Chương 92: Bọn họ là mẹ chồng nàng dâu sao? ! (2)
Phu nhân?
Hạ Diệp Hoa nằm ở trên giường hơi sững sờ, tiếp đó cười nói: "Bà Lý, Tôi là bà chủ, Sao bà còn gọi tôi là phu nhân... A!"
Bà kinh hô một tiếng, ánh mắt rơi vào người Kiều Luyến!
Phu nhân...
Tròng mắt co rụt lại, bỗng nhiên bà ngồi ngay, không thể tin nhìn Kiều Luyến : "Tiểu Kiều, con, con..."
Lý quản gia hồn nhiên không biết đến cùng xảy ra chuyện gì, trong tay mang theo đồ ăn đi vào: "Phu nhân, cô theo tiên sinh tới thăm bà chủ sao? Hôm nay tôi mua rất nhiều đồ ăn, giữa trưa sẽ làm đồ ngon cho mọi người, ở lại ăn cơm trưa đi!"
Bà nói xong câu đó, mới phát giác được không khí có chút không đúng, nhìn Kiều Luyến, lại nhìn Hạ Diệp Hoa, cuối cùng nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên, thức thời ngậm miệng lại, trốn vào nhà bếp.
Thân thể Kiều Luyến đã cứng đờ, đứng nguyên chỗ không dám nhúc nhích.
Sau lưng là hai ánh mắt một nóng một lạnh của Hạ Diệp Hoa và Thẩm Lương Xuyên, rơi vào sau lưng cô, để cho cô cảm giác giống như thân ở trong băng lửa.
Có phải dì Hạ tức giận hay không?
Dì Hạ đặc biệt chán ghét con dâu của bà, cho nên, hiện tại khẳng định dì Hạ không thích cô?
Thời gian chung sống dài như vậy, cô cảm thấy trên người dì Hạ, giống như là có hương vị của mẹ, để cho cô quyến luyến, nhưng bây giờ...
Cô từ từ xoay người lại, cúi đầu không dám nhìn tới vẻ mặt dì Hạ, trong miệng nỉ non xin lỗi: "Hạ, dì Hạ, con, con không biết ngài là... Con, xin lỗi..."
Cô cúi thật sâu, xoay người đang định rời đi, lại chợt nghe được tiếng nghiêm nghị của Hạ Diệp Hoa: "Tiểu Kiều, con trở lại cho ta!"
Bước chân Kiều Luyến dừng lại.
Trong hốc mắt tích súc nước mắt.
Cô đời này không sợ khó dễ và vấn trách, thế nhưng cô lại không muốn những lời khó nghe đó, là từ trong miệng dì Hạ nói ra...
Cô cắn môi, sau đó nghe thấy tiếng Hạ Diệp Hoa: "Con là con dâu ta sao?"
Kiều Luyến khẽ gật đầu.
Hạ Diệp Hoa còn muốn nói điều gì, Thẩm Lương Xuyên chợt tiến lên một bước: "Mẹ, nếu như mẹ không thoải mái, vậy chúng chúng con đi trước."
Anh nói đến đây, trực tiếp nắm chặt cánh tay Kiều Luyến, mang cô đi ra cửa.
Kiều Luyến kinh ngạc nhìn Thẩm Lương Xuyên.
Người đàn ông này... Vừa rồi còn đang hoài nghi cô, nhưng bây giờ lại nhanh chóng mang cô đi như vậy, là bởi vì không muốn cô bị dì Hạ làm khó xử sao?
Hốc mắt của cô lập tức mơ hồ.
Kiều Luyến bỗng nhiên đứng bước, vươn tay nắm chặt tay Thẩm Lương Xuyên, "Chờ một chút."
Lòng bàn tay của cô ấm áp lại mềm mại, để thân thể Thẩm Lương Xuyên chấn động, không tự giác cúi đầu nhìn về phía hai cánh tay đang nắm.
Kiều Luyến quay đầu, quay người đi đến trước mặt Hạ Diệp Hoa, ngẩng đầu lên nhìn thẳng bà: "Dì Hạ, con còn có thể gọi ngài một tiếng dì không? Còn có thể cùng chơi game cùng nhau ở công viên không?"
Cô không muốn mất đi phần thân tình này, cho nên lấy hết dũng khí hỏi.
Sau đó, ngay khi cô thấp thỏm chờ đợi, nghe được tiếng Hạ Diệp Hoa lạnh lùng trả lời: "Không thể."
Tâm Kiều Luyến co rụt lại.
Cô cắn bờ môi, mất mát mở miệng: "Con biết rồi."
Quay người, đang định đi, lại nghe được sau lưng truyền đến tiếng của Hạ Diệp Hoa: " Ta rõ ràng là mẹ chồng con, con không gọi ta là mẹ, gọi dì làm gì?"
Thân thể Kiều Luyến cứng đờ, không thể tin quay đầu, thấy Hạ Diệp Hoa tiếp tục dữ dằn mở miệng: "Còn có, về sau không đi công viên chơi game! Con có biết hiện tại trời lạnh hay không? Muốn chơi thì về nhà chơi!"
/1342
|