Chương 901: Không phải cô... (20)
Cậu sợ nhất, là cô không để ý tới mình.
Trước kia cậu ta không hiểu, cái gì gọi là yêu.
Nhìn người khác yêu tới chết đi sống lại, cậu ta đã cảm thấy không có sức lực.
Thế nhưng giờ này khắc này, cậu ta mới phát hiện, yêu có lẽ cũng không phải là oanh liệt, mà chính là bình thường?
Giống như cậu ta và Hạ Noãn Noãn, đoạn tình yêu giữa hai người lên men trong thời gian này.
Thẩm Tử Hào bỗng nhiên đẩy cửa xe ra, toàn bộ người chui từ trong xe ra, ôm lấy Hạ Noãn Noãn.
Hạ Noãn Noãn bị hành động này làm cho khiếp sợ.
Lời nói lập tức nghẹn trong cổ họng, cảm thụ được nội tâm Thẩm Tử Hào vào giờ phút này không bình tĩnh.
Lời của cô, lập tức trở nên ôn nhu : " Thế nào?"
Trước kia Hạ Noãn Noãn nghĩ tới, đời này mình sẽ đối động tâm với người nào.
Cô vẫn cho là, người mình thích hẳn là loại người không lạnh không nóng, tính tình giống như cô.
Cô tuyệt đối không ngờ rằng, chính mình có một ngày, sẽ thích Thẩm Tử Hào không có lý do.
Cái chàng trai này, có rất nhiều khuyết điểm.
Xúc động, bảo thủ, trong một số chuyện lại lộ ra ngây thơ như vậy.
Nhưng kỳ thật, anh thiện lương, tâm anh lưu giữ chính nghĩa, thậm chí đối với trái phải, rất rõ ràng.
Hạ Noãn Noãn thở dài, cảm thấy mình cứ tha thứ cho anh như vậy, thật sự là lợi cho anh rồi.
Thế nhưng một giây sau, liền nghe thấy Thẩm Tử Hào mở miệng: "Noãn Noãn, thật sự xin lỗi..."
Hạ Noãn Noãn sững sờ.
Thẩm Tử Hào liền mờ mịt mở miệng nói: "Anh không biết tại sao dì Mai đột nhiên trở nên như vậy, hay là bà ấy vẫn luôn là dạng người này... Chuyện lần này, đều là một tay bà ấy thiết kế. Cho tới bây giờ anh chưa từng hoài nghi bà, anh tín nhiệm bà ấy như vậy, trong lòng coi bà thành mẹ..."
Cậu ta từ từ thổ lộ tất cả mờ mịt, uy khuất của mình.
Tâm Hạ Noãn Noãn, liền mềm mại.
Cô ôm cậu ta, mở miệng nói: "Đừng khổ sở, hiện tại nhận rõ ràng con người của người khác, cũng không muộn. Tử Hào, em cảm thấy có một số việc, anh nhất định phải đánh bóng mắt, chuyện lần này, anh phát hiện chân tướng, như vậy trước đó thì sao? Bà ấy và mẹ của anh náo loạn mâu thuẫn nhiều lần như vậy, nhiều lần đều không có kết quả. Trước anh một mực tin tưởng bà ấy, hiện tại thế nào..."
Hiện tại thế nào?
Nghĩ đến chuyển ảnh chụp đầu tiên, nghĩ đến lần trước Tống Nguyên Hi ăn cơm cùng bọn họ có nói...
Lần đầu tiên Thẩm Tử Hào cảm giác được, kỳ thật chính mình cho tới bây giờ đều chưa từng thực sự nhận biết qua Mai Phượng.
Cuối cùng cậu ta bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, ở trong đó có sự hiểu lầm hay không.
Lúc cậu ta chính tự hỏi, liền nghe thấy Hạ Noãn Noãn tiếp tục hỏi thăm: "Hôm qua anh đến đây lúc nào?"
Thẩm Tử Hào lập tức thu hồi suy nghĩ của mình, vẫn ôm cô như cũ, không nói lời nào : " Em đi, anh liền đến."
Hạ Noãn Noãn tính toán thời gian : " Anh ở bên ngoài ngây người mười mấy tiếng rồi sao?"
Trời ạ!
Cô nóng nảy hỏi thăm: "Anh lạnh không?"
Thẩm Tử Hào gật đầu : "Lạnh."
Sau đó tội nghiệp mở miệng: "Anh còn đói bụng, vẫn không có ăn cái gì."
Hạ Noãn Noãn càng sốt ruột: " Chỗ em có mì, anh đi ăn với em chút."
"Được."
Thẩm Tử Hào ôm Hạ Noãn Noãn, nghe nói như thế, nhất thời lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
cậu ta biết, Noãn Noãn nhà mình ôn nhu lại thiện lương, sẽ không thực sự giận.
Cậu ta về sau, nhất định phải thật tin tưởng Noãn Noãn.
-
Sau khi ăn mì xong, toàn bộ thân thể đều ấm áp.
Thẩm Tử Hào hỏi thăm Hạ Noãn Noãn: "Vừa rồi em dự định đi đâu?"
Hạ Noãn Noãn mở miệng nói: "Không phải anh của anh nhập viện sao? Em dự định đi xem một chút. Cũng không biết thân thể mẹ thế nào."
/1342
|