Hai người tới sân bay, chuẩn bị lên máy bay. Người con trai bên cạnh cậu dù có mặc áo khoác ngoài đơn giản, dù vẻ mặt có nghiêm túc cực kỳ vẫn có thể thu hút được hết ánh mắt của những khách du lịch xung quanh.
“Này, anh không đua xe cũng có thể trở thành minh tinh hoặc người mẫu ảnh đấy!” Hunt vừa đứng xếp hàng chờ lên máy bay vừa lấy khuỷu tay huých Winston.
“Vì sao?”
“Mọi người cứ nhìn anh mãi. Cô bé kia giả vờ tự sướng để chụp ảnh anh kia.” Hunt tự like cho sự tinh tế của mình.
“Thật sao? Tôi không quan tâm, nhưng nếu cậu thấy phiền, tôi cũng có biện pháp giải quyết.”
“Biện pháp gì?”
“Cậu quay lại đây hôn tôi một cái, bọn họ sẽ ngừng ảo tưởng ngay.”
Hunt định quay đầu để nhìn cho rõ xem Winston có vẻ mặt gì khi nói câu này, không ngờ Winston lại dùng tay ấn đầu Hunt, khiến cậu chỉ có thể nhìn về phía trước. Cậu chợt cảm thấy gáy mình bị vật gì đó khẽ chạm vào, rồi ngay lập tức, cậu phát hiện những cô gái vẫn luôn nhìn hai người bỗng nhiên để lộ vẻ mặt cực độ ngạc nhiên, có người thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp ảnh hai người nữa.
“… Anh vừa làm gì thế?”
Hunt nghi ngờ muốn ngoảnh đầu lại, Winston lướt tay qua vành tai Hunt: “Không có gì. Cứ xếp hàng đi.”
“Không được! Anh nhất định vừa làm gì đó! Ánh mắt mấy cô kia nhìn tôi thay đổi cả rồi!”
“Vậy cậu đi hỏi người ta xem tôi có vừa làm gì thật không.”
“Anh đợi đấy.”
Hunt thầm nghĩ, anh cho rằng tôi không dám hỏi thật sao? Đến khi hai người bước vào khoang máy bay, Hunt dừng lại bên cạnh một cô gái, cúi đầu hỏi đối phương rất lịch sự: “Bạn có thể nói cho tôi biết ban nãy, bạn vừa nhìn tôi vừa cười vì chuyện gì không?”
Hi vọng cô gái này hiểu tiếng Anh!
Đối phương nhìn vào mắt Hunt, hai giây sau lại che miệng bật cười:”Anh dễ thương quá.” Cô gái cũng trả lời bằng tiếng Anh.
Hunt rất thất vọng. Đáng lẽ phải khen cậu “đẹp trai” gì đó chứ? “Dễ thương” thì tính làm gì!
“Bạn có thể nói cho tôi biết khi xếp hàng, bạn tôi đã làm gì sau lưng tôi không?” Hunt cố gắng hết sức thể hiện nụ cười “dễ thương” của mình.
Cô gái kia tỏ vẻ tiếc nuối: “Anh ấy chỉ là bạn của anh thôi à!”
Hunt nhận thức được sự việc liền ngồi vào chỗ, dùng mũi chân đá Winston đang giữ vẻ mặt bình tĩnh đọc tạp chí trên máy bay: “Này, sao anh lại hôn vào gáy tôi!?”
“Ừm?” Winston nâng mắt lên: “Nếu muốn hôn, tôi sẽ không hôn gáy cậu đâu.”
“Gì cơ?” Hunt vốn còn cho rằng tên này ăn no rửng mỡ, cố ý hôn vào gáy cậu trước mặt mấy cô gái kia, không ngờ lại chẳng phải?
“Tôi chỉ chạm mũi vào cậu thôi, không ngờ mấy cô đó lại hưng phấn đến thế.” Winston mang vẻ mặt “có-gì-to-tát-đâu”.
“Anh cố ý.” Hunt hầm hè ngồi xuống.
“Chẳng lẽ tôi lại vô ý?” Winston hỏi lại.
Hunt không còn biết đáp lại thế nào: “Cảm giác cứ như hai bạn gay đi hẹn hò ấy.” Rồi ôm đầu cảm khái.
“Chúng ta không hẹn hò thì đi huấn luyện chắc?” Winston nhếch môi cười khẽ.
Hunt toét miệng, phối hợp với người kia: “Hóa ra là đi hẹn hò thật. Vậy anh có định tặng tôi nhẫn kim cương không?”
Winston rời ánh mắt từ tạp chí sang Hunt: “Nếu cậu thật lòng muốn, sau khi chặng đua ở Abu Dhabi kết thúc, tôi sẽ tới Dubai đặt làm cho.”
“Này… anh không nói thật đấy chứ?” Hunt biết tên này có lúc sẽ cố tình coi giả thành thật, khiến người ta chẳng biết chống đỡ thế nào.
Winston vòng qua ngón tay Hunt, trông như đang đo thử ngón vô danh của cậu.
“Thật. Muốn tôi hôn ngón tay cậu không?” Nụ cười của Winston tiềm ẩn nét gì đó xấu xa.
“Không muốn…”
Quả nhiên đẳng cấp của mình vẫn chưa bằng Winston!
Hunt đeo miếng che mắt lên, ngoẹo cổ ôm tay buồn rầu nói: “Không tán dóc với anh nữa, tôi phải ngủ chút đây.”
“Ừ.”
Sau khi máy bay bay vào tầng mây, Hunt phát ra tiếng thở đều đều. Hành khách thắt dây an toàn cũng từ từ thả lỏng. Winston dựa vào thành ghế nghiêng mặt ngắm nhìn Hunt, sau đó từ từ tiến sát lại gần, hôn lên môi cậu. Có tiếp viên hàng không đẩy xe thức ăn đến đây, nhìn thấy cảnh này liền cười xin lỗi. Winston đặt ngón trỏ lên môi tỏ ý người kia không cần nói gì cả. Tiếp viên gật đầu mỉm cười rồi bước đi.
Khi máy bay hạ xuống, nghe tiếng radio, Hunt mới cam chịu gỡ miếng che mắt ra, duỗi eo một cái: “Máy bay đáp xuống rồi! Nhà nghỉ suối nước nóng anh đặt ở đâu thế?”
“Suối nước nóng Noboribetsu. Tôi thuê xe rồi, chút nữa sẽ lái tới đó.” Winston đeo ba lô hành lý lên vai.
Hunt híp mắt cười cười. Ở bên Winston thật là tốt. Hắn sẽ lên kế hoạch và chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, hơn nữa xác suất nhầm lẫn rất nhỏ.
“Người không hiểu anh nhất định sẽ cảm thấy đi chơi với anh rất áp lực, rất vất vả khi việc gì cũng phải nghe theo anh. Nhưng thực ra, tôi thấy đi chơi với anh vừa thoải mái vừa chẳng phải lo lắng gì!”
“Bởi vì đó là cậu thôi.”
“Bởi vì là tôi?”
“Chẳng lẽ tôi có thể trông cậy vào việc cậu tìm đường, rồi lại còn liên hệ với nhà nghỉ sao?”
“… Có vẻ đúng nhỉ. Người lười biếng có mệnh nhàn tản mà!”
“Tóm lại, cậu là một người chẳng đáng dựa dẫm. Cậu còn đắc ý cái nỗi gì không biết.”
Hunt không đáp lời nổi, lờ mờ cảm thấy linh hồn mình lại bị tổn thương.
Đây là lần đầu tiên mình và Winston đi chơi ngoài, lại còn là sau khi “tuyệt giao” rồi làm hòa nữa chứ, Hunt cảm thấy tâm hồn mình đang nhảy nhót: “Ồ… anh thuê một chiếc Mustang à? Tôi muốn lái thử!”
Winston vươn tay ra ấn đầu Hunt: “Cậu thuộc đường à? Cậu lái cái gì?”
“Anh chỉ đường cho tôi là được rồi!” Hunt giành ngồi vào ghế lái trước.
Winston nhanh nhẹn để hành lý xuống ghế sau rồi ngồi xuống bên cạnh Hunt. Hunt mở radio nghe chẳng hiểu chữ nào, chỉ biết có nữ ca sĩ đang hát một bài tiếng Nhật bằng chất giọng rất ngọt ngào. Mỗi lần Winston nói chuyện, giọng nói lạnh lùng của hắn sẽ như làm đông cứng được giọng hát dịu dàng đến mức có thể làm tan băng kia. Hunt thấy như vậy êm tai lạ kì.
“Hây… anh thấy chúng ta có giống hai nam nhân vật chính trong “Sát nhân tốc độ” không?” Hunt cười cười hỏi.
“Chú ý lái xe.”
“Này, anh thích tôi dịu dàng hơn, hay thô bạo hơn?” Hunt đọc lời kịch trong bộ phim lên, nhưng khác với Winston lúc ấy, giọng cậu bây giờ nghe liến thoắng và nín cười…
Winston vẫn giữ nguyên tư thế chống cằm, nhưng khóe môi lại nhếch lên.
“Anh thích roi da hay là còng tay?” Hunt cười càng rõ ràng hơn trước.
Winston vươn tay ra đẩy khe khẽ vào đầu Hunt một cái: “Đừng đùa nữa.”
“Tôi muốn nhốt anh vào một căn nhà bằng gỗ.” Hunt càng hăng hái.
“Vậy người xui xẻo nhất định sẽ là cậu.” Winston trả lời.
“Này, đừng có thay đổi kịch bản được không?”
Hunt bất mãn nói.
“Vậy chúng ta bắt đầu lại.”
Giọng nói đều đều của Winston khiến Hunt mất cả vui.
“Anh muốn tôi dịu dàng hơn hay thô bạo hơn?” Hunt nghiêng đầu cười xấu xa.
“Thô bạo hơn.” Winston hồi đáp.
“Ái dà, thật không? Tôi vẫn luôn cảm thấy anh là một người rất kiên nhẫn cơ! Thô bạo gì gì đó… không giống phong cách của anh.” Hunt đúng thật có phần kinh ngạc.
“Lúc dụ dỗ tôi sẽ rất dịu dàng, nhưng một khi món ngon đã kề bên miệng, tôi sẽ không nể tình nữa.”
Hunt nuốt nước bọt liếc khuôn mặt nhìn nghiêng của Winston, đáy lòng cũng có điều gì xáo động: “Được lắm… rất Winston… Vậy anh thích roi da hơn hay còng tay hơn?”
“Còng tay, để người ấy ngoan ngoãn một chút là được rồi. Còn có những cách khác khiến người ta bật khóc hay ho hơn dùng roi da làm đau người ta nhiều.”
“Cách gì?” Hunt bỗng cảm thấy mình đang dần dần biết đến một Winston mà người ngoài không hề biết.
“Làm đến bật khóc.”
Hunt so vai lại, đột nhiên nhận ra người lọt vào mắt xanh của Winston có hơi đáng thương.
“Vậy… có lẽ không cần dùng đến nhà gỗ nhỉ…”
Tuy có lúc Winston sẽ xấu tính nhưng về cơ bản, hắn là một người đàn ông rất quyến rũ, phụ nữ sẽ chủ động cúi mình với hắn, hắn không cần phải nhốt ai vào đâu nữa cả.
“Nhà gỗ không phải nên là nơi hai người yêu đương nồng thắm ở khi đi nghỉ với nhau sao? Nếu tôi bị từ chối, tôi sẽ nhốt luôn người đó xuống ga-ra ngầm. Tôi có năm chiếc xe, chiếc nào cũng có thể làm thoải mái.”
Hunt lại nuốt “ực” một ngụm nước bọt, thình lình cảm thấy người ngồi bên cạnh mình là một kẻ điên. Đương nhiên, bình thường của tên này cũng chẳng bình thường nữa. Quả nhiên cậu vừa quay mặt sang đã thấy hắn đang cười mờ ám.
“Anh cũng lừa tôi!”
“Sao tôi lại phải lừa người khác nhỉ?”
Hunt tiếp tục nghẹn lời.
Đúng lúc này, trước mặt cậu xuất hiện một tòa lâu đài như trong truyện cổ tích, hơn nữa bên cạnh đó còn có một vườn hoa lớn, trông mà vui mắt vui lòng.
“Chúng ta… không phải đang đi đến nhà nghỉ sao?” Hunt nghi ngờ nhìn Winston bên cạnh.
“Ngâm suối nước nóng vào buổi tối sẽ tốt hơn. Đây là xưởng sản xuất socola “Shiroi Koibito”, cùng vào xem sao đã.”
(Shiroi Koibito nằm ở Hokkaido, Sapporo, tên tiếng Anh là “White lover”, thuộc nhà máy Ishiya nổi tiếng với các sản phẩm bánh kẹo liên quan đến socola. Du khách đến đây có thể tham quan quy trình sản xuất và tham gia làm thử bánh kẹo)
“… Xưởng sản xuất socola… nghe như nơi trẻ con đến chơi thế.” Hunt nhỏ giọng lầm bầm, vừa nâng mắt lên đã nhìn thấy Winston cười nhẹ.
“Này— anh coi tôi là trẻ con nên mới đưa tôi đến đây chứ gì?”
“Cậu không thích hả?” Winston hỏi lại.
“Nếu anh đang hẹn hò với phụ nữ, nơi này sẽ thích hợp hơn đấy.” Hunt vuốt mũi: “Hai tên con trai chúng ta đến thăm quan xưởng sản xuất socola á… chẳng cổ tích gì cả.”
Hunt vào trong tham quan cùng Winston. Dù lúc đầu chẳng ôm hy vọng gì, nhưng Hunt buộc phải thừa nhận nơi đây khiến cậu đột nhiên cảm thấy vui vẻ hẳn. Trong này bày socola và đồ ngọt đủ loại kiểu dáng, còn có cả đồ chơi lên dây cót nữa.
Hunt bật cười nói: “Nếu tôi có con gái, tôi nhất định sẽ đưa nó tới đây.”
“Được đấy.” Winston thản nhiên đáp lời.
“Này, đừng có nói như thể anh sẽ sinh con gái cho tôi như vậy chứ!” Hunt buồn cười đẩy người kia một cú.
“Muốn nếm thử kem không?”
“Ừ.”
Đến khu vực bán kem, Hunt ngắm nhìn bốn phía mới nhận ra những người đến đây mua hàng ngoại trừ cha mẹ và con cái, thì toàn là tình nhân cả. Winston đưa kem ốc quế cho Hunt.
“Anh không ăn sao?” Hunt hỏi.
“Tôi không thích đồ ngọt.”
“…” Thực ra tôi cũng có thích đồ ngọt đâu.
Hunt liếm phần đỉnh kem, mắt bỗng sáng lên: “Ồ? Ngon lắm, không ngấy chút nào.”
“Có lẽ vì đây là kem tươi có độ ngọt vừa phải.”
“Anh chắc chắn không muốn mua một cây ăn thử à?” Hunt lại liếm thêm miếng nữa, nói lúng búng.
“Không cần mua thêm nữa, chắc tôi chẳng ăn hết cả một cây.”
“Ồ.”
Hunt hơi xoay mặt đi, vừa định gặm kem, Winston đối diện đã hạ người xuống, nghiêng đầu cắn một miếng ở phía khác. Hunt đúng lúc vươn đầu lưỡi liền cảm thấy mình vừa bị một thứ gì rất ấm áp liếm khẽ. Đến khi nhận ra đó là thứ gì, Hunt kinh ngạc lùi về sau: “Này— anh liếm vào tôi rồi! Muốn ăn phải nói trước một tiếng chứ! Đừng có đột ngột như vậy!”
Bên mép Winston vẫn còn dính kem, hắn dùng lưỡi liếm sạch. Hình như có cái gì lướt qua não Hunt, đầu cậu không ngừng phát đi phát lại cảnh tượng ấy trong vô thức.
“Tôi không liếm vào cậu.” Ánh mắt Winston nhìn Hunt như ngầm tỏ ý “cậu-nghĩ-nhiều-quá”.
“Thật không?” Hunt có phần hoài nghi, cậu chắc chắn cái thứ mềm mềm trơn trơn đó là lưỡi Winston.
“Được rồi, cứ coi như tôi liếm vào cậu đi, cậu muốn liếm lại không?” Winston hỏi lại.
“… Chắc là không…”
“Ăn kem xong chúng ta tiếp tục lên xe tới Noboribetsu.”
“Đã biết!”
Hai người quay lại xe, người lái lần này là Winston. Hunt quay đầu lại nhìn xưởng sản xuất socola càng lúc càng xa mà bùi ngùi: “Tôi đột nhiên hiểu vì sao con gái lại thích truyện cổ tích rồi.”
“Vì sao?”
“Giống thuốc phiện tinh thần?”
“Cổ tích chỉ dùng để vỗ về người ta thôi.”
Hai người cuối cùng cũng đến nhà nghỉ Winston đã đặt trước khi trời tối. Nhà nghỉ này hoàn toàn mang phong cách Nhật Bản truyền thống, giẫm trên sàn nhà bằng gỗ phát ra tiếng kêu cọt kẹt khiến Hunt có cảm giác như được quay lại thời gian, đi đến một thế giới khác…
Hunt đã muốn đi tắm suối nước nóng lắm rồi, thế nhưng lại bị Winston cản lại: “Bắt đầu từ trong phòng đã. Dùng nước suối làm ướt từ đầu đến chân để quen với độ ấm và thành phần nước, sau đó tắm sạch rồi mới đi ngâm mình.”
“Ồ, biết rồi!”
Hunt thay quần áo, nhìn về phía Winston đứng không xa. Cảnh tượng tên này kéo áo phông từ đỉnh đầu xuống chẳng khác gì trong phim, đường cong thắt lưng khiến Hunt rất muốn véo một cái. Nhưng nếu cậu làm thế thật, có lẽ sẽ bị hắn đánh cho gãy mũi…
Hunt vây khăn tắm quanh eo, bắt chước Winston lấy nước trong chậu dội ướt toàn thân. Cậu vừa dội nước vừa ngắm nghía thân hình Winston. Dù là đường cong ở cổ, vai hay thắt lưng của tên này đều rất đẹp, hơn nữa hoàn toàn không mang lại cảm giác choáng ngợp mà vô cùng cân xứng. Hunt thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng khi Winston ngồi trong xe đua xoay vô lăng, cơ bắp toàn thân sẽ căng lên như thế nào.
“Cậu đang nhìn gì thế?” Winston hất cằm hỏi.
“Nhìn anh! Hồi chặng Áo, anh tắm xong còn mặc áo choàng tắm che kín hết cả người, không muốn cho tôi nhìn. Giờ thì sao nhỉ? Tôi thích nhìn bao nhiêu thì nhìn…”
Hunt còn chưa nói xong, Winston đã đột nhiên dùng gáo dội nước thẳng lên đầu Hunt.
“Này—“
Hunt lui phắt về sau, nước vẫn còn từ đỉnh đầu rỏ xuôi xuống toàn thân. Cậu vừa mới sặc một tiếng, ai ngờ khăn tắm quấn quanh eo đã tuột xuống luôn. Hunt định vươn tay kéo lại nhưng không kịp.
“Cậu làm ướt người mà còn quấn khăn tắm sao?” Winston quay đầu hỏi Hunt.
Hunt đúng lúc đang cúi mình nhặt khăn tắm lên, không biết có phải ảo giác không, cậu bỗng thấy lưng mình hơi nong nóng. Cậu vừa quay người đã nhìn thấy Winston đứng đối diện nhìn mình. Gương mặt hắn không mang quá nhiều biểu cảm, ánh mắt giữa bầu không khí ngập hơi nước ấm áp vẫn lạnh lùng cực độ, thế nhưng Hunt lại cảm thấy sự lạnh lùng kia như đang sôi sục.
“Nơi này chẳng chú trọng riêng tư gì cả! Phòng tắm không có vách ngăn!” Hunt vội vàng quấn khăn tắm quanh hông, thuận tiện than phiền.
“Suối nước nóng Nhật Bản nào cũng như vậy. Hơn nữa ở đây trừ tôi, chẳng có ai nhìn cậu cả đâu.” Winston lạnh lùng nói.
“… Ý anh là anh muốn nhìn tôi á?” Hunt toét miệng bật cười: “Tiếc quá, tôi chẳng đẹp bằng anh!”
“Có vẻ cậu chưa hiểu được mình rồi.” Winston đã cởi khăn tắm ra, ngồi xuống ghế xoay lưng về phía Hunt.
“Cái gì?”
“Nhớ tắm cho sạch vào, đừng làm bẩn nước suối.”
“Anh ghét bỏ tôi?” Hunt bất mãn nói.
“Có cần tôi tắm giúp không?”
“Không cần!” Hunt cũng ngồi quay lưng lại với Winston: “Kì lạ thật, sao ngoài hai chúng ta ra, chẳng thấy ai tới đây nữa thế?”
“Vì tôi bao cả cái nhà nghỉ này rồi.” Winston nói rất bình thản. Ngữ khí đơn giản như thể chỉ nói “tôi mua thêm một cốc cà phê”.
“Anh đúng là phí phạm.” Hunt nói ngoài miệng như vậy, trong lòng lại vui vẻ vô cùng.
“Cậu tự tin với ngoại hình của mình quá nên thích có nhiều người ngắm nhìn hả?”
“Làm gì có!”
“Có phải cậu vốn cho rằng nam nữ tắm chung, nên bây giờ mới thấy thất vọng không?”
Trúng tim đen rồi… cảm giác bị người kia nhìn thấu thế này khiến Hunt chẳng dễ chịu chút nào: “Có anh mới thất vọng ý!”
Dội nước mấy lần, Winston là người đứng dậy quấn khăn tắm đi vào trong phòng có hồ nước nóng trước, hắn ngồi đó, dáng vẻ như đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Hunt cũng tới bên cạnh hắn, đặt khăn tắm bên hồ rồi ngồi xuống.
“Khi nào thì chúng ta ngâm mình?”
Hunt ngồi dựa hồ tưởng tượng ra cảnh mình vừa ngâm mình vừa ngẩng đầu ngắm trời sao, ngửi hương hoa anh đào phảng phất trong không khí. Nhưng mà Winston chọn ngâm nước trong nhà trước chắc chắn có lí do của hắn.
“Năm phút nữa.”
Hunt nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng hơi ngẩng lên của Winston. Hắn đặt gáy lên khăn tắm, dáng vẻ rõ ràng như đang chờ hành hình, thế mà trông lại vừa tao nhã vừa bất khả xâm phạm. Bên ngoài, giữa đêm thanh vắng, âm thanh do ống trúc được chế tạo để dẫn nước gõ vào mặt đá khiến Hunt đột nhiên giật mình. Cậu vội ngoảnh đầu sang.
Đúng lúc này, Winston bên cạnh bỗng đứng dậy, nước đọng trên người hắn rơi xuống mặt nước tạo ra tiếng động lôi cuốn Hunt nhìn theo. Winston vươn dài tay, lấy khăn tắm che đi đường nhìn của Hunt, thế nhưng Hunt vẫn nhìn thấy phần dưới thắt lưng của hắn. Dù trước đây đi bơi cũng đã từng nhìn thấy bạn bè không mặc gì nhiều lần, Hunt lại không thể không thừa nhận Winston là người có thể hình đẹp nhất.
Bước ra khỏi bồn tắm, Winston hạ thấp người, gõ nhẹ lên đầu Hunt: “Chưa định đi sao? Muốn chết ngất ở đây để tôi bế ra à?” Tiếng hắn vang lên bên tai cậu.
“Biết rồi! Làm sao mà anh bế tôi lên được!”
Hunt xoay đầu lại, gò má sượt qua mũi người kia.
Sao tên này lại dính sát vào mình như thế!
“Tôi không bế được cậu?” Winston nhếch mép.
“Tôi rất nặng!”
“Cậu nghĩ lần ở Kohaku là tôi lôi cậu đi đấy chắc?”
“… Anh bế tôi ra à?” Hunt ngây cả người.
Winston không trả lời, chỉ đứng dậy đi ra khỏi phòng. Hunt quây khăn tắm quanh người rồi vội vã đi theo: “Anh bế tôi thế nào? Có phải bế ngang ra không?” Hắn mà bế vậy thật thì cậu không còn mặt mũi nào mà sống tiếp nữa!
Winston vốn không có ý định thảo luận đề tài này với Hunt, cứ thế đi thẳng đến bên hồ, cởi khăn tắm bên hông ra rồi bước vào trong, từ từ ngồi xuống một bể mịt mờ.
“Này! Anh trả lời tôi mau!” Hunt vứt bừa khăn tắm rồi cũng nhảy vào suối nước nóng.
“Cậu ồn quá.” Winston nhắm mắt nói.
Hunt có phần uất ức.
“Tôi là như thế đấy, mà trước đây anh có thấy tôi ồn ào đâu.” Hunt nói xong câu này thì không ừ hử thêm gì nữa.
Nửa phút sắp trôi qua, Winston chậm rãi mở miệng: “Không phải là bế ngang. Như thế tốn sức lắm.”
May quá may quá! Nếu cậu bị bế ngang thật mà để các thành viên trong đội đua biết, đảm bảo sẽ bị cười cho thối mũi. Hunt thở phào một hơi, học theo dáng vẻ của Winston nhắm mắt lại, cảm thụ cảm giác sảng khoái khi mọi lỗ chân lông giãn nở.
“Sao cậu không nói gì nữa?” Winston hỏi.
“Không phải anh kêu tôi ồn sao?”
Vậy tôi sẽ thâm trầm một chút!
“Yên tĩnh quá sẽ khiến tôi cho rằng cậu ngất mất rồi.”
“Anh mới bị ngất ấy!”
Yên không được, không yên cũng không được, anh rốt cục muốn thế nào?
“Nếu cậu bị ngất, tôi sẽ bế ngang cậu ra ngoài. À… tiếc quá, nhà nghỉ hôm nay không có khách.” Winston tuy nhắm mắt, Hunt vẫn có thể chắc chắn hắn đang cười.
Phương pháp ứng đối tốt nhất là mặc kệ hắn. Hunt nghiêng mặt đi, hừ khẽ một tiếng.
“Sau đó sẽ làm chút chuyện khiến cậu không tham gia nổi chặng đua Abu Dhabi nữa.”
“Chuyện gì?”
“Bây giờ cậu có thể ngất đi, đợi đến khi tỉnh lại sẽ biết.”
“…”
Hunt nhận ra mình không cách nào trò chuyện được với Winston. Dù sao cũng lâu lắm rồi không được an tĩnh thế này, tâm hồn cậu cũng bình yên theo. Vạn vật lặng thinh, chỉ thỉnh thoảng mới vang lên tiếng côn trùng và nước chảy, tiếng động cơ F1 rung trời và tiếng khán giả hò reo cổ vũ tựa như đã thuộc về một thế giới khác. Cậu đột nhiên thấy rất biết ơn Winston. Cảm giác rời xa chốn ồn ào khiến cả người cậu như được đắp nặn lại một lần nữa.
Có một chiếc thuyền con thuận theo nước chảy trôi đến trước mặt hai người, bên bờ hồ có một cậu thiếu niên mặc kimono với ánh mắt rất sáng đang cười với Hunt rồi làm động tác uống rượu. Hunt cũng cười đáp lại cậu ta.
Trên thuyền con đặt chén và bình đựng rượu Sake. Chén rượu có màu xanh, không có họa tiết dư thừa nào, thoạt trông vô cùng mộc mạc. Vừa nghĩ tới chuyện xảy ra vào lần uống Sake trước, Hunt đã không dám động vào nữa. Winston đang nhắm hai mắt lại thoáng mở ra, nâng tay cầm lấy một chén rượu nhỏ. Ngón tay của hắn vốn rất đẹp, cánh tay gập lại đưa chén kề bên môi, tầm mắt hạ xuống, cả người toát lên vẻ nhu hòa và gợi cảm một cách bí ẩn. Yết hầu của Hunt trượt lên xuống, tai cũng vô thức nóng bừng bừng.
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Hunt: Có phải anh đã hôn vào gáy tôi không?
Winston: Không phải.
Hunt: Lúc tôi nằm bò ra chơi điện thoại, có phải anh đã hôn…
Winston: Hôn gì của em?
Hunt: Phía dưới… thắt lưng…
Winston: Dưới thắt lưng là cái gì?
Hunt: Tôi đâm thủng phổi anh giờ đấy!!
“Này, anh không đua xe cũng có thể trở thành minh tinh hoặc người mẫu ảnh đấy!” Hunt vừa đứng xếp hàng chờ lên máy bay vừa lấy khuỷu tay huých Winston.
“Vì sao?”
“Mọi người cứ nhìn anh mãi. Cô bé kia giả vờ tự sướng để chụp ảnh anh kia.” Hunt tự like cho sự tinh tế của mình.
“Thật sao? Tôi không quan tâm, nhưng nếu cậu thấy phiền, tôi cũng có biện pháp giải quyết.”
“Biện pháp gì?”
“Cậu quay lại đây hôn tôi một cái, bọn họ sẽ ngừng ảo tưởng ngay.”
Hunt định quay đầu để nhìn cho rõ xem Winston có vẻ mặt gì khi nói câu này, không ngờ Winston lại dùng tay ấn đầu Hunt, khiến cậu chỉ có thể nhìn về phía trước. Cậu chợt cảm thấy gáy mình bị vật gì đó khẽ chạm vào, rồi ngay lập tức, cậu phát hiện những cô gái vẫn luôn nhìn hai người bỗng nhiên để lộ vẻ mặt cực độ ngạc nhiên, có người thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp ảnh hai người nữa.
“… Anh vừa làm gì thế?”
Hunt nghi ngờ muốn ngoảnh đầu lại, Winston lướt tay qua vành tai Hunt: “Không có gì. Cứ xếp hàng đi.”
“Không được! Anh nhất định vừa làm gì đó! Ánh mắt mấy cô kia nhìn tôi thay đổi cả rồi!”
“Vậy cậu đi hỏi người ta xem tôi có vừa làm gì thật không.”
“Anh đợi đấy.”
Hunt thầm nghĩ, anh cho rằng tôi không dám hỏi thật sao? Đến khi hai người bước vào khoang máy bay, Hunt dừng lại bên cạnh một cô gái, cúi đầu hỏi đối phương rất lịch sự: “Bạn có thể nói cho tôi biết ban nãy, bạn vừa nhìn tôi vừa cười vì chuyện gì không?”
Hi vọng cô gái này hiểu tiếng Anh!
Đối phương nhìn vào mắt Hunt, hai giây sau lại che miệng bật cười:”Anh dễ thương quá.” Cô gái cũng trả lời bằng tiếng Anh.
Hunt rất thất vọng. Đáng lẽ phải khen cậu “đẹp trai” gì đó chứ? “Dễ thương” thì tính làm gì!
“Bạn có thể nói cho tôi biết khi xếp hàng, bạn tôi đã làm gì sau lưng tôi không?” Hunt cố gắng hết sức thể hiện nụ cười “dễ thương” của mình.
Cô gái kia tỏ vẻ tiếc nuối: “Anh ấy chỉ là bạn của anh thôi à!”
Hunt nhận thức được sự việc liền ngồi vào chỗ, dùng mũi chân đá Winston đang giữ vẻ mặt bình tĩnh đọc tạp chí trên máy bay: “Này, sao anh lại hôn vào gáy tôi!?”
“Ừm?” Winston nâng mắt lên: “Nếu muốn hôn, tôi sẽ không hôn gáy cậu đâu.”
“Gì cơ?” Hunt vốn còn cho rằng tên này ăn no rửng mỡ, cố ý hôn vào gáy cậu trước mặt mấy cô gái kia, không ngờ lại chẳng phải?
“Tôi chỉ chạm mũi vào cậu thôi, không ngờ mấy cô đó lại hưng phấn đến thế.” Winston mang vẻ mặt “có-gì-to-tát-đâu”.
“Anh cố ý.” Hunt hầm hè ngồi xuống.
“Chẳng lẽ tôi lại vô ý?” Winston hỏi lại.
Hunt không còn biết đáp lại thế nào: “Cảm giác cứ như hai bạn gay đi hẹn hò ấy.” Rồi ôm đầu cảm khái.
“Chúng ta không hẹn hò thì đi huấn luyện chắc?” Winston nhếch môi cười khẽ.
Hunt toét miệng, phối hợp với người kia: “Hóa ra là đi hẹn hò thật. Vậy anh có định tặng tôi nhẫn kim cương không?”
Winston rời ánh mắt từ tạp chí sang Hunt: “Nếu cậu thật lòng muốn, sau khi chặng đua ở Abu Dhabi kết thúc, tôi sẽ tới Dubai đặt làm cho.”
“Này… anh không nói thật đấy chứ?” Hunt biết tên này có lúc sẽ cố tình coi giả thành thật, khiến người ta chẳng biết chống đỡ thế nào.
Winston vòng qua ngón tay Hunt, trông như đang đo thử ngón vô danh của cậu.
“Thật. Muốn tôi hôn ngón tay cậu không?” Nụ cười của Winston tiềm ẩn nét gì đó xấu xa.
“Không muốn…”
Quả nhiên đẳng cấp của mình vẫn chưa bằng Winston!
Hunt đeo miếng che mắt lên, ngoẹo cổ ôm tay buồn rầu nói: “Không tán dóc với anh nữa, tôi phải ngủ chút đây.”
“Ừ.”
Sau khi máy bay bay vào tầng mây, Hunt phát ra tiếng thở đều đều. Hành khách thắt dây an toàn cũng từ từ thả lỏng. Winston dựa vào thành ghế nghiêng mặt ngắm nhìn Hunt, sau đó từ từ tiến sát lại gần, hôn lên môi cậu. Có tiếp viên hàng không đẩy xe thức ăn đến đây, nhìn thấy cảnh này liền cười xin lỗi. Winston đặt ngón trỏ lên môi tỏ ý người kia không cần nói gì cả. Tiếp viên gật đầu mỉm cười rồi bước đi.
Khi máy bay hạ xuống, nghe tiếng radio, Hunt mới cam chịu gỡ miếng che mắt ra, duỗi eo một cái: “Máy bay đáp xuống rồi! Nhà nghỉ suối nước nóng anh đặt ở đâu thế?”
“Suối nước nóng Noboribetsu. Tôi thuê xe rồi, chút nữa sẽ lái tới đó.” Winston đeo ba lô hành lý lên vai.
Hunt híp mắt cười cười. Ở bên Winston thật là tốt. Hắn sẽ lên kế hoạch và chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, hơn nữa xác suất nhầm lẫn rất nhỏ.
“Người không hiểu anh nhất định sẽ cảm thấy đi chơi với anh rất áp lực, rất vất vả khi việc gì cũng phải nghe theo anh. Nhưng thực ra, tôi thấy đi chơi với anh vừa thoải mái vừa chẳng phải lo lắng gì!”
“Bởi vì đó là cậu thôi.”
“Bởi vì là tôi?”
“Chẳng lẽ tôi có thể trông cậy vào việc cậu tìm đường, rồi lại còn liên hệ với nhà nghỉ sao?”
“… Có vẻ đúng nhỉ. Người lười biếng có mệnh nhàn tản mà!”
“Tóm lại, cậu là một người chẳng đáng dựa dẫm. Cậu còn đắc ý cái nỗi gì không biết.”
Hunt không đáp lời nổi, lờ mờ cảm thấy linh hồn mình lại bị tổn thương.
Đây là lần đầu tiên mình và Winston đi chơi ngoài, lại còn là sau khi “tuyệt giao” rồi làm hòa nữa chứ, Hunt cảm thấy tâm hồn mình đang nhảy nhót: “Ồ… anh thuê một chiếc Mustang à? Tôi muốn lái thử!”
Winston vươn tay ra ấn đầu Hunt: “Cậu thuộc đường à? Cậu lái cái gì?”
“Anh chỉ đường cho tôi là được rồi!” Hunt giành ngồi vào ghế lái trước.
Winston nhanh nhẹn để hành lý xuống ghế sau rồi ngồi xuống bên cạnh Hunt. Hunt mở radio nghe chẳng hiểu chữ nào, chỉ biết có nữ ca sĩ đang hát một bài tiếng Nhật bằng chất giọng rất ngọt ngào. Mỗi lần Winston nói chuyện, giọng nói lạnh lùng của hắn sẽ như làm đông cứng được giọng hát dịu dàng đến mức có thể làm tan băng kia. Hunt thấy như vậy êm tai lạ kì.
“Hây… anh thấy chúng ta có giống hai nam nhân vật chính trong “Sát nhân tốc độ” không?” Hunt cười cười hỏi.
“Chú ý lái xe.”
“Này, anh thích tôi dịu dàng hơn, hay thô bạo hơn?” Hunt đọc lời kịch trong bộ phim lên, nhưng khác với Winston lúc ấy, giọng cậu bây giờ nghe liến thoắng và nín cười…
Winston vẫn giữ nguyên tư thế chống cằm, nhưng khóe môi lại nhếch lên.
“Anh thích roi da hay là còng tay?” Hunt cười càng rõ ràng hơn trước.
Winston vươn tay ra đẩy khe khẽ vào đầu Hunt một cái: “Đừng đùa nữa.”
“Tôi muốn nhốt anh vào một căn nhà bằng gỗ.” Hunt càng hăng hái.
“Vậy người xui xẻo nhất định sẽ là cậu.” Winston trả lời.
“Này, đừng có thay đổi kịch bản được không?”
Hunt bất mãn nói.
“Vậy chúng ta bắt đầu lại.”
Giọng nói đều đều của Winston khiến Hunt mất cả vui.
“Anh muốn tôi dịu dàng hơn hay thô bạo hơn?” Hunt nghiêng đầu cười xấu xa.
“Thô bạo hơn.” Winston hồi đáp.
“Ái dà, thật không? Tôi vẫn luôn cảm thấy anh là một người rất kiên nhẫn cơ! Thô bạo gì gì đó… không giống phong cách của anh.” Hunt đúng thật có phần kinh ngạc.
“Lúc dụ dỗ tôi sẽ rất dịu dàng, nhưng một khi món ngon đã kề bên miệng, tôi sẽ không nể tình nữa.”
Hunt nuốt nước bọt liếc khuôn mặt nhìn nghiêng của Winston, đáy lòng cũng có điều gì xáo động: “Được lắm… rất Winston… Vậy anh thích roi da hơn hay còng tay hơn?”
“Còng tay, để người ấy ngoan ngoãn một chút là được rồi. Còn có những cách khác khiến người ta bật khóc hay ho hơn dùng roi da làm đau người ta nhiều.”
“Cách gì?” Hunt bỗng cảm thấy mình đang dần dần biết đến một Winston mà người ngoài không hề biết.
“Làm đến bật khóc.”
Hunt so vai lại, đột nhiên nhận ra người lọt vào mắt xanh của Winston có hơi đáng thương.
“Vậy… có lẽ không cần dùng đến nhà gỗ nhỉ…”
Tuy có lúc Winston sẽ xấu tính nhưng về cơ bản, hắn là một người đàn ông rất quyến rũ, phụ nữ sẽ chủ động cúi mình với hắn, hắn không cần phải nhốt ai vào đâu nữa cả.
“Nhà gỗ không phải nên là nơi hai người yêu đương nồng thắm ở khi đi nghỉ với nhau sao? Nếu tôi bị từ chối, tôi sẽ nhốt luôn người đó xuống ga-ra ngầm. Tôi có năm chiếc xe, chiếc nào cũng có thể làm thoải mái.”
Hunt lại nuốt “ực” một ngụm nước bọt, thình lình cảm thấy người ngồi bên cạnh mình là một kẻ điên. Đương nhiên, bình thường của tên này cũng chẳng bình thường nữa. Quả nhiên cậu vừa quay mặt sang đã thấy hắn đang cười mờ ám.
“Anh cũng lừa tôi!”
“Sao tôi lại phải lừa người khác nhỉ?”
Hunt tiếp tục nghẹn lời.
Đúng lúc này, trước mặt cậu xuất hiện một tòa lâu đài như trong truyện cổ tích, hơn nữa bên cạnh đó còn có một vườn hoa lớn, trông mà vui mắt vui lòng.
“Chúng ta… không phải đang đi đến nhà nghỉ sao?” Hunt nghi ngờ nhìn Winston bên cạnh.
“Ngâm suối nước nóng vào buổi tối sẽ tốt hơn. Đây là xưởng sản xuất socola “Shiroi Koibito”, cùng vào xem sao đã.”
(Shiroi Koibito nằm ở Hokkaido, Sapporo, tên tiếng Anh là “White lover”, thuộc nhà máy Ishiya nổi tiếng với các sản phẩm bánh kẹo liên quan đến socola. Du khách đến đây có thể tham quan quy trình sản xuất và tham gia làm thử bánh kẹo)
“… Xưởng sản xuất socola… nghe như nơi trẻ con đến chơi thế.” Hunt nhỏ giọng lầm bầm, vừa nâng mắt lên đã nhìn thấy Winston cười nhẹ.
“Này— anh coi tôi là trẻ con nên mới đưa tôi đến đây chứ gì?”
“Cậu không thích hả?” Winston hỏi lại.
“Nếu anh đang hẹn hò với phụ nữ, nơi này sẽ thích hợp hơn đấy.” Hunt vuốt mũi: “Hai tên con trai chúng ta đến thăm quan xưởng sản xuất socola á… chẳng cổ tích gì cả.”
Hunt vào trong tham quan cùng Winston. Dù lúc đầu chẳng ôm hy vọng gì, nhưng Hunt buộc phải thừa nhận nơi đây khiến cậu đột nhiên cảm thấy vui vẻ hẳn. Trong này bày socola và đồ ngọt đủ loại kiểu dáng, còn có cả đồ chơi lên dây cót nữa.
Hunt bật cười nói: “Nếu tôi có con gái, tôi nhất định sẽ đưa nó tới đây.”
“Được đấy.” Winston thản nhiên đáp lời.
“Này, đừng có nói như thể anh sẽ sinh con gái cho tôi như vậy chứ!” Hunt buồn cười đẩy người kia một cú.
“Muốn nếm thử kem không?”
“Ừ.”
Đến khu vực bán kem, Hunt ngắm nhìn bốn phía mới nhận ra những người đến đây mua hàng ngoại trừ cha mẹ và con cái, thì toàn là tình nhân cả. Winston đưa kem ốc quế cho Hunt.
“Anh không ăn sao?” Hunt hỏi.
“Tôi không thích đồ ngọt.”
“…” Thực ra tôi cũng có thích đồ ngọt đâu.
Hunt liếm phần đỉnh kem, mắt bỗng sáng lên: “Ồ? Ngon lắm, không ngấy chút nào.”
“Có lẽ vì đây là kem tươi có độ ngọt vừa phải.”
“Anh chắc chắn không muốn mua một cây ăn thử à?” Hunt lại liếm thêm miếng nữa, nói lúng búng.
“Không cần mua thêm nữa, chắc tôi chẳng ăn hết cả một cây.”
“Ồ.”
Hunt hơi xoay mặt đi, vừa định gặm kem, Winston đối diện đã hạ người xuống, nghiêng đầu cắn một miếng ở phía khác. Hunt đúng lúc vươn đầu lưỡi liền cảm thấy mình vừa bị một thứ gì rất ấm áp liếm khẽ. Đến khi nhận ra đó là thứ gì, Hunt kinh ngạc lùi về sau: “Này— anh liếm vào tôi rồi! Muốn ăn phải nói trước một tiếng chứ! Đừng có đột ngột như vậy!”
Bên mép Winston vẫn còn dính kem, hắn dùng lưỡi liếm sạch. Hình như có cái gì lướt qua não Hunt, đầu cậu không ngừng phát đi phát lại cảnh tượng ấy trong vô thức.
“Tôi không liếm vào cậu.” Ánh mắt Winston nhìn Hunt như ngầm tỏ ý “cậu-nghĩ-nhiều-quá”.
“Thật không?” Hunt có phần hoài nghi, cậu chắc chắn cái thứ mềm mềm trơn trơn đó là lưỡi Winston.
“Được rồi, cứ coi như tôi liếm vào cậu đi, cậu muốn liếm lại không?” Winston hỏi lại.
“… Chắc là không…”
“Ăn kem xong chúng ta tiếp tục lên xe tới Noboribetsu.”
“Đã biết!”
Hai người quay lại xe, người lái lần này là Winston. Hunt quay đầu lại nhìn xưởng sản xuất socola càng lúc càng xa mà bùi ngùi: “Tôi đột nhiên hiểu vì sao con gái lại thích truyện cổ tích rồi.”
“Vì sao?”
“Giống thuốc phiện tinh thần?”
“Cổ tích chỉ dùng để vỗ về người ta thôi.”
Hai người cuối cùng cũng đến nhà nghỉ Winston đã đặt trước khi trời tối. Nhà nghỉ này hoàn toàn mang phong cách Nhật Bản truyền thống, giẫm trên sàn nhà bằng gỗ phát ra tiếng kêu cọt kẹt khiến Hunt có cảm giác như được quay lại thời gian, đi đến một thế giới khác…
Hunt đã muốn đi tắm suối nước nóng lắm rồi, thế nhưng lại bị Winston cản lại: “Bắt đầu từ trong phòng đã. Dùng nước suối làm ướt từ đầu đến chân để quen với độ ấm và thành phần nước, sau đó tắm sạch rồi mới đi ngâm mình.”
“Ồ, biết rồi!”
Hunt thay quần áo, nhìn về phía Winston đứng không xa. Cảnh tượng tên này kéo áo phông từ đỉnh đầu xuống chẳng khác gì trong phim, đường cong thắt lưng khiến Hunt rất muốn véo một cái. Nhưng nếu cậu làm thế thật, có lẽ sẽ bị hắn đánh cho gãy mũi…
Hunt vây khăn tắm quanh eo, bắt chước Winston lấy nước trong chậu dội ướt toàn thân. Cậu vừa dội nước vừa ngắm nghía thân hình Winston. Dù là đường cong ở cổ, vai hay thắt lưng của tên này đều rất đẹp, hơn nữa hoàn toàn không mang lại cảm giác choáng ngợp mà vô cùng cân xứng. Hunt thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng khi Winston ngồi trong xe đua xoay vô lăng, cơ bắp toàn thân sẽ căng lên như thế nào.
“Cậu đang nhìn gì thế?” Winston hất cằm hỏi.
“Nhìn anh! Hồi chặng Áo, anh tắm xong còn mặc áo choàng tắm che kín hết cả người, không muốn cho tôi nhìn. Giờ thì sao nhỉ? Tôi thích nhìn bao nhiêu thì nhìn…”
Hunt còn chưa nói xong, Winston đã đột nhiên dùng gáo dội nước thẳng lên đầu Hunt.
“Này—“
Hunt lui phắt về sau, nước vẫn còn từ đỉnh đầu rỏ xuôi xuống toàn thân. Cậu vừa mới sặc một tiếng, ai ngờ khăn tắm quấn quanh eo đã tuột xuống luôn. Hunt định vươn tay kéo lại nhưng không kịp.
“Cậu làm ướt người mà còn quấn khăn tắm sao?” Winston quay đầu hỏi Hunt.
Hunt đúng lúc đang cúi mình nhặt khăn tắm lên, không biết có phải ảo giác không, cậu bỗng thấy lưng mình hơi nong nóng. Cậu vừa quay người đã nhìn thấy Winston đứng đối diện nhìn mình. Gương mặt hắn không mang quá nhiều biểu cảm, ánh mắt giữa bầu không khí ngập hơi nước ấm áp vẫn lạnh lùng cực độ, thế nhưng Hunt lại cảm thấy sự lạnh lùng kia như đang sôi sục.
“Nơi này chẳng chú trọng riêng tư gì cả! Phòng tắm không có vách ngăn!” Hunt vội vàng quấn khăn tắm quanh hông, thuận tiện than phiền.
“Suối nước nóng Nhật Bản nào cũng như vậy. Hơn nữa ở đây trừ tôi, chẳng có ai nhìn cậu cả đâu.” Winston lạnh lùng nói.
“… Ý anh là anh muốn nhìn tôi á?” Hunt toét miệng bật cười: “Tiếc quá, tôi chẳng đẹp bằng anh!”
“Có vẻ cậu chưa hiểu được mình rồi.” Winston đã cởi khăn tắm ra, ngồi xuống ghế xoay lưng về phía Hunt.
“Cái gì?”
“Nhớ tắm cho sạch vào, đừng làm bẩn nước suối.”
“Anh ghét bỏ tôi?” Hunt bất mãn nói.
“Có cần tôi tắm giúp không?”
“Không cần!” Hunt cũng ngồi quay lưng lại với Winston: “Kì lạ thật, sao ngoài hai chúng ta ra, chẳng thấy ai tới đây nữa thế?”
“Vì tôi bao cả cái nhà nghỉ này rồi.” Winston nói rất bình thản. Ngữ khí đơn giản như thể chỉ nói “tôi mua thêm một cốc cà phê”.
“Anh đúng là phí phạm.” Hunt nói ngoài miệng như vậy, trong lòng lại vui vẻ vô cùng.
“Cậu tự tin với ngoại hình của mình quá nên thích có nhiều người ngắm nhìn hả?”
“Làm gì có!”
“Có phải cậu vốn cho rằng nam nữ tắm chung, nên bây giờ mới thấy thất vọng không?”
Trúng tim đen rồi… cảm giác bị người kia nhìn thấu thế này khiến Hunt chẳng dễ chịu chút nào: “Có anh mới thất vọng ý!”
Dội nước mấy lần, Winston là người đứng dậy quấn khăn tắm đi vào trong phòng có hồ nước nóng trước, hắn ngồi đó, dáng vẻ như đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Hunt cũng tới bên cạnh hắn, đặt khăn tắm bên hồ rồi ngồi xuống.
“Khi nào thì chúng ta ngâm mình?”
Hunt ngồi dựa hồ tưởng tượng ra cảnh mình vừa ngâm mình vừa ngẩng đầu ngắm trời sao, ngửi hương hoa anh đào phảng phất trong không khí. Nhưng mà Winston chọn ngâm nước trong nhà trước chắc chắn có lí do của hắn.
“Năm phút nữa.”
Hunt nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng hơi ngẩng lên của Winston. Hắn đặt gáy lên khăn tắm, dáng vẻ rõ ràng như đang chờ hành hình, thế mà trông lại vừa tao nhã vừa bất khả xâm phạm. Bên ngoài, giữa đêm thanh vắng, âm thanh do ống trúc được chế tạo để dẫn nước gõ vào mặt đá khiến Hunt đột nhiên giật mình. Cậu vội ngoảnh đầu sang.
Đúng lúc này, Winston bên cạnh bỗng đứng dậy, nước đọng trên người hắn rơi xuống mặt nước tạo ra tiếng động lôi cuốn Hunt nhìn theo. Winston vươn dài tay, lấy khăn tắm che đi đường nhìn của Hunt, thế nhưng Hunt vẫn nhìn thấy phần dưới thắt lưng của hắn. Dù trước đây đi bơi cũng đã từng nhìn thấy bạn bè không mặc gì nhiều lần, Hunt lại không thể không thừa nhận Winston là người có thể hình đẹp nhất.
Bước ra khỏi bồn tắm, Winston hạ thấp người, gõ nhẹ lên đầu Hunt: “Chưa định đi sao? Muốn chết ngất ở đây để tôi bế ra à?” Tiếng hắn vang lên bên tai cậu.
“Biết rồi! Làm sao mà anh bế tôi lên được!”
Hunt xoay đầu lại, gò má sượt qua mũi người kia.
Sao tên này lại dính sát vào mình như thế!
“Tôi không bế được cậu?” Winston nhếch mép.
“Tôi rất nặng!”
“Cậu nghĩ lần ở Kohaku là tôi lôi cậu đi đấy chắc?”
“… Anh bế tôi ra à?” Hunt ngây cả người.
Winston không trả lời, chỉ đứng dậy đi ra khỏi phòng. Hunt quây khăn tắm quanh người rồi vội vã đi theo: “Anh bế tôi thế nào? Có phải bế ngang ra không?” Hắn mà bế vậy thật thì cậu không còn mặt mũi nào mà sống tiếp nữa!
Winston vốn không có ý định thảo luận đề tài này với Hunt, cứ thế đi thẳng đến bên hồ, cởi khăn tắm bên hông ra rồi bước vào trong, từ từ ngồi xuống một bể mịt mờ.
“Này! Anh trả lời tôi mau!” Hunt vứt bừa khăn tắm rồi cũng nhảy vào suối nước nóng.
“Cậu ồn quá.” Winston nhắm mắt nói.
Hunt có phần uất ức.
“Tôi là như thế đấy, mà trước đây anh có thấy tôi ồn ào đâu.” Hunt nói xong câu này thì không ừ hử thêm gì nữa.
Nửa phút sắp trôi qua, Winston chậm rãi mở miệng: “Không phải là bế ngang. Như thế tốn sức lắm.”
May quá may quá! Nếu cậu bị bế ngang thật mà để các thành viên trong đội đua biết, đảm bảo sẽ bị cười cho thối mũi. Hunt thở phào một hơi, học theo dáng vẻ của Winston nhắm mắt lại, cảm thụ cảm giác sảng khoái khi mọi lỗ chân lông giãn nở.
“Sao cậu không nói gì nữa?” Winston hỏi.
“Không phải anh kêu tôi ồn sao?”
Vậy tôi sẽ thâm trầm một chút!
“Yên tĩnh quá sẽ khiến tôi cho rằng cậu ngất mất rồi.”
“Anh mới bị ngất ấy!”
Yên không được, không yên cũng không được, anh rốt cục muốn thế nào?
“Nếu cậu bị ngất, tôi sẽ bế ngang cậu ra ngoài. À… tiếc quá, nhà nghỉ hôm nay không có khách.” Winston tuy nhắm mắt, Hunt vẫn có thể chắc chắn hắn đang cười.
Phương pháp ứng đối tốt nhất là mặc kệ hắn. Hunt nghiêng mặt đi, hừ khẽ một tiếng.
“Sau đó sẽ làm chút chuyện khiến cậu không tham gia nổi chặng đua Abu Dhabi nữa.”
“Chuyện gì?”
“Bây giờ cậu có thể ngất đi, đợi đến khi tỉnh lại sẽ biết.”
“…”
Hunt nhận ra mình không cách nào trò chuyện được với Winston. Dù sao cũng lâu lắm rồi không được an tĩnh thế này, tâm hồn cậu cũng bình yên theo. Vạn vật lặng thinh, chỉ thỉnh thoảng mới vang lên tiếng côn trùng và nước chảy, tiếng động cơ F1 rung trời và tiếng khán giả hò reo cổ vũ tựa như đã thuộc về một thế giới khác. Cậu đột nhiên thấy rất biết ơn Winston. Cảm giác rời xa chốn ồn ào khiến cả người cậu như được đắp nặn lại một lần nữa.
Có một chiếc thuyền con thuận theo nước chảy trôi đến trước mặt hai người, bên bờ hồ có một cậu thiếu niên mặc kimono với ánh mắt rất sáng đang cười với Hunt rồi làm động tác uống rượu. Hunt cũng cười đáp lại cậu ta.
Trên thuyền con đặt chén và bình đựng rượu Sake. Chén rượu có màu xanh, không có họa tiết dư thừa nào, thoạt trông vô cùng mộc mạc. Vừa nghĩ tới chuyện xảy ra vào lần uống Sake trước, Hunt đã không dám động vào nữa. Winston đang nhắm hai mắt lại thoáng mở ra, nâng tay cầm lấy một chén rượu nhỏ. Ngón tay của hắn vốn rất đẹp, cánh tay gập lại đưa chén kề bên môi, tầm mắt hạ xuống, cả người toát lên vẻ nhu hòa và gợi cảm một cách bí ẩn. Yết hầu của Hunt trượt lên xuống, tai cũng vô thức nóng bừng bừng.
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Hunt: Có phải anh đã hôn vào gáy tôi không?
Winston: Không phải.
Hunt: Lúc tôi nằm bò ra chơi điện thoại, có phải anh đã hôn…
Winston: Hôn gì của em?
Hunt: Phía dưới… thắt lưng…
Winston: Dưới thắt lưng là cái gì?
Hunt: Tôi đâm thủng phổi anh giờ đấy!!
/89
|