Chương 891: Không phải cô... (10)
Hạ Noãn Noãn nói xong câu nói này, liền trực tiếp đẩy cửa phòng ra, rời đi.
Thẩm Tử Hào đứng tại chỗ, bình tĩnh nhìn bóng lưng của cô.
Rõ ràng đơn bạc như vậy, giống như căn bản không chống nổi bất kỳ vật gì.
Thế nhưng giờ này khắc này, phía sau lưng thẳng tắp, lại quật cường như vậy.
Thẩm Tử Hào nhìn một chút, liền không rõ.
Sự tình phát sinh, thật sự là cậu ta tin tưởng Hạ Noãn Noãn.
Thế nhưng khi tiền lấy từ trong hành lý của cô ra, cậu ta liền nghĩ đến 2000 đồng ngày đó.
Cô và cậu ta ngủ một đêm, cầm đi 2000, về sau nói cho cậu ta biết, không cần cậu ta phụ trách.
Tiền thanh toán xong.
Không phải cô sinh hoạt như vậy sao?
Hiện tại, cha mẹ Hạ sinh hoạt khó khắn, cậu ta cũng xác thực không có cho cô tiền, cậu ta lý giải cô cầm tiền của Mai Phượng, là muốn đi giúp cha mẹ, thậm chí còn giúp cô.
Hiện tại, không phải người tức giận nhất là cậu ta sao?
Là cô khiến người thất vọng, thế nhưng cô dựa vào cái gì rời nhà ra ngoài? !
Thẩm Tử Hào nghĩ đến đây, cũng cảm giác một bụng lửa giận!
Nhất là nhóm giúp việc, khi nhìn thấy Hạ Noãn Noãn kéo hành lý rời đi, loại vẻ mặt chỉ trỏ, để cậu ta đột nhiên cảm thấy không khỏi bực bội!
Cậu ta đi xuống tầng, cầm áo khoác, đuổi theo.
Thế nhưng khi cậu ta đuổi ra ngoài cửa, lại thấy Hạ Noãn Noãn biến mất.
Cậu ta qua nhà để xe, lấy xe của mình ra, trực tiếp đi ra khỏi biệt thự.
Đi theo không gần không xa bóng người phía trước.
Nhìn cô lên xe taxi, nhìn cô thuê lại phòng nhỏ kia của mình, lúc này Thẩm Tử Hào mới yên lòng.
Nhưng đồng thời lại cảm thấy mình thật hèn!
Làm sao lại có thể dễ dàng tha thứ cho cô vậy?
Nếu như là người khác trộm tiền, cậu ta đã sớm đánh qua!
-
Thẩm Tử Hào lái xe, đi loạn ở Bắc Kinh.
Tâm tình bực bội, cậu ta không muốn về nhà.
Không phát giác, liền đi tới biệt thự Thẩm gia.
Cậu ta ngừng xe, muốn đi vào, nhưng lại bỗng nhiên nghĩ đến, Thẩm Lương Xuyên và Hạ Diệp Hoa đều ở trong bệnh viện.
Thẩm Tử Hào liền khỏi động xe, đi tới cửa bệnh viện tư nhân.
Dừng xe ở cửa, nhưng lại bỗng nhiên không muốn lên.
Cậu ta ở ngoài đi dạo vài vòng, bỗng nhiên nhìn thấy một quán bar cách đó không xa.
Cái quán bar kia, cậu ta còn nhớ rõ, lần trước ở chỗ này, cậu ta uống say, về sau, là Hạ Noãn Noãn đón cậu ta về... Cũng là ngày đó, cậu ta và Hạ Noãn Noãn, phát sinh quan hệ.
Cậu ta dừng xe ở ven đường, tiến vào quán Bar.
Đến tới bàn, gọi ly rượu mạnh.
Uống một ngụm, liền sặc đến ho khan.
Người pha rượu quầy bar nhìn sang, trông thấy cậu ta, nhất thời ánh mắt sáng lên : "À, tiên sinh, là anh!"
Thẩm Tử Hào sững sờ, "Cậu biết tôi sao?"
"Biết, sao lại không biết? Lần trước anh uống say mèm ở chỗ chúng tôi, sau cùng bạn gái của ngươi tới đón anh đi! Còn cầm ví tiền của anh thanh toán 2000 giúp anh! Quán bar chỗ tôi buổi tối náo nhiệt, anh lại tới sớm, cho nên ấn tượng của tôi rất sâu."
Thẩm Tử Hào nghe nói như thế, khẽ gật đầu.
Cậu ta cúi đầu, lại muốn uống một hớp rượu, bỗng nhiên ý thức được cái gì, đột nhiên ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn người pha rượu: "Cậu, cậu nói cái gì? !"
2000 là tiền trả sao? !
Mà nếu như 2000 này, không phải Hạ Noãn Noãn cầm, như vậy chính mình hiểu lầm Hạ Noãn Noãn vì tiền...
Nói như vậy, năm vạn hôm nay, cũng xác thực không phải cô trộm! !
/1342
|