì thấy được Hạ Diệp Hoa đang xem báo, Kiều Dịch thì an tĩnh đọc sách.
Cô liền lên tiếng chào với Hạ Diệp Hoa.
Hạ Diệp Hoa mở miệng: "Hôm qua ngủ không ngon sao?Lúc Lương Xuyên rời đi nói, không nên gọi con, để con ngủ tiếp."
Kiều Luyến lập tức nở nụ cười, "Vâng."
Ăn bữa sáng, đã mười một giờ trưa.
Thẩm Lương Xuyên trở về rồi.
Hạ Diệp Hoa và Kiều Luyến trông thấy anh, đều có chút kỳ quái : "Làm sao cái giờ này đã trở về rồi hả? Công việc không vội sao?"
Kỳ thật, căn bản cũng không có công việc gì.
Thẩm Lương Xuyên gật đầu, không nói chuyện, ánh mắt rơi vào Kiều Luyến, thấy cô ngủ đến gương mặt đỏ bừng, giống như táo đỏ, yên lòng.
Hạ Diệp HOa đã hô một tiếng với thím Lý trong bếp: "Thím Lý, Lương Xuyên về rồi! Cơm trưa làm cho nó!"
"Được rồi!"
Trong phòng bếp, truyền đến tiếng thím Lý.
Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng khách hòa hợp, vô cùng hòa thuận.
Nhưng rất nhanh, cái bầu không khí này, liền bị người phá hủy.
Chuông cửa vang lên, thím Lý đi mở cửa, tiếp lấy thím Lý kinh ngạc, lớn giọng chán ghét truyền tới: "Sao cô lại tới đây?"
Đám Kiều Luyến ngẩng đầu lên, liền thấy một người phụ nữ không mời mà tớ.
Mai Phượng đứng ở cửa, trên mặt chất đầy nụ cười, đi theo phía sau là hai bảo vệ, trong tay mang theo quà tặng lớn.
Bà ta khiêm tốn mở miệng nói: "Mẹ Tử Hào, tôi đến nhận lỗi với mọi người!"
Lời này rơi xuống, hai bảo vệ tiến lên trước một bước, đẩy thím Lý ra, tiếp Mai Phượng đi đến.
Nhìn dáng vẻ bọn họ cường thế, Kiều Luyến nhíu mày lại, lập tức đứng lên, ngăn ở trước mặt Hạ Diệp Hoa.
Ánh mắt Mai Phượng, lại rơi trong phòng, đánh giá chung quanh, mặc dù không có nói câu nào, có thể này nhìn thấy, rõ ràng ánh mắt mang theo châm chọc.
Giống như châm chọc bà: Trước kia, bà ở biệt thự Thẩm gia, nhưng bây giờ, nữ chỉ nhân Thẩm gia, là Mai Phượng bà!
Cái ánh mắt tràn đầy ác liệt, để tròng mắt Hạ Diệp Hoa co rụt lại, không khách khí mở miệng: "Mời cô rời đi."
Mai Phượng lại thở dài: "Mẹ Tử Hào, có chuyện gì, chúng ta không nên ngồi xuống nói chuyện hay sao? Tôi là thay cha của thằng bé tới xin lỗi bà. Bà xem, nghe nói thân thể bà không tốt, cho nên những quà tặng này, là tôi mua tới tẩm bộ thân thể cho bà."
Hạ Diệp Hoa lạnh lùng như băng : "Không cần, tôi không muốn nhìn thấy cô, nếu như cô còn không đi, cũng đừng trách tôi báo cảnh sát!"
Một câu rơi xuống, tròng mắt Mai Phượng co rụt lại.
Chợt, bà ta bỗng nhiên tiến lên một bước : " Bịch" lập tức quỳ gối trước mặt Hạ Diệp Hoa!
/1342
|