“Ái dà, đội Marcus lục đục nội bộ hả?”
“Sao thế? Lắp rồi à?” McGrady ngoẹo đầu nhìn Hunt đầy khiêu khích.
Hunt đột nhiên tiến về phía trước một bước, vung nắm tay định đấm vào mặt McGrady.
“Ối…” Mọi người xung quanh kêu lên kinh ngạc.
Marcus muốn giữ Hunt lại nhưng động tác của cậu lại quá nhanh, lúc này Hunt chỉ muốn đấm nát cái bản mặt của McGrady ra, chẳng ngờ có một sức mạnh bỗng giữ lấy eo cậu, bắt cậu quay về.
Lưng cậu đập mạnh vào người phía sau. Cậu muốn vùng khỏi người kia, nhưng cánh tay hắn… hoặc là cái ôm của hắn rất mạnh mẽ, vững vàng bao chặt lấy cậu, khiến cậu không cách nào động đậy.
Tay đua nào cũng có sức rất lớn, ở đây chẳng có bao nhiêu người có thể giữ chặt Hunt không cử động nổi như thế. Hunt không thèm quan tâm, chỉ muốn xông lên. Cậu cắn chặt khớp hàm, căm hận chính mình.
Vụ ở nhà vệ sinh trước đây, rõ ràng McGrady có sỉ vả thế nào cậu cũng làm ngơ, nhưng giờ đây, cái ôm phía sau lưng càng chặt, cậu lại càng cảm thấy nhục nhã.
Tựa như cậu đã trở thành kẻ yếu, cần phải nương nhờ vào kẻ mạnh.
Nhưng không phải vậy, trước giờ đều không phải.
Trước giờ, cậu chưa từng muốn cậy nhờ vào một phân sức mạnh nào của Winston cả.
Dù rằng trong giới F1, hai người là hai tay đua hoàn toàn chênh lệch về đẳng cấp, thế nhưng Hunt luôn cho rằng ít nhất tư tưởng của cậu độc lập, cậu ngang vai ngang vế với Winston.
Có điều, khi McGrady nói như thế trước mặt bao nhiêu người, trước mặt Winston, mọi thứ đều thay đổi.
“Mày…” Dây thanh của Hunt đã căng sắp đứt, thế nhưng cậu vẫn không cách nào nói bình thường cho được.
Chỉ cần một câu thôi cũng được, hãy để cậu lớn tiếng mắng chửi đi.
Có thứ gì ấm áp dán sát vào bên má Hunt, hơi thở của Winston vờn gần ngay bên tai cậu, tựa như muốn tiến vào đại não cậu thông qua thính giác, để cùng suy nghĩ của cậu giao hòa.
“Đừng căng thẳng, Hunt… Tôi ở đây, thoải mái đi.”
Tiếng nói ấy quá mức dịu dàng, tựa như người nói đã hạ thấp tất cả kiêu ngạo, không để ý đến ánh mắt người ngoài, chỉ nói để mình cậu nghe.
“Cứ giao cho tôi, giao cho tôi…”
Má Winston khéo léo áp vào má Hunt, hơi thở của hắn rơi trên khóe môi cậu.
“Sao nào, có phải giờ đến cả Vann Winston cũng không cứu nổi mày rồi không? Nói lắp?” McGrady bật cười châm chọc.
Giây tiếp theo, gã cảm thấy thân thể mình như bị vật gì xuyên thủng, gắn chặt gã vào bức tường cẩm thạch phía sau lưng, cổ họng cũng đồng thời có ảo giác bị ghìm chặt
“Anh nói thêm một câu nữa, tôi sẽ dúi đầu anh xuống bồn cầu.”
Giọng nói của Winston vang lên lạnh lùng cực độ, khuôn mặt nghiêng vẫn dán bên thái dương Hunt, chỉ có ánh mắt ngước lên nhìn cuộn trào sát ý.
Cả đại sảnh khách sạn chìm vào sự im lặng chết chóc.
Mấy kí giả đeo thẻ sững sờ đứng nguyên một chỗ.
Marcus cũng trợn trừng.
McGrady mở lớn mắt, cho rằng mình đã nghe lầm.
Chưa ai từng nghe thấy Vann Winston nói tục, tất nhiên, câu vừa rồi cũng chẳng thể tính là nói tục.
Hắn tuy không dễ nói cười, nhưng trước nay nói năng lịch thiệp. Lúc vừa xuất hiện phải đối mặt với rất nhiều chỉ trích, hắn cũng chỉ dùng thái độ lạnh nhạt khiến kẻ công kích cảm thấy bị khinh rẻ, chứ hắn đã bao giờ phản pháo ai bằng ngôn từ đâu?
Hunt vẫn còn đang đắm chìm trong phẫn nộ không hề có phản ứng với những gì Winston vừa nói. Cậu ra sức thoát khỏi sự kìm kẹp của Winston, gắng sức nhấc chân lên đạp hắn, đến mắt cũng thấy cay cay. Cậu biết mình vô dụng. Cảm giác bất lực và mất khống chế từ rất nhiều năm trước lại ập đến làm cậu sốt ruột đến mức sắp rơi nước mắt.
“Mày… mày…”
Mẹ kiếp ngoại trừ sủa bậy, mày còn nói được cái gì!
Hunt vẫn không thể cất lời, cơ bắp toàn thân cứng còng vì bức bối.
Nhưng Winston chỉ cần dùng một tay đã có thể ôm cậu lại, tay kia của hắn giữ lấy đầu Hunt, ép về phía mình.
“Ngoại trừ sủa bậy, anh còn nói được gì nữa?”
Winston hất cằm, động tác cực độ coi thường.
Cánh truyền thông ở hiện trường lại một lần nữa lộ vẻ kinh ngạc, Donald của đội đua Sauber đã nhìn quen sóng to gió lớn cũng không khỏi huýt sáo một tiếng.
“Nếu cậu còn tiếp tục mất khống chế thế này, tôi sẽ hôn cậu trước mặt tất cả mọi người ở đây, đến tận khi nào cậu có thể nói năng rõ ràng, tôi mới ngừng lại.”
Khác với cách trấn an ôn hòa vừa nãy, lời Winston ghé sát bên tai Hunt nói lúc này mang theo lực trấn áp, ép buộc những suy nghĩ đang tứ tán của Hunt quay về.
Nhịp tim dần dần bình ổn, Hunt hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của người kia.
Tôi sẽ khống chế bản thân.
Khống chế chính mình.
Nhưng vẫn muốn mắng một câu cho hả giận!
“Cẩn thận…”
Hunt há miệng vừa nói được hai từ, Winston đã nói hết những lời còn lại.
“Cẩn thận tôi nhét “hàng” của anh vào mồm anh đấy.”
Những ai đứng tại đây biết đến Winston đều có vẻ suy sụp, mà đầu óc Hunt thì đặc quánh lại, cậu nghiêng mình nhìn sang hắn.
Nguyên nhân khiến cậu kinh ngạc không hề giống với mọi người.
Rõ ràng mình “kẹt băng” rồi, muốn hét lên một câu xả hận cũng không nổi, ai dè Winston lại thay mình nói hết tất cả.
Tất nhiên, những từ bậy bạ như “mẹ nó” đều đã bị lược bỏ.
“Ba câu vừa rồi là lời Hunt muốn nói với anh.”
Winston buông Hunt đang ngớ người ra, đút tay vào túi bước về phía McGrady. Ánh mắt hắn vẫn như dòng thác đổ xuống từ trên cao ngàn thước, động năng tích lũy có thể xuyên thủng cả tinh cầu.
Dưới khí thế ấy, McGrady thấy mình như nát vụn.
“Giờ là lời tôi muốn nói với anh— anh tốt nhất hãy cầu nguyện cho mắt cá chân mãi mãi không lành, bằng không, tôi sẽ đích thân tiễn anh ra khỏi đường đua.”
Đây không phải là lời cảnh cáo, vì Winston có đủ khả năng làm như vậy.
Nói xong, Winston xoay người đi về phía cửa khách sạn.
Khi đi ngang qua bên người Hunt vẫn đang trời trồng, hắn hơi hạ thấp đầu, nâng ngón tay lên, khớp tay lướt qua lông mi bên mắt trái của Hunt, mang đi hơi nước đọng trong tròng mắt cậu.
Nhịp tim vốn đã ổn định ngay khoảnh khắc ấy lại thót lên, Hunt lui về sau một bước.
“Cậu đang chờ mong gì thế, rằng tôi sẽ hôn cậu trước mặt bao nhiêu người thế này hả?” Winston nghiêng mặt nhìn vào trong mắt Hunt.
Tuy chẳng có ai phát hiện, nhưng Hunt lại có thể nhìn thấy ánh cười lấp lánh tựa như hạt mầm nứt khỏi vỏ dưới ánh mặt trời sâu trong đáy mắt hắn.
Thuần khiết như chỉ để cho một mình cậu thấy.
Hunt hơi hé miệng, cả lưỡi và dây thanh đều không còn căng ra nữa, thế nhưng cậu vẫn chẳng thể nói nên lời.
Winston ghé sát vào tai cậu, khẽ nói: “Tôi đợi cậu ở góc cua tiếp theo.” rồi bước ra khỏi cửa xoay khách sạn dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người.
Hai giây sau, cả đại sảnh nổ tung!
“Trời đất ơi! Cái kẻ vừa nãy thật là Winston đấy hả? Lời vừa nãy dường như còn nhiều hơn cả những câu trả lời phỏng vấn trong suốt một mùa giải của cậu ta!”
“Cậu ta khiêu khích McGrady đội Marcus phải không? Anh không nghe thấy cậu ta nói gì à? Trời ơi—“
Hunt vừa nãy còn ngập tràn phẫn nộ đã hoàn toàn bình tĩnh.
Có phải Winston đã ra mặt giúp mình?
Hắn ôm chặt lấy mình, tựa như đang bảo vệ mình, trấn an mình.
Hắn biết cậu sẽ không nói nên lời khi bị kích động, vì thế mới thay cậu nói ra những lời hắn không bao giờ nói… Nhưng vì sao hắn lại biết cậu muốn nói gì?
Cứ như là chui vào trong óc cậu vậy!
Có phải hình tượng lãnh đạm tao nhã của Winston đã đổ vỡ rồi không?
Hunt lo lắng nhìn quanh bốn phía, rất sợ có người dùng điện thoại chụp ảnh hoặc ghi âm lại những lời Winston vừa nói.
“Á! Vừa nãy quên chụp ảnh lại rồi! Kinh hãi quá mà!”
“Nhưng… cô không thấy cậu ta vừa rồi rất phong độ à? Đúng là giống hệt… giống hệt một vị vua!”
“Thế hóa ra mấy màn phỏng vấn của chúng ta đều chẳng đáng xem!”
“Đợi đã, ba câu đầu cậu ta nói là nói thay cho Hunt đấy! Là Evan Hunt của đội Marcus!”
Truyền thông nhanh chóng chuyển hướng, Marcus đột nhiên bừng tỉnh vội lôi Hunt đi.
“Ta đi thôi! Ngay lập tức!”
Hunt cứ thế bị Marcus lôi đi, ấn vào trong xe, đợi đến khi phản ứng lại, cậu đã đến đường đua rồi.
Cả đội đua đều bị vây trong trạng thái căng thẳng, nhóm kỹ sư đang thực hiện nốt những điều chỉnh cuối cùng.
Tất cả những suy nghĩ bay bổng đã quay về, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo nhờ tiếng động cơ. Khi đầu cậu vang lên câu “Tôi đợi cậu ở góc cua tiếp theo” của Winston, trái tim liền như bị đánh mạnh một cú.
Winston sẽ không vì bất cứ kẻ nào mà dừng lại, hắn sẽ chỉ càng lúc càng nhanh hơn, càng lúc càng xa hơn.
Thế mà hắn lại nói với Hunt: Cậu sẽ vượt qua tôi ở một góc cua nào đó phía trước…
Lượt đua chính thức sắp đến, thời gian dư thừa để Hunt suy đoán và nghiền ngẫm lời Winston đã không còn nữa.
Lúc đeo mặt nạ phòng hỏa lên, Hunt nhắm hai mắt lại bật cười.
“Này… Sao thế?” Kỹ sư có phần lo lắng nhìn về phía Hunt, sao hôm nay tên nhóc này lại có chút bất thường?
“Không có gì… có một người… người nọ tin tưởng tôi một cách mù quáng.”
“Vậy cậu hãy dùng vòng đua này để nói với người đó, niềm tin của hắn không mù quáng chút nào.”
Đối phương vỗ vai Hunt.
Được rồi… tôi cũng muốn biết một khi chiếc lo xo bị ép chặt được thả lỏng, tôi có thể mượn sức bật của nó đi bao xa.
Mọi tay đua đều đã vào vị trí.
Trong chặng đua này, người giành pole vẫn là Charles, biệt hiệu “Cá mập trắng” của đội Mercedes. (giành Pole: tay đua giành vị trí xuất phát đầu tiên)
Bám sát phía sau là Owen của đội Red Bull.
Người thứ ba là Winston của đội Ferrari.
Sự tranh đấu giữa ba người giữ vị trí đầu sẽ diễn ra thế nào trong chặng đua này trở thành mối quan tâm lớn nhất của mọi người.
“Cá mập trắng” Charles đã xưng bá trong suốt hai mùa giải vừa qua, Owen của Red Bull thì lại là lão tướng kinh nghiệm phong phú, nghe nói hết mùa giải này sẽ chính thức giải nghệ. Ngoài Owen, một người nữa mang lại áp lực cực lớn sẽ đoạt chức quán quân của “Cá mập trắng” là Winston mới chỉ hai mươi hai tuổi.
Đây đã là năm thứ tư hắn tham gia F1, thành tích trên bảng xếp hạng của hắn luôn nằm trong ba vị trí đầu, năm ngoái lại chỉ bại dưới tay Charles bởi hai điểm chênh lệch.
Rất nhiều người trong giới truyền thông dự đoán: năm nay sẽ là một năm bùng nổ của Winston.
Trận đua sắp bắt đầu, Hunt chăm chú nhìn về phía trước.
Cậu biết mình còn cách cái góc cua Winston nói rất xa rất xa, nhưng hôm nay… cậu nhất định phải tiến đến nó gần thêm một chút!
Khi cả năm đèn tín hiệu đều đã tắt, tiếng động cơ gầm rú xé rách bầu trời, người xem bắt đầu trở nên cuồng nhiệt. (Trước vạch xuất phát sẽ có năm ngọn đèn đỏ làm tín hiệu, khi cả năm đèn đều tắt có nghĩa là trận đua bắt đầu)
Hunt xông lên phía trước, cậu biết phía sau lưng có vô số người đang gắng hết sức lực hòng vượt qua mình!
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Hunt: Oa, cảnh tượng anh chửi McGrady giúp tôi thật là rung động lòng người! Khiến tôi muốn chạy vòng vòng chết được!
Winston: Mới có thế cậu đã muốn chạy vòng vòng, vậy đến khi tôi làm chuyện rung động lòng người thật, cậu phải chạy quanh trái đất mấy vòng mới đủ?
Hunt: Anh còn làm được gì nữa?
Winston: Trước mặt báo giới ôm cậu, hôn cậu, bắt cậu thừa nhận cậu yêu tôi.
“Sao thế? Lắp rồi à?” McGrady ngoẹo đầu nhìn Hunt đầy khiêu khích.
Hunt đột nhiên tiến về phía trước một bước, vung nắm tay định đấm vào mặt McGrady.
“Ối…” Mọi người xung quanh kêu lên kinh ngạc.
Marcus muốn giữ Hunt lại nhưng động tác của cậu lại quá nhanh, lúc này Hunt chỉ muốn đấm nát cái bản mặt của McGrady ra, chẳng ngờ có một sức mạnh bỗng giữ lấy eo cậu, bắt cậu quay về.
Lưng cậu đập mạnh vào người phía sau. Cậu muốn vùng khỏi người kia, nhưng cánh tay hắn… hoặc là cái ôm của hắn rất mạnh mẽ, vững vàng bao chặt lấy cậu, khiến cậu không cách nào động đậy.
Tay đua nào cũng có sức rất lớn, ở đây chẳng có bao nhiêu người có thể giữ chặt Hunt không cử động nổi như thế. Hunt không thèm quan tâm, chỉ muốn xông lên. Cậu cắn chặt khớp hàm, căm hận chính mình.
Vụ ở nhà vệ sinh trước đây, rõ ràng McGrady có sỉ vả thế nào cậu cũng làm ngơ, nhưng giờ đây, cái ôm phía sau lưng càng chặt, cậu lại càng cảm thấy nhục nhã.
Tựa như cậu đã trở thành kẻ yếu, cần phải nương nhờ vào kẻ mạnh.
Nhưng không phải vậy, trước giờ đều không phải.
Trước giờ, cậu chưa từng muốn cậy nhờ vào một phân sức mạnh nào của Winston cả.
Dù rằng trong giới F1, hai người là hai tay đua hoàn toàn chênh lệch về đẳng cấp, thế nhưng Hunt luôn cho rằng ít nhất tư tưởng của cậu độc lập, cậu ngang vai ngang vế với Winston.
Có điều, khi McGrady nói như thế trước mặt bao nhiêu người, trước mặt Winston, mọi thứ đều thay đổi.
“Mày…” Dây thanh của Hunt đã căng sắp đứt, thế nhưng cậu vẫn không cách nào nói bình thường cho được.
Chỉ cần một câu thôi cũng được, hãy để cậu lớn tiếng mắng chửi đi.
Có thứ gì ấm áp dán sát vào bên má Hunt, hơi thở của Winston vờn gần ngay bên tai cậu, tựa như muốn tiến vào đại não cậu thông qua thính giác, để cùng suy nghĩ của cậu giao hòa.
“Đừng căng thẳng, Hunt… Tôi ở đây, thoải mái đi.”
Tiếng nói ấy quá mức dịu dàng, tựa như người nói đã hạ thấp tất cả kiêu ngạo, không để ý đến ánh mắt người ngoài, chỉ nói để mình cậu nghe.
“Cứ giao cho tôi, giao cho tôi…”
Má Winston khéo léo áp vào má Hunt, hơi thở của hắn rơi trên khóe môi cậu.
“Sao nào, có phải giờ đến cả Vann Winston cũng không cứu nổi mày rồi không? Nói lắp?” McGrady bật cười châm chọc.
Giây tiếp theo, gã cảm thấy thân thể mình như bị vật gì xuyên thủng, gắn chặt gã vào bức tường cẩm thạch phía sau lưng, cổ họng cũng đồng thời có ảo giác bị ghìm chặt
“Anh nói thêm một câu nữa, tôi sẽ dúi đầu anh xuống bồn cầu.”
Giọng nói của Winston vang lên lạnh lùng cực độ, khuôn mặt nghiêng vẫn dán bên thái dương Hunt, chỉ có ánh mắt ngước lên nhìn cuộn trào sát ý.
Cả đại sảnh khách sạn chìm vào sự im lặng chết chóc.
Mấy kí giả đeo thẻ sững sờ đứng nguyên một chỗ.
Marcus cũng trợn trừng.
McGrady mở lớn mắt, cho rằng mình đã nghe lầm.
Chưa ai từng nghe thấy Vann Winston nói tục, tất nhiên, câu vừa rồi cũng chẳng thể tính là nói tục.
Hắn tuy không dễ nói cười, nhưng trước nay nói năng lịch thiệp. Lúc vừa xuất hiện phải đối mặt với rất nhiều chỉ trích, hắn cũng chỉ dùng thái độ lạnh nhạt khiến kẻ công kích cảm thấy bị khinh rẻ, chứ hắn đã bao giờ phản pháo ai bằng ngôn từ đâu?
Hunt vẫn còn đang đắm chìm trong phẫn nộ không hề có phản ứng với những gì Winston vừa nói. Cậu ra sức thoát khỏi sự kìm kẹp của Winston, gắng sức nhấc chân lên đạp hắn, đến mắt cũng thấy cay cay. Cậu biết mình vô dụng. Cảm giác bất lực và mất khống chế từ rất nhiều năm trước lại ập đến làm cậu sốt ruột đến mức sắp rơi nước mắt.
“Mày… mày…”
Mẹ kiếp ngoại trừ sủa bậy, mày còn nói được cái gì!
Hunt vẫn không thể cất lời, cơ bắp toàn thân cứng còng vì bức bối.
Nhưng Winston chỉ cần dùng một tay đã có thể ôm cậu lại, tay kia của hắn giữ lấy đầu Hunt, ép về phía mình.
“Ngoại trừ sủa bậy, anh còn nói được gì nữa?”
Winston hất cằm, động tác cực độ coi thường.
Cánh truyền thông ở hiện trường lại một lần nữa lộ vẻ kinh ngạc, Donald của đội đua Sauber đã nhìn quen sóng to gió lớn cũng không khỏi huýt sáo một tiếng.
“Nếu cậu còn tiếp tục mất khống chế thế này, tôi sẽ hôn cậu trước mặt tất cả mọi người ở đây, đến tận khi nào cậu có thể nói năng rõ ràng, tôi mới ngừng lại.”
Khác với cách trấn an ôn hòa vừa nãy, lời Winston ghé sát bên tai Hunt nói lúc này mang theo lực trấn áp, ép buộc những suy nghĩ đang tứ tán của Hunt quay về.
Nhịp tim dần dần bình ổn, Hunt hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của người kia.
Tôi sẽ khống chế bản thân.
Khống chế chính mình.
Nhưng vẫn muốn mắng một câu cho hả giận!
“Cẩn thận…”
Hunt há miệng vừa nói được hai từ, Winston đã nói hết những lời còn lại.
“Cẩn thận tôi nhét “hàng” của anh vào mồm anh đấy.”
Những ai đứng tại đây biết đến Winston đều có vẻ suy sụp, mà đầu óc Hunt thì đặc quánh lại, cậu nghiêng mình nhìn sang hắn.
Nguyên nhân khiến cậu kinh ngạc không hề giống với mọi người.
Rõ ràng mình “kẹt băng” rồi, muốn hét lên một câu xả hận cũng không nổi, ai dè Winston lại thay mình nói hết tất cả.
Tất nhiên, những từ bậy bạ như “mẹ nó” đều đã bị lược bỏ.
“Ba câu vừa rồi là lời Hunt muốn nói với anh.”
Winston buông Hunt đang ngớ người ra, đút tay vào túi bước về phía McGrady. Ánh mắt hắn vẫn như dòng thác đổ xuống từ trên cao ngàn thước, động năng tích lũy có thể xuyên thủng cả tinh cầu.
Dưới khí thế ấy, McGrady thấy mình như nát vụn.
“Giờ là lời tôi muốn nói với anh— anh tốt nhất hãy cầu nguyện cho mắt cá chân mãi mãi không lành, bằng không, tôi sẽ đích thân tiễn anh ra khỏi đường đua.”
Đây không phải là lời cảnh cáo, vì Winston có đủ khả năng làm như vậy.
Nói xong, Winston xoay người đi về phía cửa khách sạn.
Khi đi ngang qua bên người Hunt vẫn đang trời trồng, hắn hơi hạ thấp đầu, nâng ngón tay lên, khớp tay lướt qua lông mi bên mắt trái của Hunt, mang đi hơi nước đọng trong tròng mắt cậu.
Nhịp tim vốn đã ổn định ngay khoảnh khắc ấy lại thót lên, Hunt lui về sau một bước.
“Cậu đang chờ mong gì thế, rằng tôi sẽ hôn cậu trước mặt bao nhiêu người thế này hả?” Winston nghiêng mặt nhìn vào trong mắt Hunt.
Tuy chẳng có ai phát hiện, nhưng Hunt lại có thể nhìn thấy ánh cười lấp lánh tựa như hạt mầm nứt khỏi vỏ dưới ánh mặt trời sâu trong đáy mắt hắn.
Thuần khiết như chỉ để cho một mình cậu thấy.
Hunt hơi hé miệng, cả lưỡi và dây thanh đều không còn căng ra nữa, thế nhưng cậu vẫn chẳng thể nói nên lời.
Winston ghé sát vào tai cậu, khẽ nói: “Tôi đợi cậu ở góc cua tiếp theo.” rồi bước ra khỏi cửa xoay khách sạn dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người.
Hai giây sau, cả đại sảnh nổ tung!
“Trời đất ơi! Cái kẻ vừa nãy thật là Winston đấy hả? Lời vừa nãy dường như còn nhiều hơn cả những câu trả lời phỏng vấn trong suốt một mùa giải của cậu ta!”
“Cậu ta khiêu khích McGrady đội Marcus phải không? Anh không nghe thấy cậu ta nói gì à? Trời ơi—“
Hunt vừa nãy còn ngập tràn phẫn nộ đã hoàn toàn bình tĩnh.
Có phải Winston đã ra mặt giúp mình?
Hắn ôm chặt lấy mình, tựa như đang bảo vệ mình, trấn an mình.
Hắn biết cậu sẽ không nói nên lời khi bị kích động, vì thế mới thay cậu nói ra những lời hắn không bao giờ nói… Nhưng vì sao hắn lại biết cậu muốn nói gì?
Cứ như là chui vào trong óc cậu vậy!
Có phải hình tượng lãnh đạm tao nhã của Winston đã đổ vỡ rồi không?
Hunt lo lắng nhìn quanh bốn phía, rất sợ có người dùng điện thoại chụp ảnh hoặc ghi âm lại những lời Winston vừa nói.
“Á! Vừa nãy quên chụp ảnh lại rồi! Kinh hãi quá mà!”
“Nhưng… cô không thấy cậu ta vừa rồi rất phong độ à? Đúng là giống hệt… giống hệt một vị vua!”
“Thế hóa ra mấy màn phỏng vấn của chúng ta đều chẳng đáng xem!”
“Đợi đã, ba câu đầu cậu ta nói là nói thay cho Hunt đấy! Là Evan Hunt của đội Marcus!”
Truyền thông nhanh chóng chuyển hướng, Marcus đột nhiên bừng tỉnh vội lôi Hunt đi.
“Ta đi thôi! Ngay lập tức!”
Hunt cứ thế bị Marcus lôi đi, ấn vào trong xe, đợi đến khi phản ứng lại, cậu đã đến đường đua rồi.
Cả đội đua đều bị vây trong trạng thái căng thẳng, nhóm kỹ sư đang thực hiện nốt những điều chỉnh cuối cùng.
Tất cả những suy nghĩ bay bổng đã quay về, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo nhờ tiếng động cơ. Khi đầu cậu vang lên câu “Tôi đợi cậu ở góc cua tiếp theo” của Winston, trái tim liền như bị đánh mạnh một cú.
Winston sẽ không vì bất cứ kẻ nào mà dừng lại, hắn sẽ chỉ càng lúc càng nhanh hơn, càng lúc càng xa hơn.
Thế mà hắn lại nói với Hunt: Cậu sẽ vượt qua tôi ở một góc cua nào đó phía trước…
Lượt đua chính thức sắp đến, thời gian dư thừa để Hunt suy đoán và nghiền ngẫm lời Winston đã không còn nữa.
Lúc đeo mặt nạ phòng hỏa lên, Hunt nhắm hai mắt lại bật cười.
“Này… Sao thế?” Kỹ sư có phần lo lắng nhìn về phía Hunt, sao hôm nay tên nhóc này lại có chút bất thường?
“Không có gì… có một người… người nọ tin tưởng tôi một cách mù quáng.”
“Vậy cậu hãy dùng vòng đua này để nói với người đó, niềm tin của hắn không mù quáng chút nào.”
Đối phương vỗ vai Hunt.
Được rồi… tôi cũng muốn biết một khi chiếc lo xo bị ép chặt được thả lỏng, tôi có thể mượn sức bật của nó đi bao xa.
Mọi tay đua đều đã vào vị trí.
Trong chặng đua này, người giành pole vẫn là Charles, biệt hiệu “Cá mập trắng” của đội Mercedes. (giành Pole: tay đua giành vị trí xuất phát đầu tiên)
Bám sát phía sau là Owen của đội Red Bull.
Người thứ ba là Winston của đội Ferrari.
Sự tranh đấu giữa ba người giữ vị trí đầu sẽ diễn ra thế nào trong chặng đua này trở thành mối quan tâm lớn nhất của mọi người.
“Cá mập trắng” Charles đã xưng bá trong suốt hai mùa giải vừa qua, Owen của Red Bull thì lại là lão tướng kinh nghiệm phong phú, nghe nói hết mùa giải này sẽ chính thức giải nghệ. Ngoài Owen, một người nữa mang lại áp lực cực lớn sẽ đoạt chức quán quân của “Cá mập trắng” là Winston mới chỉ hai mươi hai tuổi.
Đây đã là năm thứ tư hắn tham gia F1, thành tích trên bảng xếp hạng của hắn luôn nằm trong ba vị trí đầu, năm ngoái lại chỉ bại dưới tay Charles bởi hai điểm chênh lệch.
Rất nhiều người trong giới truyền thông dự đoán: năm nay sẽ là một năm bùng nổ của Winston.
Trận đua sắp bắt đầu, Hunt chăm chú nhìn về phía trước.
Cậu biết mình còn cách cái góc cua Winston nói rất xa rất xa, nhưng hôm nay… cậu nhất định phải tiến đến nó gần thêm một chút!
Khi cả năm đèn tín hiệu đều đã tắt, tiếng động cơ gầm rú xé rách bầu trời, người xem bắt đầu trở nên cuồng nhiệt. (Trước vạch xuất phát sẽ có năm ngọn đèn đỏ làm tín hiệu, khi cả năm đèn đều tắt có nghĩa là trận đua bắt đầu)
Hunt xông lên phía trước, cậu biết phía sau lưng có vô số người đang gắng hết sức lực hòng vượt qua mình!
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Hunt: Oa, cảnh tượng anh chửi McGrady giúp tôi thật là rung động lòng người! Khiến tôi muốn chạy vòng vòng chết được!
Winston: Mới có thế cậu đã muốn chạy vòng vòng, vậy đến khi tôi làm chuyện rung động lòng người thật, cậu phải chạy quanh trái đất mấy vòng mới đủ?
Hunt: Anh còn làm được gì nữa?
Winston: Trước mặt báo giới ôm cậu, hôn cậu, bắt cậu thừa nhận cậu yêu tôi.
/89
|