Chương 83: Vừa rồi cô đang làm gì?
Thẩm Lương Xuyên và đám người Tống Thành ăn cơm tối xong thì về nhà, không có ý định đến nhà số 8.
Nhưng lúc lái xe, anh nhận được điện thoại của Tống Thành, cần phải trở về lấy một phần giấy tờ.
Anh liền thay đổi đầu xe, đi tới bên ngoài biệt thự.
Bời vì còn phải rời khỏi, cho nên anh dừng xe ở ngoài cửa, chính mình đi tới.
Hai người giúp việc đã ở tỏng phòng riêng của mình, phòng ngủ trên lầu mở đèn.
Anh lên lầu, dự định qua thư phòng, lúc đi qua phòng ngủ, quỷ thần xui khiến dừng lại, bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy bộ dáng cô nhìn thấy mình.
Thế là nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra như vậy.
Thế nhưng, ai có thể nói cho anh biết? Anh nhìn thấy cái gì không?
Lúc này Kiều Luyến tùy tiện buộc tóc lên trên đỉnh đầu, mang theo lỗ tai thỏ, làm nổi bật khuôn mặt linh tế của cô.
Trên thân là bộ đồ khiêu gợi, để lộ ra vòng eo dịu dàng một nắm.
Phía dưới là cái quần ngắn, thế nhưng đằng sau quần ngắn, mang theo một cái đuôi thỏ.
Cô đứng trước gương, đầu tiên là bày ra mấy tư thế khêu gợi, cười híp mắt vỗ eo của mình, còn kéo kéo một nơi nào đó, tiếp đó vung vẩy cái mông trước gương, còn đưa tay ra, vỗ vỗ lên cái đuôi của mình một cái, trong miệng hát ra một ca khúc: "Ngươi đẹp như vậy, ngươi quyến rũ như thế! Xinh đẹp duyên dáng... Ngươi là Tây Thi đảo loạn Xuân Thủy..."
Bộ dạng kiều diễm kia, để anh đứng nguyên tại chỗ, cảm giác huyết dịch toàn thân đều sôi trào!
Bỗng cô thấy anh từ trong gương, thân thể cứng đờ, lập tức quay đầu lại.
Huyết dịch toàn thân giống như lập tức vọt lên trên mặt, mặt đỏ lên, miệng há thành chữ o, tiếp đó giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi, nhảy cực nhanh lên trên giường, muốn vén chăn cho mình chui vào, nhưng bởi vì dẵm lên trên chăn, dùng sức kéo, lại đem chính mình ngã lăn xuống đất, phát ra tiếng "Ui" một cái, tiếp đó, cô lại xoa xoa cái mông nhanh chóng lên giường lần nữa, dùng chăn bưng kín cả người.
Thẩm Lương Xuyên: ...
Không cần phải nói, cũng biết Kiều Luyến đang thẹn thùng.
Đè xuống xao động trong lòng, thật sự là không nhịn được, khóe môi gợi lên một nụ cười.
Lúc này Kiều Luyến quả thực là hận không thể đào cái động giấu mình vào!
Cô trốn trong chăn, cảm thấy mình thực là quá mất mặt.
A a a!
Người nào đến nói cho cô biết, chẳng qua là cô vui vẻ thưởng thức chính mình một chút, tại sao lại vừa vặn bị Thẩm Lương Xuyên nhìn thấy chứ?
Tại sao anh lại trở lại!
Hu hu hu... Không con mặt mũi gặp người.
Một tay cô nắm chặt chăn, một cái tay che mặt của mình, nghĩ thầm lúc này Thẩm ảnh đế ngài có thể nhanh chóng rời đi hay không, sau đó để tôi đi đổi quần áo?
Nhưng trong phòng yên tĩnh, cô lại nghe được tiếng bước chân của anh càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, sau cùng đứng bên cạnh giường.
Tâm Kiều Luyến nhấc lên.
Chờ thật lâu, cũng không thấy anh có động tĩnh gì, thế là lặng lẽ vén chăn lên, từ từ lộ ra một đôi mắt, tiếp đó bốn mắt nhìn nhau.
Cô ngây dại.
Sau đó cố gắng gạt ra một vòng nụ cười, nhìn anh, lúng túng chào hỏi: "Thẩm, Thẩm tiên sinh, anh trở về rồi hả?"
Thẩm Lương Xuyên khẽ ừ một tiếng, trên mặt vẫn tỏ vẻ bình thường như cũ, để cho người ta không nhìn ra tâm tư anh, ngay lúc Kiều Luyến cho là anh sẽ di vào phòng tắm rửa, chợt nghe anh mở miệng: "Vừa rôi cô đang làm cái gì vậy?"
Kiều Luyến: ... ! !
/1342
|