“Mặt trời kia dù ở đâu
Dù ngày trôi nhanh hay rất lâu
Dù là mình là xa cách nhau
Ánh sáng ấy vẫn là như thế...”
Ái Nhi ở trong phòng đóng cửa lại hát âm vang cả phòng không cho một ai trong gia đình ngủ yên giấc, cô vẫn mặc kệ mình thích hát thì mình hát thôi. Nhi đang quẩy tưng bừng với mấy bản nhạc DJ thì chợt cô ôm bụng rên rỉ:
- Không biết sao nảy giờ bụng cứ đau ê ẩm vậy không biết?... Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi ta....?
Nhi giơ ngón tay lên đếm ngày và chợt tá hỏa lên: “Trời xui quá sao lại bị đèn đỏ giờ này cơ lại, tối quá rồi còn phải vác mặt ra ngoài cửa hàng tiện lợi hu... hu...”
Cô nhăn nhó mặt mày với lấy áo khoác cùng với khăn quàng cổ mặc vào và đi ra ngoài một hơi.
Nhi đi đến cửa hàng tiện lợi, cô chần chừ không muốn vào vì người bán hàng là nam đã vậy còn đẹp trai làm cô ngại chẳng muốn vào. Cô càm ràm, mặt mũi thì bịt kín như ninja: “Hu... hu... làm sao đây, không mua thì không được khuya lắm rồi còn cửa hàng nào mở cửa đâu, vào đại cho rồi!”
Rốt cuộc sau hồi chần chừ, cô cũng đi vào trong và nhanh tay bóc lại thứ mình cần đi tới quầy tính tiền. Nhân viên nam ấy cầm túi đồ lên, chưa gì mà Nhi đã đỏ cả mặt vội lấy tay hất hết tóc mình ra phía trước để che đi, cô nói khẽ:
- Anh ơi, tính tiền nhanh nhanh hộ em...
“Tít... tít...”
- Cái máy có vấn đề...
Anh nhân viên cứ loay hoay cầm túi đồ kích mã hoài không được làm Nhi như phát điên lên, nhíu mày đủ kiểu.
- Anh ơi, nhanh tay dùm đi...
- BVS có cánh. Cho xin 40k.
Nhi vội lấy tiền trong túi ra, anh nhân viên cứ nhìn cô chằm chằm. Cô bỏ tiền lên bàn, anh nhân viên nhẹ giọng nói:
- Tôi bỏ vào túi ni lông cho cô nha, mà đang có chương trình khuyến mãi mua hai tặng một, sao cô không mua thêm...
Anh nhân viên cứ nói vòng vo tam quốc không chịu bỏ đồ vào túi khiến cô điên tiết lên mà mắng:
- Tôi tới ngày cuối rồi... Thôi chết!
Nhi lỡ lời để cho anh nhân viên như cô bằng ánh mắt ngẩn ngơ, cô ngại muốn độn thổ vội lấy túi đồ chạy phắn ra khỏi cửa lập tức. Cô vừa chạy vừa mắng: “Con trai gì đâu mà nói nhiều quá vậy, bỏ đồ vào đại cho người ta đi cho rồi, ngại gần chết...”
Cô lang thang đi về trên đường khuya vắng tanh lạnh lẽo nhưng vì đây là khu dân cư an ninh nên cô đi một mình cũng chẳng sợ gì.
Ở đâu đó trên đường vắng này phía trước cổng căn biệt thự sầm uất nhất khu đô thị City Iceland, có hai chàng trai đang đứng đó lớn tiếng qua lại.
- Đừng gặp nhau nữa, nên chấm dứt ở đây thôi, Bảo Long.
Giọng nói lạnh lùng vang lên từ chàng trai dáng cao chuẩn người mẫu, nhưng gương mặt thì chỉ chớp nhoáng sau chiếc mũ chùm đầu của áo chui màu đen.
- Cậu nói vậy là sao, Đức Duy? Quan hệ của chúng ta vẫn đang tiến triển tốt mà, không lẽ vì tớ đi với người con trai khác nên cậu giận sao?
Bảo Long bối rối và bất ngờ khi nghe Đức Duy nói một câu phủ phàng như vậy. Duy im lặng không nói gì chỉ lờ ánh mắt đi chỗ khác. Long nắm lấy cánh tay của Duy, nghiêm túc tiếp lời:
- Chúng ta đã quen nhau ba năm rồi vẫn tốt đây mà, không lẽ cậu yêu người khác rồi...
Duy hất tay của Long ra nhìn anh với ánh mắt sắc lạnh, trầm giọng nói:
- Không thích thì không quen nữa...
Long cười nhạt, ánh mắt dần ngấn lệ khi nghe câu nói đó.
- Cậu coi tình yêu của tôi như trò đùa sao hả, Đức Duy?
- Đúng vậy!
Vẫn là giọng nói lạnh lùng ấy, Đức Duy đã làm cho Long cảm thấy đắng lòng khi nghe những lời nói tổn thương như thế. Long vẫn không tin Duy là người như vậy, vốn dĩ Duy là người chung tình lắm mà tại sao cậu ấy lại thay đổi nhanh như vậy chứ? Long cố kìm nén cảm xúc mà hỏi lại:
- Tớ không tin, cậu nói dối phải không, có phải vì tớ làm điều gì đó khiến cậu buồn nên cậu mới nói như vậy hả?
Duy nhếch môi cười nhạt, nói thẳng không vòng vo gì nhiều:
- Bởi vì tôi chán cậu thôi, tôi yêu người khác rồi, được chưa?
- Tôi không tin!
Long không kiềm chế nỗi cảm xúc của mình mà ôm chầm lấy Duy.
Phía xa kia, Tố Nhi đang lửng thửng bước đi thì chợt dừng lại khi thấy cảnh tượng hai thanh niên ôm nhau làm cô sởn cả da gà mà nói khẽ: “Ghê quá, sao lại ôm nhau ngọt ngào như vậy trước đường như vậy...”
Duy không phản kháng gì cứ để cho Long ôm và anh nhìn thấy phía xa kia có cô gái đang đi tới, nhân cơ hội anh lên tiếng và đẩy Long ra gằn giọng nói:
- Bạn gái tôi tới rồi!
- Bạn gái?
Long như ngớ người khi nghe Duy nói vậy.
- Không phải anh bị đồng tính sao?
Mặc kệ cho Long nói Duy đi thẳng một mạch tới chỗ cô gái đó và trao cho những nụ hôn cuồng nhiệt chẳng để cô phản ứng gì. Cô gái đó liên tục lấy tay đánh vào người anh nhưng anh vẫn cố giữ chặt cô bằng được.
Long thấy vậy bất ngờ có, đau lòng có, tay cáu chặt lại trong nỗi tức giận:
- Được lắm, hai người đợi đó. Tôi sẽ không để yên vậy đâu.
Dứt lời, Long quay người đi khỏi đây.
Thấy Long rời khỏi, lúc này Duy mới buông cô gái đó ra và ngay lập tức ăn ngay một cái tát thật mạnh vào khuôn mặt lạnh băng của mình.
“Bép”
Người mà Duy đã hôn không ai khác chính là Tố Nhi, cô giận cả người mà chửi xối xả:
- Anh bị điên hay sao vậy? Đồ bỉ ổi!
- Bỉ ổi?... Ừ, thì bỉ ổi!
Duy buông một câu ngắn gọn hết sức bình thản như chẳng có chuyện gì rồi chỉ biết quay người thản nhiên bước đi vào trong nhà mặc cho Tố Nhi đứng đó.
Nhi như rụng rời cả người khi bị tên thanh niên lạ mặt đó cưỡng hôn, tức giận mà không làm được gì. Cô tức mình, mắng thật lớn:
- Anh đợi đó, tôi sẽ cho anh nếm mùi của trả thù.
Nói rồi, Nhi dồn sức lực vào hai chân và chạy thẳng tới cổng nhà Duy đá một cái bốp vào cánh cổng, kêu lên một tiếng vang thật lớn.
“Cheng”
“Gâu... Gâu...”
Ngay lập tức, con chó màu đen thật to hung dữ chạy ra cổng chòi đầu ra cửa xủa liên hồi, làm Tố Nhi giật bắn cả mình vội chạy đi không biết trời trăng mây gió là gì.
...
Sáng hôm sau.
Tại nhà Tố Nhi, mẹ cô đang ngồi nói chuyện với người bạn lâu ngày của bà.
- Trời mới sáng bà qua đây có chuyện gì vậy, Phương?
- Có chuyện mới tới chứ bà.
Bà Phương vui vẻ nói, bên cạnh bà còn có cậu con trai đi theo. Mẹ Tố Nhi thấy cậu thanh niên lạ, bèn hỏi:
- Đây là con trai bà hả?
- Ừ, con trai tôi, Đức Duy ấy, chào bác đi con.
Bà Phương vội hối thúc con trai mình chào hỏi. Đức Duy vội cúi đầu lịch sự chào và nhẹ giọng nói:
- Con chào bác, con là Đức Duy.
Mẹ Tô Nhi vô cùng bất ngờ khi thấy Đức Duy, quả thật thời gian quá nhanh chỉ thoáng 10 năm mà đã trưởng thành như thế này.
- Không ngờ con lại lớn nhanh như vậy đó Duy, giờ con đang học gì rồi?
- Giờ nó là sinh viên năm 4 trường Đại học y quốc tế Mỹ.
Bà Phương vội lên tiếng đáp lời.
- Con trai bà giỏi thật đấy, bù lại con gái tôi nó thi rớt đại học giờ phải ôn thi lại để vào trường y như con bà ý. Biết là sức lực không thể vào nổi trường y mà nó cứ muốn vào hoài nên cũng không ép được.
Mẹ Tố Nhi thở dài khi nói đến đứa con gái nhu nhược của mình và cảm thấy phục với sự học giỏi của Đức Duy. Bà nói tiếp:
- Đức Duy vừa học giỏi lại còn đẹp trai nữa, làm rể nhà bác đi con...
Mẹ Tố Nhi nói rồi cười đùa, Đức Duy chỉ biết cười mỉm khi nghe bà nói vậy. Bà Phương lúc này để ý tới Đức Duy thấy con cười như vậy bà chợt nghĩ ra một cách để con trai mình quên đi tình cũ với người bạn trai của nó rồi, ngay lập tức bà lên tiếng:
- Bà này, nếu con gái bà đang ôn thi á... hay là bà để con bé qua nhà Duy để nó kèm cho học...
- Được chứ?
Mẹ Tố Nhi ngạc nhiên khi bạn mình nói vậy. Riêng Đức Duy, anh khá bất ngờ khi mẹ mình nói vậy vội đưa ánh mắt khó chịu nhìn sang mẹ mình nhưng bà Phương nắm chặt tay Đức Duy để con không cất lên tiếng nói mà phải làm theo ý bà. Bà vội đáp lời mẹ Tố Nhi:
- Bà cứ kêu con bé qua học đi không sao đâu. Với lại tôi cần người giúp việc để lo cơm nước cho thằng Duy nữa, tại trong nhà ai cũng bận công việc hết, bà tìm giúp tôi nha.
- Cảm ơn bà nha, tôi sẽ tìm cho chị một người giúp việc.
Mẹ Tố Nhi vui sướng khi nghe bà Phương nói vậy.
Đức Duy cảm thấy giận khi mẹ mình lại đồng ý cho chuyện đó khi chưa hỏi qua ý kiến của anh khiến anh rất bực.
Sau khi kết thức buổi nói chuyện, bà Phương và Đức Duy xin phép ra về.
- Lát nữa tôi kêu con bé mang súp gà qua nha, ngon lắm đấy.
- Ừ, cảm ơn bà. Chúng tôi về đây.
Nói rồi, mẹ Tố Nhi đi vào trong nhà sau khi tiễn hai mẹ con Phương ra đến cổng. lúc này, Đức Duy giận dỗi lên tiếng trách mẹ:
- Sao mẹ lúc nào cũng quyết định thay con hết vậy?
- Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi có biết không hả? Mẹ muốn con hết bệnh và tránh xa thằng Long kia ra.
Bà Phương trừng mắt nhìn Duy và mắng thật lớn.
- Nhưng con có cách của riêng con.
Duy khăng khăng cãi lại lời mẹ mình.
- Không nhưng nhị gì nữa, mẹ đã quyết rồi thì lo mà làm theo đi.
Dứt lời bà Phương lên taxi đi đến công ty để làm việc. Duy tức giận vì không nói được gì, đấm mạnh tay vào bức tường để nguôi giận.
...
Tố Nhi nghe lời mẹ mang súp gà qua nhà bác Phương và đi chợ để nấu cơm cho anh Đức Duy gì đó mà cô chưa từng gặp. Cô vừa đi vừa nói thầm: “Phải cố gắng học cho giỏi và làm việc cho tốt để có cơ hội vào trường Đại học y quốc tế Mỹ thôi!”
Mẹ nói cô đi tới nhà số 19 đối diện bên đường, ngôi biệt thự to nhất ở đây, cô cũng đã tới và chợt cô tá hỏa lên.
- Trời, tại sao lại là ngôi nhà này chứ, tối qua mình đá vào cổng người ta này làm sao đây hu hu...
Cô định thần lại, tua lại đoạn trí nhớ: “Tối đó cũng tại căn biệt thự to to, cũng có cái cổng giống vậy, cũng sầm uất giống vậy nhưng mình chẳng để ý đến số nhà nữa. Vả lại cũng có vài căn biệt thự to giống vậy thôi, chắc không phải căn biệt thự này đâu.”
Nhi nghĩ lại cảm thấy bực mình vì tự dưng bị người lạ cướp đi mất nụ hôn đầu đời đã vậy còn dữ dội chưa từng thấy. Ôi thôi mặc kệ cô chẳng muốn nhớ lại nữa, cô định nhấn chuông mở cổng đi vào thì thấy cổng đã mở nên không nhấn chuông. Nhi đi vào một cách thản nhiên như không có gì, tâm hồn tơ tưởng mây trăng, chim bay múa lượn thì chợt...
“Gâu... gâu...”
Không biết con chó hung dữ từ đâu chạy đến sủa không ngớt làm Nhi giật mình hét toáng lên:
“Ôi chúa ơi!”
Cô chạy bán sống bán chết mặc kệ cho phía trước có gì lo mà chạy đã, cô chạy thẳng lên bậc thang và rồi...
“A a a...”
“Phịch”
Vì sàn khá trơn, Nhi trượt té và ngã nhào về phía trước, nguyên cả người đập cả xuống sàn đau nhói. Dường như Nhi không biết rằng, tô súp gà mà cô mang đến đã bay thẳng vào một người không nên đụng đến.
Đức Duy đứng đờ ra nhìn bộ quần áo trên người dính nguyên một màu vàng của súp mà trong người rất tức giận.
“Ui da!”
Nhi gượng người đứng dậy, khẽ kêu lên tiếng đau nhói, cô cảm thấy ê ẩm cả người. Con chó vẫn cứ sủa khiến cô giật mình nhảy bắn và vô tình làm vỡ chậu hoa gần đó. Lúc này cô mới để ý đến người trước mặt, cô tá hỏa giãn căng đôi đồng tử nhìn người con trai trước mặt, miệng lầm bầm: “Tiêu mình rồi, nguyên tô súp ụp lên hết người anh ta rồi làm sao đây?”
Nhi sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Đức Duy nhìn cô, khuôn mặt tràn đầy sắc khí như muốn giết chết cô vậy, hai tay anh gồng lại sắp sửa đến làm thịt cô rồi. Mặt cô xanh rờn, mồ hôi rã rời, giờ cô muốn nói cũng chẳng được vì run quá.
- Đức Duy, mày ở đâu vậy, vô làm việc nhóm kìa.
- Làm gì ngoài đó vậy?
- Có ai hả?
Bên trong nhà một nhóm bạn của Đức Duy đi ra nam có, nữ có họ đều há hốc miệng, mắt căng tròn khi thấy cảnh tượng trước mặt.
- Ôi trời ơi, sao súp đổ đầy lên người mày vậy?
Một người bạn của Đức Duy đứng ra hỏi.
Họ thấy Đức Duy gồng hai tay mình lại nhấc chân định lao tới chỗ cô gái kia để đánh vội ngăn cản ngay lập tức.
- Thôi đi Duy, bình tĩnh đi.
Nhi giật bắn cả người, nhắm mắt lại gồng mình né tránh may sao có người ngăn cản không thì cô bị ăn một trận tơi bời rồi. Cô lắp bắp, lúi húi nói:
- Tôi xin lỗi, để tôi dọn chỗ này cho. Tại con chó hung dữ kia làm tôi sợ nên giật mình bị trượt té thôi. Xin lỗi anh!
- Xin lỗi?
Đức Duy không thể chấp nhận nổi lời xin lỗi ấy, anh tiến nhanh lại đẩy mạnh Nhi ngã nhào một phát làm đập người xuống nền xi măng đau thốn tận mây xanh. Anh lên tiếng lạnh lùng:
- Biến khỏi đây và đừng để tôi gặp lại cô lần nữa!
Dứt lời, Đức Duy đi vào trong mang đầy không sắc khí lạnh lẽo đến những người xung quanh còn phải thấy sợ.
Nhi ngồi im bặt dưới nền xi măng, nước mắt chảy giàn giụa vì đau, cổ tay cô sưng tấy cả lên. Cô đau lắm, sao lại đối xử quá đáng với cô vậy chứ dù gì cô cũng xin lỗi rồi mà. những người bạn của Đức Duy thấy vậy vội đi lại đỡ Nhi đứng dậy và lo lắng hỏi:
- Em có sao không?
- Chắc đau lắm đây? Tay con bé bị thương rồi kìa?
-...
- Cảm ơn anh chị, em không sao đâu.
Nhi vừa khóc vừa nói.
- Em làm gì ở đây vậy?
Một chị thắc mắc hỏi.
- Em được mẹ bảo qua đây để làm công việc phụ bếp và học tập.
- Vậy à! Thật là... Đức Duy là thiếu gia khó chiều đấy, cậu ấy ở đây có một mình thôi, chắc bé chịu khó thôi chứ Duy lạnh lùng vô tâm lắm đấy.
Nghe chị ấy nói, Nhi cảm thấy hoang mang vô cùng, nếu giờ cô mà về đảm bảo bị mắc nữa cho coi phải ở lại dọn rồi mới về được. Cô nhẹ giọng nói:
- Em cảm ơn anh chị, thôi anh chị vào trong đi để em dọn ở đây rồi về.
- Em làm được không, tay đang bị thương đấy.
Anh chị lo lắng hỏi.
- Dạ không sao đâu.
Nhi lên tiếng nói vậy để anh chị khỏi lo lắng cho cô mà đi vào trong. Mọi người đi vô, Nhi ngồi xuống bậc thang thở nhẹ một cái, nhìn con chó đang nằm đó càm ràm:
- Con chó kia tại mày đấy... đau quá đi mất! Chủ của mày cũng hung dữ giống mày vậy đó!
Dù ngày trôi nhanh hay rất lâu
Dù là mình là xa cách nhau
Ánh sáng ấy vẫn là như thế...”
Ái Nhi ở trong phòng đóng cửa lại hát âm vang cả phòng không cho một ai trong gia đình ngủ yên giấc, cô vẫn mặc kệ mình thích hát thì mình hát thôi. Nhi đang quẩy tưng bừng với mấy bản nhạc DJ thì chợt cô ôm bụng rên rỉ:
- Không biết sao nảy giờ bụng cứ đau ê ẩm vậy không biết?... Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi ta....?
Nhi giơ ngón tay lên đếm ngày và chợt tá hỏa lên: “Trời xui quá sao lại bị đèn đỏ giờ này cơ lại, tối quá rồi còn phải vác mặt ra ngoài cửa hàng tiện lợi hu... hu...”
Cô nhăn nhó mặt mày với lấy áo khoác cùng với khăn quàng cổ mặc vào và đi ra ngoài một hơi.
Nhi đi đến cửa hàng tiện lợi, cô chần chừ không muốn vào vì người bán hàng là nam đã vậy còn đẹp trai làm cô ngại chẳng muốn vào. Cô càm ràm, mặt mũi thì bịt kín như ninja: “Hu... hu... làm sao đây, không mua thì không được khuya lắm rồi còn cửa hàng nào mở cửa đâu, vào đại cho rồi!”
Rốt cuộc sau hồi chần chừ, cô cũng đi vào trong và nhanh tay bóc lại thứ mình cần đi tới quầy tính tiền. Nhân viên nam ấy cầm túi đồ lên, chưa gì mà Nhi đã đỏ cả mặt vội lấy tay hất hết tóc mình ra phía trước để che đi, cô nói khẽ:
- Anh ơi, tính tiền nhanh nhanh hộ em...
“Tít... tít...”
- Cái máy có vấn đề...
Anh nhân viên cứ loay hoay cầm túi đồ kích mã hoài không được làm Nhi như phát điên lên, nhíu mày đủ kiểu.
- Anh ơi, nhanh tay dùm đi...
- BVS có cánh. Cho xin 40k.
Nhi vội lấy tiền trong túi ra, anh nhân viên cứ nhìn cô chằm chằm. Cô bỏ tiền lên bàn, anh nhân viên nhẹ giọng nói:
- Tôi bỏ vào túi ni lông cho cô nha, mà đang có chương trình khuyến mãi mua hai tặng một, sao cô không mua thêm...
Anh nhân viên cứ nói vòng vo tam quốc không chịu bỏ đồ vào túi khiến cô điên tiết lên mà mắng:
- Tôi tới ngày cuối rồi... Thôi chết!
Nhi lỡ lời để cho anh nhân viên như cô bằng ánh mắt ngẩn ngơ, cô ngại muốn độn thổ vội lấy túi đồ chạy phắn ra khỏi cửa lập tức. Cô vừa chạy vừa mắng: “Con trai gì đâu mà nói nhiều quá vậy, bỏ đồ vào đại cho người ta đi cho rồi, ngại gần chết...”
Cô lang thang đi về trên đường khuya vắng tanh lạnh lẽo nhưng vì đây là khu dân cư an ninh nên cô đi một mình cũng chẳng sợ gì.
Ở đâu đó trên đường vắng này phía trước cổng căn biệt thự sầm uất nhất khu đô thị City Iceland, có hai chàng trai đang đứng đó lớn tiếng qua lại.
- Đừng gặp nhau nữa, nên chấm dứt ở đây thôi, Bảo Long.
Giọng nói lạnh lùng vang lên từ chàng trai dáng cao chuẩn người mẫu, nhưng gương mặt thì chỉ chớp nhoáng sau chiếc mũ chùm đầu của áo chui màu đen.
- Cậu nói vậy là sao, Đức Duy? Quan hệ của chúng ta vẫn đang tiến triển tốt mà, không lẽ vì tớ đi với người con trai khác nên cậu giận sao?
Bảo Long bối rối và bất ngờ khi nghe Đức Duy nói một câu phủ phàng như vậy. Duy im lặng không nói gì chỉ lờ ánh mắt đi chỗ khác. Long nắm lấy cánh tay của Duy, nghiêm túc tiếp lời:
- Chúng ta đã quen nhau ba năm rồi vẫn tốt đây mà, không lẽ cậu yêu người khác rồi...
Duy hất tay của Long ra nhìn anh với ánh mắt sắc lạnh, trầm giọng nói:
- Không thích thì không quen nữa...
Long cười nhạt, ánh mắt dần ngấn lệ khi nghe câu nói đó.
- Cậu coi tình yêu của tôi như trò đùa sao hả, Đức Duy?
- Đúng vậy!
Vẫn là giọng nói lạnh lùng ấy, Đức Duy đã làm cho Long cảm thấy đắng lòng khi nghe những lời nói tổn thương như thế. Long vẫn không tin Duy là người như vậy, vốn dĩ Duy là người chung tình lắm mà tại sao cậu ấy lại thay đổi nhanh như vậy chứ? Long cố kìm nén cảm xúc mà hỏi lại:
- Tớ không tin, cậu nói dối phải không, có phải vì tớ làm điều gì đó khiến cậu buồn nên cậu mới nói như vậy hả?
Duy nhếch môi cười nhạt, nói thẳng không vòng vo gì nhiều:
- Bởi vì tôi chán cậu thôi, tôi yêu người khác rồi, được chưa?
- Tôi không tin!
Long không kiềm chế nỗi cảm xúc của mình mà ôm chầm lấy Duy.
Phía xa kia, Tố Nhi đang lửng thửng bước đi thì chợt dừng lại khi thấy cảnh tượng hai thanh niên ôm nhau làm cô sởn cả da gà mà nói khẽ: “Ghê quá, sao lại ôm nhau ngọt ngào như vậy trước đường như vậy...”
Duy không phản kháng gì cứ để cho Long ôm và anh nhìn thấy phía xa kia có cô gái đang đi tới, nhân cơ hội anh lên tiếng và đẩy Long ra gằn giọng nói:
- Bạn gái tôi tới rồi!
- Bạn gái?
Long như ngớ người khi nghe Duy nói vậy.
- Không phải anh bị đồng tính sao?
Mặc kệ cho Long nói Duy đi thẳng một mạch tới chỗ cô gái đó và trao cho những nụ hôn cuồng nhiệt chẳng để cô phản ứng gì. Cô gái đó liên tục lấy tay đánh vào người anh nhưng anh vẫn cố giữ chặt cô bằng được.
Long thấy vậy bất ngờ có, đau lòng có, tay cáu chặt lại trong nỗi tức giận:
- Được lắm, hai người đợi đó. Tôi sẽ không để yên vậy đâu.
Dứt lời, Long quay người đi khỏi đây.
Thấy Long rời khỏi, lúc này Duy mới buông cô gái đó ra và ngay lập tức ăn ngay một cái tát thật mạnh vào khuôn mặt lạnh băng của mình.
“Bép”
Người mà Duy đã hôn không ai khác chính là Tố Nhi, cô giận cả người mà chửi xối xả:
- Anh bị điên hay sao vậy? Đồ bỉ ổi!
- Bỉ ổi?... Ừ, thì bỉ ổi!
Duy buông một câu ngắn gọn hết sức bình thản như chẳng có chuyện gì rồi chỉ biết quay người thản nhiên bước đi vào trong nhà mặc cho Tố Nhi đứng đó.
Nhi như rụng rời cả người khi bị tên thanh niên lạ mặt đó cưỡng hôn, tức giận mà không làm được gì. Cô tức mình, mắng thật lớn:
- Anh đợi đó, tôi sẽ cho anh nếm mùi của trả thù.
Nói rồi, Nhi dồn sức lực vào hai chân và chạy thẳng tới cổng nhà Duy đá một cái bốp vào cánh cổng, kêu lên một tiếng vang thật lớn.
“Cheng”
“Gâu... Gâu...”
Ngay lập tức, con chó màu đen thật to hung dữ chạy ra cổng chòi đầu ra cửa xủa liên hồi, làm Tố Nhi giật bắn cả mình vội chạy đi không biết trời trăng mây gió là gì.
...
Sáng hôm sau.
Tại nhà Tố Nhi, mẹ cô đang ngồi nói chuyện với người bạn lâu ngày của bà.
- Trời mới sáng bà qua đây có chuyện gì vậy, Phương?
- Có chuyện mới tới chứ bà.
Bà Phương vui vẻ nói, bên cạnh bà còn có cậu con trai đi theo. Mẹ Tố Nhi thấy cậu thanh niên lạ, bèn hỏi:
- Đây là con trai bà hả?
- Ừ, con trai tôi, Đức Duy ấy, chào bác đi con.
Bà Phương vội hối thúc con trai mình chào hỏi. Đức Duy vội cúi đầu lịch sự chào và nhẹ giọng nói:
- Con chào bác, con là Đức Duy.
Mẹ Tô Nhi vô cùng bất ngờ khi thấy Đức Duy, quả thật thời gian quá nhanh chỉ thoáng 10 năm mà đã trưởng thành như thế này.
- Không ngờ con lại lớn nhanh như vậy đó Duy, giờ con đang học gì rồi?
- Giờ nó là sinh viên năm 4 trường Đại học y quốc tế Mỹ.
Bà Phương vội lên tiếng đáp lời.
- Con trai bà giỏi thật đấy, bù lại con gái tôi nó thi rớt đại học giờ phải ôn thi lại để vào trường y như con bà ý. Biết là sức lực không thể vào nổi trường y mà nó cứ muốn vào hoài nên cũng không ép được.
Mẹ Tố Nhi thở dài khi nói đến đứa con gái nhu nhược của mình và cảm thấy phục với sự học giỏi của Đức Duy. Bà nói tiếp:
- Đức Duy vừa học giỏi lại còn đẹp trai nữa, làm rể nhà bác đi con...
Mẹ Tố Nhi nói rồi cười đùa, Đức Duy chỉ biết cười mỉm khi nghe bà nói vậy. Bà Phương lúc này để ý tới Đức Duy thấy con cười như vậy bà chợt nghĩ ra một cách để con trai mình quên đi tình cũ với người bạn trai của nó rồi, ngay lập tức bà lên tiếng:
- Bà này, nếu con gái bà đang ôn thi á... hay là bà để con bé qua nhà Duy để nó kèm cho học...
- Được chứ?
Mẹ Tố Nhi ngạc nhiên khi bạn mình nói vậy. Riêng Đức Duy, anh khá bất ngờ khi mẹ mình nói vậy vội đưa ánh mắt khó chịu nhìn sang mẹ mình nhưng bà Phương nắm chặt tay Đức Duy để con không cất lên tiếng nói mà phải làm theo ý bà. Bà vội đáp lời mẹ Tố Nhi:
- Bà cứ kêu con bé qua học đi không sao đâu. Với lại tôi cần người giúp việc để lo cơm nước cho thằng Duy nữa, tại trong nhà ai cũng bận công việc hết, bà tìm giúp tôi nha.
- Cảm ơn bà nha, tôi sẽ tìm cho chị một người giúp việc.
Mẹ Tố Nhi vui sướng khi nghe bà Phương nói vậy.
Đức Duy cảm thấy giận khi mẹ mình lại đồng ý cho chuyện đó khi chưa hỏi qua ý kiến của anh khiến anh rất bực.
Sau khi kết thức buổi nói chuyện, bà Phương và Đức Duy xin phép ra về.
- Lát nữa tôi kêu con bé mang súp gà qua nha, ngon lắm đấy.
- Ừ, cảm ơn bà. Chúng tôi về đây.
Nói rồi, mẹ Tố Nhi đi vào trong nhà sau khi tiễn hai mẹ con Phương ra đến cổng. lúc này, Đức Duy giận dỗi lên tiếng trách mẹ:
- Sao mẹ lúc nào cũng quyết định thay con hết vậy?
- Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi có biết không hả? Mẹ muốn con hết bệnh và tránh xa thằng Long kia ra.
Bà Phương trừng mắt nhìn Duy và mắng thật lớn.
- Nhưng con có cách của riêng con.
Duy khăng khăng cãi lại lời mẹ mình.
- Không nhưng nhị gì nữa, mẹ đã quyết rồi thì lo mà làm theo đi.
Dứt lời bà Phương lên taxi đi đến công ty để làm việc. Duy tức giận vì không nói được gì, đấm mạnh tay vào bức tường để nguôi giận.
...
Tố Nhi nghe lời mẹ mang súp gà qua nhà bác Phương và đi chợ để nấu cơm cho anh Đức Duy gì đó mà cô chưa từng gặp. Cô vừa đi vừa nói thầm: “Phải cố gắng học cho giỏi và làm việc cho tốt để có cơ hội vào trường Đại học y quốc tế Mỹ thôi!”
Mẹ nói cô đi tới nhà số 19 đối diện bên đường, ngôi biệt thự to nhất ở đây, cô cũng đã tới và chợt cô tá hỏa lên.
- Trời, tại sao lại là ngôi nhà này chứ, tối qua mình đá vào cổng người ta này làm sao đây hu hu...
Cô định thần lại, tua lại đoạn trí nhớ: “Tối đó cũng tại căn biệt thự to to, cũng có cái cổng giống vậy, cũng sầm uất giống vậy nhưng mình chẳng để ý đến số nhà nữa. Vả lại cũng có vài căn biệt thự to giống vậy thôi, chắc không phải căn biệt thự này đâu.”
Nhi nghĩ lại cảm thấy bực mình vì tự dưng bị người lạ cướp đi mất nụ hôn đầu đời đã vậy còn dữ dội chưa từng thấy. Ôi thôi mặc kệ cô chẳng muốn nhớ lại nữa, cô định nhấn chuông mở cổng đi vào thì thấy cổng đã mở nên không nhấn chuông. Nhi đi vào một cách thản nhiên như không có gì, tâm hồn tơ tưởng mây trăng, chim bay múa lượn thì chợt...
“Gâu... gâu...”
Không biết con chó hung dữ từ đâu chạy đến sủa không ngớt làm Nhi giật mình hét toáng lên:
“Ôi chúa ơi!”
Cô chạy bán sống bán chết mặc kệ cho phía trước có gì lo mà chạy đã, cô chạy thẳng lên bậc thang và rồi...
“A a a...”
“Phịch”
Vì sàn khá trơn, Nhi trượt té và ngã nhào về phía trước, nguyên cả người đập cả xuống sàn đau nhói. Dường như Nhi không biết rằng, tô súp gà mà cô mang đến đã bay thẳng vào một người không nên đụng đến.
Đức Duy đứng đờ ra nhìn bộ quần áo trên người dính nguyên một màu vàng của súp mà trong người rất tức giận.
“Ui da!”
Nhi gượng người đứng dậy, khẽ kêu lên tiếng đau nhói, cô cảm thấy ê ẩm cả người. Con chó vẫn cứ sủa khiến cô giật mình nhảy bắn và vô tình làm vỡ chậu hoa gần đó. Lúc này cô mới để ý đến người trước mặt, cô tá hỏa giãn căng đôi đồng tử nhìn người con trai trước mặt, miệng lầm bầm: “Tiêu mình rồi, nguyên tô súp ụp lên hết người anh ta rồi làm sao đây?”
Nhi sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Đức Duy nhìn cô, khuôn mặt tràn đầy sắc khí như muốn giết chết cô vậy, hai tay anh gồng lại sắp sửa đến làm thịt cô rồi. Mặt cô xanh rờn, mồ hôi rã rời, giờ cô muốn nói cũng chẳng được vì run quá.
- Đức Duy, mày ở đâu vậy, vô làm việc nhóm kìa.
- Làm gì ngoài đó vậy?
- Có ai hả?
Bên trong nhà một nhóm bạn của Đức Duy đi ra nam có, nữ có họ đều há hốc miệng, mắt căng tròn khi thấy cảnh tượng trước mặt.
- Ôi trời ơi, sao súp đổ đầy lên người mày vậy?
Một người bạn của Đức Duy đứng ra hỏi.
Họ thấy Đức Duy gồng hai tay mình lại nhấc chân định lao tới chỗ cô gái kia để đánh vội ngăn cản ngay lập tức.
- Thôi đi Duy, bình tĩnh đi.
Nhi giật bắn cả người, nhắm mắt lại gồng mình né tránh may sao có người ngăn cản không thì cô bị ăn một trận tơi bời rồi. Cô lắp bắp, lúi húi nói:
- Tôi xin lỗi, để tôi dọn chỗ này cho. Tại con chó hung dữ kia làm tôi sợ nên giật mình bị trượt té thôi. Xin lỗi anh!
- Xin lỗi?
Đức Duy không thể chấp nhận nổi lời xin lỗi ấy, anh tiến nhanh lại đẩy mạnh Nhi ngã nhào một phát làm đập người xuống nền xi măng đau thốn tận mây xanh. Anh lên tiếng lạnh lùng:
- Biến khỏi đây và đừng để tôi gặp lại cô lần nữa!
Dứt lời, Đức Duy đi vào trong mang đầy không sắc khí lạnh lẽo đến những người xung quanh còn phải thấy sợ.
Nhi ngồi im bặt dưới nền xi măng, nước mắt chảy giàn giụa vì đau, cổ tay cô sưng tấy cả lên. Cô đau lắm, sao lại đối xử quá đáng với cô vậy chứ dù gì cô cũng xin lỗi rồi mà. những người bạn của Đức Duy thấy vậy vội đi lại đỡ Nhi đứng dậy và lo lắng hỏi:
- Em có sao không?
- Chắc đau lắm đây? Tay con bé bị thương rồi kìa?
-...
- Cảm ơn anh chị, em không sao đâu.
Nhi vừa khóc vừa nói.
- Em làm gì ở đây vậy?
Một chị thắc mắc hỏi.
- Em được mẹ bảo qua đây để làm công việc phụ bếp và học tập.
- Vậy à! Thật là... Đức Duy là thiếu gia khó chiều đấy, cậu ấy ở đây có một mình thôi, chắc bé chịu khó thôi chứ Duy lạnh lùng vô tâm lắm đấy.
Nghe chị ấy nói, Nhi cảm thấy hoang mang vô cùng, nếu giờ cô mà về đảm bảo bị mắc nữa cho coi phải ở lại dọn rồi mới về được. Cô nhẹ giọng nói:
- Em cảm ơn anh chị, thôi anh chị vào trong đi để em dọn ở đây rồi về.
- Em làm được không, tay đang bị thương đấy.
Anh chị lo lắng hỏi.
- Dạ không sao đâu.
Nhi lên tiếng nói vậy để anh chị khỏi lo lắng cho cô mà đi vào trong. Mọi người đi vô, Nhi ngồi xuống bậc thang thở nhẹ một cái, nhìn con chó đang nằm đó càm ràm:
- Con chó kia tại mày đấy... đau quá đi mất! Chủ của mày cũng hung dữ giống mày vậy đó!
/15
|