“Cậu biết mà, hẹn cậu ta ăn cơm, sau đó đẩy “phịch” cậu ta xuống mặt bàn ăn kiểu Nhật. Nghe tràn đầy cảm xúc nhỉ?”
“Ha ha… rất cảm xúc.” Hunt sờ sờ mũi: “Người chị muốn đẩy ngã đang ở ngay sau lưng chị đấy.”
“Hả?” Audrey quay đầu lại liền nhìn thấy Winston một vai khoác ba lô đứng bên cạnh: “Hừ! Sao cậu không nói với tôi từ đầu!” Cô giả vờ nổi giận thụi một cú vào vai Hunt.
“Ha ha ha! Đương nhiên là vì để thần tượng của chị hiểu tấm lòng chị!” Hunt để lộ vẻ mặt xấu xa. Sâu trong lòng, cậu lại không khỏi ước ao được như Winston. Tiếp đó… tự nhiên lại khó chịu.
“Chị Wilson.” Winston cúi đầu, dáng điệu thật là tao nhã lịch sự.
Hunt đụng khẽ vào vai Winston, nhỏ giọng nói: “Có giỏi thì lưu manh tiếp đi!”
“Cậu có chắc là muốn thế không?” Winston mang gương mặt vô cảm thấp giọng hỏi.
“Thôi đi vậy.” Hunt có dự cảm: dù sao thì người xui xẻo chắc chắc cũng vẫn sẽ là mình thôi.
“Hai người… cùng đi nghỉ sao?”
“Đúng thế. Chúng tôi đến Noboribetsu tắm suối nước nóng.” Hunt mỉm cười trả lời.
“Chẳng trách da cậu nhìn đẹp quá nhỉ. Mà tôi đã tổng kết được một kinh nghiệm rồi.”
“Kinh nghiệm gì ạ?”
“Lần sau muốn phỏng vấn không hẹn trước với Winston, người tôi cần đặt lời không phải là người trong đội Ferrari, mà là cậu.”
“Ha ha ha! Đúng đấy, vậy lần sau phỏng vấn tôi, chị nhất định phải viết cho bùi tai vào đấy! Nếu không, tôi sẽ không tiết lộ tin tức nội bộ cho chị đâu!” Hunt nháy nháy mắt.
Sau khi xếp hàng vào khoang máy bay, Hunt nhận ra Audrey ngồi cùng một hàng với hai người, chỉ cách nhau một lối đi thôi. Hunt rất lịch sự xếp hành lý giúp Audrey.
“Cảm giác đi du lịch với Winston thế nào? Đám nhà báo chúng tôi mong muốn nhất nhưng cũng sợ hãi nhất là khi phỏng vấn Winston.”
“Vì sao?” Hunt tò mò hỏi.
“Vì sau khi có một màn biểu diễn cực kì đặc sắc, cậu ta lại hoàn toàn có thể khiến tất thảy nhà báo nghẹn lời.”
“Ha ha ha!” Hunt bật cười, liếc nhìn Winston bên cạnh một cái. Tên này vẫn xem tạp chí giống như lúc đến, thần tình bất biến như pho tượng, hoàn toàn chẳng cách nào liên hệ với cái tên miệng lưỡi dẻo quẹo khi còn đang đi du lịch suối nước nóng.
“Chúng tôi luôn hi vọng cậu ấy có thể nói nhiều hơn vài câu.” Audrey nhìn về phía Winston.
Winston rõ ràng biết Audrey có thiện cảm với mình nhưng lại chẳng có ý định nói câu nào với người ta, chỉ thỉnh thoảng đáp lại vài lời theo phép lịch sự. Hunt nghiêng mình về phía Audrey, nhỏ giọng nói: “Nếu tên này chịu nói chuyện với chị thật, hắn nhất định sẽ có cách trêu cợt chị, khiến chị xấu hổ. Mà nếu đã vậy thì thôi đi là hơn.”
“Trêu cợt? Xấu hổ?” Audrey liếc nhìn Winston: “Chuyện ấy làm sao xảy ra được?”
Hunt nhún nhún vai. Đúng lúc này, có một tiếp viên đẩy xe đồ uống đi tới. Hunt cảm thấy có người túm cổ áo cậu, kéo nửa người đang vươn khỏi vị trí của cậu về chỗ cũ, vừa lúc xe đẩy đồ uống đi lướt qua.
“À phải, vốn tôi cũng đã liên hệ với đội đua của cậu nhằm tiến hành phỏng vấn cậu rồi, nhưng ngài Marcus lại nói cậu đang đi nghỉ. Hóa ra là cậu đi cùng Winston. Không biết khi hai cậu về tới Tokyo rồi, tôi còn phỏng vấn riêng cậu được nữa không?”
Hunt vừa định trả lời, Winston luôn trầm mặc bỗng giành nói trước: “Chúng tôi về Tokyo rồi sẽ bay đến Abu Dhabi ngay.”
“Vậy à, tiếc nhỉ.” Hunt gãi đầu.
Không biết vì sao Hunt lại cảm thấy từ sau khi gặp Audrey, Winston đã thay đổi thái độ với cậu. Đương nhiên, Winston lúc này càng gần với ấn tượng hắn tạo ra với mọi người hơn.
“Vậy khi nào đến Abu Dhabi, tôi có thể ưu tiên phỏng vấn cậu không?” Ánh mắt Audrey rất chân thành.
“Ồ, được chứ. Nếu trong đội không có chuyện gì quan trọng, có lẽ sẽ không sao.”
“Cứ định trước thế nhé.”
“Được.”
Rất nhiều hành khách trên máy bay đều đang nghỉ ngơi, Hunt cũng không tiện tiếp tục nói chuyện với Audrey nữa, cậu bắt đầu nhắm mắt lại.
Hunt cảm thấy tờ báo Winston đang đọc chưa hề được lật sang trang mới. Không biết có phải là ảo giác không nhỉ?
Audrey lấy một chai nước khoáng từ bên tiếp viên rồi thử vặn nắp: “Hừm, chai nước này chặt quá.”
“Tôi giúp cho.” Hunt tiếp lấy chai nước, vặn khẽ một cái đã mở được.
Sau đó, Winston ngồi bên cạnh cuối cùng cũng lật báo sang trang mới, tiếng giở báo vang lên. Hunt hiếu kì thò đầu sang ngó xem Winston rốt cục đang đọc gì: “Chuyên mục giải trí? Anh đọc cái này á?”
Một ca sĩ nào đó vừa mở concert, một minh tinh nào đó vừa ly hôn, một bộ phim nào đó có thể giành được giải Oscar… Đáng lẽ Winston phải không quan tâm đến những tin này mới đúng.
Winston không trả lời Hunt mà gấp tờ báo lại, gài vào túi ở trước mặt. Hunt chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, hình như Winston không được vui cho lắm?
Winston khoanh tay nhắm mắt lại.
Hunt thầm cảm thấy hơi kì lạ. Cậu cố ý cầm lấy tờ báo kia, cẩn thận xem nội dung của nó. Trang báo đầu tiên là về tình hình phát triển kinh tế Mỹ, trang thứ hai viết cuộc sống của người dân ở đa số các quốc gia đều không đầy đủ, trang thứ ba là chuyên mục kinh tế Hunt hoàn toàn không hiểu, trang thứ tư là tin tức giải trí… về một minh tinh chẳng có gì hấp dẫn.
Winston đọc phải cái gì mà lại không vui nhỉ?
Hunt đột nhiên tự kỉ nghĩ rằng, có phải từ khi Audrey xuất hiện, vì mình luôn nói chuyện với chị ấy nên Winston mới có cảm giác bị bỏ rơi không?
Càng nghĩ càng thấy đúng.
Tuy Hunt cho rằng chỉ có Winston lạnh nhạt với người khác, không ai có thể lạnh nhạt với Winston, thế nhưng suy nghĩ vừa xuất hiện lại khiến Hunt nảy sinh cảm giác mình thật hơn người.
Cậu mở bàn nhỏ phía trước mặt ra, xé lấy một trang báo rồi bắt đầu gấp gấp vuốt vuốt. Audrey ngồi bên cạnh cũng không khỏi hiếu kì. Mấy phút sau, Hunt lấy tay chọc chọc Winston.
“Đừng đùa.” Winston nghiêng mặt đi, dựa vào cửa sổ.
Hunt lại tiếp tục chọc chọc.
Winston chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Hunt đang đưa một bông hồng được gấp bằng giấy báo tới trước mặt mình.
“Tặng hoa cho anh nè, đừng có im lặng thế.”
Winston hình như hơi sững người, sau đó lại ngoảnh mặt đi.
“Anh cười rồi phải không?”
Winston vẫn không chịu trả lời, nhưng Audrey bên cạnh lại ngẩn ra. Cô không ngờ lại có người có thể ở cùng Winston một cách tự nhiên đến thế.
Winston vươn tay đẩy đầu Hunt: “Đừng đùa nữa.”
Vẫn là câu nói cũ, vậy mà đến Audrey cũng có thể nhận ra, trong giọng nói của người con trai kia còn kèm cả tiếng cười.
“Vậy anh nói chuyện với tôi đi.” Hunt cài bông hoa lên cái túi trước mặt Winston, bắt ép người kia phải nhận hoa hồng mình tặng.
“Cậu muốn nói chuyện gì?” Cuối cùng Winston cũng chịu nhìn Hunt, tuy vẻ mặt hắn vẫn chẳng mang chút cảm xúc gì cả, Hunt lại có thể khẳng định hắn đã vui lên rồi.
“… Đồ ăn trên máy bay không ngon.” Hunt nói.
“Cậu có thể viết tờ góp ý.” Winston tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Anh nói xem tôi có thể lấy dù ra xem được không?”
“Cậu muốn bị đuổi xuống máy bay à?”
“Không muốn. Nhưng tôi chưa nhảy dù bao giờ.”
“Chặng Abu Dhabi kết thúc thì đến Dubai nhảy dù.” Giọng Winston nghe thật thản nhiên.
“Tôi không biết nhảy. Nếu kéo dù muộn quá, tôi có bị ngã chết không? Hoặc nếu tôi bị ngất khi đang ở giữa không trung thì sao?” Hunt gác đầu lên ghế ngồi phía trước tựa như đang rất chán đời, vì thế mới tiện mồm nói vài câu, chỉ vì để người bên cạnh cũng mở miệng đáp lại.
“Tôi nhảy cùng cậu.”
“Sao cái gì anh cũng biết thế?”
“Tôi không biết làm thế nào mới có thể khiến cậu ngậm miệng đi ngủ.”
“…”
Được rồi, ngủ vậy.
Hunt ngả người ra sau dựa vào lưng ghế, liếc mắt về hướng Audrey, đối phương cũng khẽ cười với cậu. Cậu cảm thấy trái tim bị Winston đóng băng tựa hồ tan chảy một ít. Cậu nhắm mắt lại, qua không bao lâu đã ngủ mất.
Khi ngủ, đầu cậu ngả về phía Audrey, máy bay bay hơi nghiêng đi, cậu liền ngã sang bên ấy. Winston vẫn luôn nhắm mắt bỗng vươn tay ra kéo đầu Hunt lại, để cậu ngả trên vai mình. Mùi hương quen thuộc chui vào mũi Hunt, cậu vô thức cọ cọ vào hắn. Ngón tay Winston khẽ vuốt trán Hunt, Hunt liền dừng lại yên tĩnh ngủ tiếp, mà Winston cũng nghiêng mặt dựa vào cửa sổ tiếp tục ngủ.
Audrey nhìn hai người mà kinh ngạc. Cô biết Winston lúc nào cũng đối xử với Hunt rất đặc biệt, thậm chí giữa rất nhiều tay lái, Hunt là người duy nhất có thể khiến Winston nói tới những chuyện không liên quan đến đua xe, nhưng một Winston thế này đã hoàn toàn vượt xa khỏi trí tưởng tượng của cô.
Hunt ngủ suốt đến tận khi tiếng radio thông báo hạ cánh vang lên. Sau khi máy bay tiếp đất, hành khách lục tục rời khoang, Hunt giúp Audrey lấy hành lí xuống, Audrey mỉm cười: “Hunt đúng là rất lịch lãm.”
“Ha ha, nếu không lịch lãm với chị, tôi sẽ bị Marcus giết chết mất.”
“Đến Abu Dhabi thì gọi điện nhé.”
“Tất nhiên.”
Hunt vừa định ra ngoài cùng Audrey, cổ áo đã bị kéo lại, vừa quay đầu lại đã thấy Winston một tay khoác ba lô, một tay cầm bông hoa hồng được gấp bằng giấy báo.
“Sao thế?”
“Cầm lấy.” Winston đưa hoa lại cho Hunt.
“Hả…”
“Cầm đến Abu Dhabi. Nếu đánh rơi, tôi sẽ không nói chuyện với cậu nữa.”
“Anh nói thật á?”
“Theo cậu thì sao?”
“…”
Lúc này, Hunt mới biết Winston không hề dễ dụ.
Khi hai người đi trên lối quá cảnh, Hunt ngang qua một cái thùng rác, cậu đang định tiện tay vứt hoa vào, Winston đã như có mắt sau lưng, quay đầu lạnh lùng nhìn cậu: “Cậu định làm gì?”
“… Tôi… tôi vận động tay chút… Ha ha ha!”
Hunt xoay xoay bả vai, cười khan một tiếng.
“Nếu cậu vứt bông hoa ấy đi, tôi sẽ mua một nghìn tờ báo tặng cho cậu, để cậu từ từ ngồi mà gấp trên máy bay.”
“Không được!” Hunt không cần nghĩ đã kêu tướng lên.
“Không được? Cậu không biết tôi là khách siêu VIP của hãng hàng không này à?”
Nói thế tức là: hắn có thể dễ dàng nhờ hãng hàng không chuẩn bị cho Hunt một nghìn tờ báo.
Hunt đột nhiên cảm thấy hãng hàng không này thật đáng thương, yêu cầu biến thái gì của khách cũng phải đáp ứng.
Cậu hậm hực giữ bông hoa lại, cúi thấp đầu đi phía sau lưng Winston: “Xuống máy bay rồi tôi gập lại cho, không được à?” Rồi thở dài.
“So sánh thế này nhé, nếu một ngày nọ, Marcus bỗng nhiên muốn cầu hôn một cô gái, mà lại chưa kịp chuẩn bị được gì cả, khi băng sang mặt đường đối diện trước mặt cô gái đó, ông ta đã tức thời mua một chiếc nhẫn kim cương. Sau này cô gái làm mất chiếc nhẫn, Marcus lại đặt lại một chiếc giống y hệt tặng cô ta. Vậy cậu cảm thấy chiếc nào quan trọng với cô ta hơn?”
“… Marcus đã ly hôn rất nhiều lần rồi…” Hunt hoàn toàn không bắt được trọng điểm trong lời Winston.
“Tôi hỏi cậu, đối với cô gái kia, chiếc nhẫn nào quan trọng hơn?” Winston bước tới gần Hunt, nhìn vào mắt cậu mà hỏi.
“… Cái đầu tiên.”
“Vì sao?”
“Vì cái đầu tiên mới là nhẫn cầu hôn thật, cái sau… chỉ là vật thay thế thôi?” Hunt cau mày lại.
Sao lại hỏi cậu chuyện này!
“Bởi vì chiếc nhẫn đầu tiên chưa kinh qua suy xét, là sự thể hiện hoàn toàn xuất phát từ ý định ban đầu. Mà cái thứ hai chỉ là vật thay thế, hơn nữa… nó đã trải qua suy nghĩ kĩ càng rồi.” Winston nói.
“Được rồi… được rồi… bông hoa hồng giấy này thì có liên quan gì đến chiếc nhẫn cầu hôn?” Hunt vẫy vẫy bông hoa trong tay, phần hoa đã gục xuống như sắp rơi đến nơi.
“Đối với tôi, nó chính là chiếc nhẫn cầu hôn đầu tiên, là do xúc động, do bản năng chưa trải qua suy nghĩ mà thành, những đóa khác chỉ là lấy lệ.” Winston xoay người đi mất.
Hunt ngô nghê đứng nguyên một chỗ, cúi đầu ngắm bông hoa trong tay rồi lại đi theo sau hắn: “Vấn đề ở chỗ đây chỉ là một bông hồng giấy thôi… chẳng có liên quan tí tẹo gì tới nhẫn cầu hôn hết! Nếu không thì… khi nào chặng Abu Dhabi kết thúc, tôi đến Dubai đặt riêng cho anh một chiếc nhẫn kim cương siêu siêu to nhé!”
“Cậu muốn cầu hôn tôi à?” Winston quay người lại hỏi.
“… Anh có thể dùng nó để cầu hôn người khác.”
Hunt cầu xin trong lòng với Thượng đế: Ai cũng được, mau mau đến thu phục tên này đi! Nhưng chưa đến nửa giây sau, Hunt đã thấy hối hận. Nếu có người thu phục được Vann Winston thật… có phải cũng có nghĩa là sẽ không còn ai cùng đi du lịch với cậu giống như hắn nữa không? Vậy thì… trước khi cậu tìm được người trong lòng, xin cứ để cái tên Winston mắt cao hơn đầu này độc thân đi vậy!
“Vậy anh đi mà cầm hoa.”
Winston xoay người, chân hắn vốn đã rất dài, đừng nói đến khi hắn cố tình bước thật nhanh, Hunt phải cố gắng lắm mới bắt kịp.
“Này— Winston!”
Hunt vạn phần trách móc tay mình, đang yên đang lành tự nhiên lại gấp hoa hồng trên máy bay làm gì!
Đúng lúc này, có người đụng phải Hunt. Bởi mắt cứ nhìn theo Winston mãi, cậu không tránh kịp, hoa hồng trong tay bị dập méo mó cả.
Hunt đứng như trời trồng. Giờ cậu chỉ mong có ai đưa ngay cho tờ báo, cậu sẽ nhân lúc Winston còn chưa quay đầu lại cấp tốc gấp một bông hoa mới.
Cậu nhìn quanh bốn phía, hoàn toàn chẳng có một tờ báo nào cả! Số mệnh đúng là tàn khốc quá! Mà Winston lại quay đầu đúng lúc này, Hunt nghĩ, sao mình lại không bị sét đánh chết ngay đi cơ chứ?
“Xin… xin lỗi…” Hunt giơ tay lên, bông hồng liền rơi xuống.
Có hành khách kéo va li đi ngang qua, bánh xe nghiến lên mặt đất.
Hunt đứng đần ra đấy, không biết mình có nên nhặt nữa không. Đến lúc này, Winston mới chậm rãi bước tới, cúi mình nhặt hoa lên. Hoa bây giờ đã nát bét cả, hoàn toàn chẳng còn dáng hình của hoa nữa.
“Cậu biết không… hình như cậu chưa bao giờ tặng quà gì cho tôi cả?”
Winston nói như vậy, trái tim Hunt liền như chìm vào đáy biển.
“Đây là lần đầu tiên cậu mất công tặng cho tôi một món đồ.” Winston hạ mí mắt.
Hunt rất muốn nói: Nếu đã thấy quan trọng, sao anh không tự cầm, bắt tôi giữ mãi làm gì! Nhưng lời không thể thốt ra được.
“Tôi tưởng cậu sẽ luôn cầm nó, dài lâu như quá trình cậu tặng nó cho tôi.”
Winston xoay người, tiện tay thả bông hoa đã bẹp dí vào trong túi rồi đi tiếp về phía trước. Trái tim Hunt như bị đâm cho một nhát, cậu vô thức nhanh chân đuổi theo.
Winston một mực trầm mặc, vẻ mặt chẳng để Hunt đoán ra bất cứ cảm xúc nào. Cảm giác này khiến Hunt nhớ đến trước lúc cậu và Winston gặp mặt tại nhà vệ sinh sau chặng đua Tây Ban Nha, khi thấy hắn trên TV hoặc thỉnh thoảng đi lướt qua vai hắn, vẻ mặt của hắn… giống như thể hai người chẳng hề quen thuộc.
Hai người ngồi trên chuyến bay bay sang Abu Dhabi, rõ ràng vị trí gần nhau như thế, Hunt lại đột nhiên cảm thấy xa xôi. Từ khi đặt hành lí, thắt dây an toàn cho đến khi máy bay cất cánh, Hunt biết Winston đang thật sự giận mình. Được rồi, dù hai người đã giao hẹn sẽ không nhắc đến “tuyệt giao” nữa, nhưng ai mà biết được, chẳng bao lâu nữa Winston sẽ coi như chuyện này chưa từng tồn tại. Dù Hunt vẫn còn mù mờ với cái logic nổi giận của Winston, nhưng cậu không muốn về sau, Winston lại giả bộ không giận nữa.
Cậu vẫn cứ luôn cho rằng cái người vừa trẻ con vừa tùy hứng phải là mình mới đúng, nhưng nếu như thỉnh thoảng Winston tùy hứng một lần, có phải mình nên… nên bao dung, thậm chí “dỗ dành” hắn một tí không?
Hunt lại rầu rĩ… cậu làm gì có gì để dỗ Winston cơ chứ! Luận về đối nhân xử thế, dù nhìn bề ngoài Hunt có vẻ xởi lởi hơn, nhưng thực ra cách giải quyết vấn đề của Winston sẽ khiến người khác tôn trọng hơn nhiều. Nói về thường thức, cậu chính là một con sâu gạo ăn bừa chờ chết, trong khi đó, Winston lại có thể vạch kế hoạch đi chơi tức thời đâu ra đấy.
Ai dỗ ai đây…
Hunt bỗng nhiên cảm thấy tuyệt vọng… Máy bay đã cất cánh được hai giờ đồng hồ, Winston vẫn chẳng chịu nói với cậu một câu. Phiền não quá…
Cậu lại tựa lên lưng ghế trước mắt, nghiêng đầu sang, ngón tay kéo kéo ống tay áo hắn. Winston xoay mặt đi, hoàn toàn né tránh Hunt.
A… người trước nay không hề nổi giận, nổi giận rồi phiền phức biết bao!
“Anh không quan tâm đến tôi, tôi buồn lòng lắm…”
Người kia vẫn trầm mặc.
“Anh có biết trước khi gặp anh… dù McGrady có chèn ép tôi thế nào, tôi cũng không nổi giận không?”
Vẫn không có ai thèm để ý tới cậu, Hunt tiếp tục tự hỏi tự đáp.
“Lần ở đại sảnh khách sạn đó, nghe McGrady chửi mắng, tôi liền kích động không nói nên lời… là bởi vì anh ở ngay bên cạnh tôi. Tôi không muốn anh nghe thấy những lời không hay về tôi thông qua miệng người khác.”
Hunt hạ mắt, cậu không còn muốn nhìn xem Winston có vẻ mặt gì nữa.
“Tôi đã đánh cược với McGrady… không phải là nếu tôi lọt được vào top 6, gã sẽ không chèn ép tôi nữa… mà là gã không được lấy anh ra để nhiếc móc tôi nữa. Nhưng chặng Silverstone, tôi lại chỉ giành được vị trí thứ tám, vì thế tôi mới khóc.” Giọng Hunt có vẻ buồn rầu: “Tôi nói thật với anh như thế, anh vẫn còn định giận tôi sao? Có lẽ anh cảm thấy chuyện tôi hiếm khi tặng đồ cho anh rất quan trọng, nhưng chẳng phải vì đó là đồ tôi tặng sao? Nếu như đó là đồ do những người khác trong đội đua anh tặng, anh còn cảm thấy quan trọng đến thế không? Tôi chính là người gấp hoa hồng giấy, thế mà anh lại cảm thấy tôi chẳng quan trọng bằng một bông hoa.”
Hunt cảm thấy buồn chết đi được mất.
Mười mấy giây sau, giọng nói thản nhiên nhưng êm ái vang lên: “Những lời thật lòng trên đời vốn không nhiều. Dáng vẻ cậu cúi thấp đầu buồn bã thế này thực ra còn đáng quý hơn cả hoa hồng giấy.”
Hunt không nhìn người kia, chỉ giơ nắm tay đấm vào vai Winston một cú: “Anh cố tình chứ gì.”
“Đúng thế.”
“Vì sao?”
“Tôi muốn nhìn thấy dáng vẻ cậu bồn chồn khổ sở vì tôi.” Giọng Winston nói như thể đây là chuyện đương nhiên lắm.
Sau đó, Hunt nhếch khóe môi, chẳng nói gì nữa cả, đeo che mắt lên, ngoẹo đầu chuẩn bị ngủ: “Tôi tưởng rằng anh sẽ tức phát điên.”
Ngón tay Winston khẽ vén che mắt của Hunt, tia sáng chiếu vào, từ góc độ này, Hunt vừa khéo có thể nhìn thấy đôi mắt của Winston thông qua kẽ hở.
Màu xanh dịu dàng như có thể hòa tan tất cả.
“Tôi không có gì tặng cho anh được, chỉ có thể tặng anh chút quyền lợi được bốc đồng.”
“Thế nào là quyền lợi được bốc đồng?”
“Quyền lợi được nhìn tôi bồn chồn khổ sở vì anh ấy. Người khác không được như thế đâu.”
“Vậy thì cảm ơn nhé.” Winston vén tấm che mắt của Hunt lên cao hơn, dựa sát lại, Hunt có thể nhìn thấy môi hắn rõ ràng: “Quốc vương của tôi.”
Winston rời tay, miếng che mắt che đi tầm mắt Hunt, tất cả rơi vào bóng tối. Nhưng Hunt lại biết tim mình nảy lên cuồng nhiệt đến mức nào.
Vậy thì cảm ơn nhé, quốc vương của tôi.
Quốc vương của tôi.
Giọng nói đặc biệt thuộc về riêng Winston.
Hunt đột nhiên phiền não xoay người. Theo lý, chỉ cần ngả đầu xuống gối là cậu đã có thể đi vào giấc ngủ ngay, thế mà đã qua mấy phút, đầu óc cậu vẫn lặp đi lặp lại câu nói ấy.
Khó khăn lắm mới chợp mắt được, tiếp viên lại bắt đầu phát thức ăn, Hunt thiếu hưng trí vén miếng che mắt lên, thức ăn của hãng hàng không Emirates khá ổn, thế nhưng… không no được. Hunt ăn xong bữa này lại bắt đầu suy xét xem có nên ăn thêm bánh mì hay không.
Rõ ràng tay cậu không yếu, thế mà lại không cách nào xé được gói giấy bọc của hộp bơ. Rốt cục, cậu dùng răng cắn mép giấy gói, kết quả mép giấy gói bị giựt đứt, còn giấy gói vẫn bị dán kín như bưng. Hunt vứt lại hộp bơ vào trong hộp đựng thức ăn, hơi ngẩng đầu tiếc nuối thở dài một cái. Không phải chỉ là bơ thôi sao… không ăn được thì thôi, tốn sức vậy làm gì…
Bỗng dưng nhớ đến lời Winston nói với mình khi ở khách sạn suối nước nóng: mở túi đựng bao, sáu calo, mặt cậu liền hơi ửng lên, bên tai bỗng lại truyền đến tiếng Winston.
“A.” Winston hất hất cằm, làm tư thế mở miệng ra.
Hunt nghiêng đầu, nhìn thấy ngón tay Winston bóp gói thực phẩm, kề nó vào mép mình. Cậu vô thức mở miệng, lúc cắn gói giấy mới nhận ra bơ đã nằm sẵn ở đó rồi.
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Winston: Em là quốc vương của tôi.
Hunt: Đặc quyền của quốc vương là gì?
Winston: Gấp hoa hồng giấy cho tôi.
Hunt: Không thích!
Winston: Ngủ dựa vào vai tôi.
Hunt: Cái này thì còn được!
Winston: Bị tôi làm cho phát khóc.
Hunt: Cự tuyệt! Cự tuyệt! Cự tuyệt!
“Ha ha… rất cảm xúc.” Hunt sờ sờ mũi: “Người chị muốn đẩy ngã đang ở ngay sau lưng chị đấy.”
“Hả?” Audrey quay đầu lại liền nhìn thấy Winston một vai khoác ba lô đứng bên cạnh: “Hừ! Sao cậu không nói với tôi từ đầu!” Cô giả vờ nổi giận thụi một cú vào vai Hunt.
“Ha ha ha! Đương nhiên là vì để thần tượng của chị hiểu tấm lòng chị!” Hunt để lộ vẻ mặt xấu xa. Sâu trong lòng, cậu lại không khỏi ước ao được như Winston. Tiếp đó… tự nhiên lại khó chịu.
“Chị Wilson.” Winston cúi đầu, dáng điệu thật là tao nhã lịch sự.
Hunt đụng khẽ vào vai Winston, nhỏ giọng nói: “Có giỏi thì lưu manh tiếp đi!”
“Cậu có chắc là muốn thế không?” Winston mang gương mặt vô cảm thấp giọng hỏi.
“Thôi đi vậy.” Hunt có dự cảm: dù sao thì người xui xẻo chắc chắc cũng vẫn sẽ là mình thôi.
“Hai người… cùng đi nghỉ sao?”
“Đúng thế. Chúng tôi đến Noboribetsu tắm suối nước nóng.” Hunt mỉm cười trả lời.
“Chẳng trách da cậu nhìn đẹp quá nhỉ. Mà tôi đã tổng kết được một kinh nghiệm rồi.”
“Kinh nghiệm gì ạ?”
“Lần sau muốn phỏng vấn không hẹn trước với Winston, người tôi cần đặt lời không phải là người trong đội Ferrari, mà là cậu.”
“Ha ha ha! Đúng đấy, vậy lần sau phỏng vấn tôi, chị nhất định phải viết cho bùi tai vào đấy! Nếu không, tôi sẽ không tiết lộ tin tức nội bộ cho chị đâu!” Hunt nháy nháy mắt.
Sau khi xếp hàng vào khoang máy bay, Hunt nhận ra Audrey ngồi cùng một hàng với hai người, chỉ cách nhau một lối đi thôi. Hunt rất lịch sự xếp hành lý giúp Audrey.
“Cảm giác đi du lịch với Winston thế nào? Đám nhà báo chúng tôi mong muốn nhất nhưng cũng sợ hãi nhất là khi phỏng vấn Winston.”
“Vì sao?” Hunt tò mò hỏi.
“Vì sau khi có một màn biểu diễn cực kì đặc sắc, cậu ta lại hoàn toàn có thể khiến tất thảy nhà báo nghẹn lời.”
“Ha ha ha!” Hunt bật cười, liếc nhìn Winston bên cạnh một cái. Tên này vẫn xem tạp chí giống như lúc đến, thần tình bất biến như pho tượng, hoàn toàn chẳng cách nào liên hệ với cái tên miệng lưỡi dẻo quẹo khi còn đang đi du lịch suối nước nóng.
“Chúng tôi luôn hi vọng cậu ấy có thể nói nhiều hơn vài câu.” Audrey nhìn về phía Winston.
Winston rõ ràng biết Audrey có thiện cảm với mình nhưng lại chẳng có ý định nói câu nào với người ta, chỉ thỉnh thoảng đáp lại vài lời theo phép lịch sự. Hunt nghiêng mình về phía Audrey, nhỏ giọng nói: “Nếu tên này chịu nói chuyện với chị thật, hắn nhất định sẽ có cách trêu cợt chị, khiến chị xấu hổ. Mà nếu đã vậy thì thôi đi là hơn.”
“Trêu cợt? Xấu hổ?” Audrey liếc nhìn Winston: “Chuyện ấy làm sao xảy ra được?”
Hunt nhún nhún vai. Đúng lúc này, có một tiếp viên đẩy xe đồ uống đi tới. Hunt cảm thấy có người túm cổ áo cậu, kéo nửa người đang vươn khỏi vị trí của cậu về chỗ cũ, vừa lúc xe đẩy đồ uống đi lướt qua.
“À phải, vốn tôi cũng đã liên hệ với đội đua của cậu nhằm tiến hành phỏng vấn cậu rồi, nhưng ngài Marcus lại nói cậu đang đi nghỉ. Hóa ra là cậu đi cùng Winston. Không biết khi hai cậu về tới Tokyo rồi, tôi còn phỏng vấn riêng cậu được nữa không?”
Hunt vừa định trả lời, Winston luôn trầm mặc bỗng giành nói trước: “Chúng tôi về Tokyo rồi sẽ bay đến Abu Dhabi ngay.”
“Vậy à, tiếc nhỉ.” Hunt gãi đầu.
Không biết vì sao Hunt lại cảm thấy từ sau khi gặp Audrey, Winston đã thay đổi thái độ với cậu. Đương nhiên, Winston lúc này càng gần với ấn tượng hắn tạo ra với mọi người hơn.
“Vậy khi nào đến Abu Dhabi, tôi có thể ưu tiên phỏng vấn cậu không?” Ánh mắt Audrey rất chân thành.
“Ồ, được chứ. Nếu trong đội không có chuyện gì quan trọng, có lẽ sẽ không sao.”
“Cứ định trước thế nhé.”
“Được.”
Rất nhiều hành khách trên máy bay đều đang nghỉ ngơi, Hunt cũng không tiện tiếp tục nói chuyện với Audrey nữa, cậu bắt đầu nhắm mắt lại.
Hunt cảm thấy tờ báo Winston đang đọc chưa hề được lật sang trang mới. Không biết có phải là ảo giác không nhỉ?
Audrey lấy một chai nước khoáng từ bên tiếp viên rồi thử vặn nắp: “Hừm, chai nước này chặt quá.”
“Tôi giúp cho.” Hunt tiếp lấy chai nước, vặn khẽ một cái đã mở được.
Sau đó, Winston ngồi bên cạnh cuối cùng cũng lật báo sang trang mới, tiếng giở báo vang lên. Hunt hiếu kì thò đầu sang ngó xem Winston rốt cục đang đọc gì: “Chuyên mục giải trí? Anh đọc cái này á?”
Một ca sĩ nào đó vừa mở concert, một minh tinh nào đó vừa ly hôn, một bộ phim nào đó có thể giành được giải Oscar… Đáng lẽ Winston phải không quan tâm đến những tin này mới đúng.
Winston không trả lời Hunt mà gấp tờ báo lại, gài vào túi ở trước mặt. Hunt chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, hình như Winston không được vui cho lắm?
Winston khoanh tay nhắm mắt lại.
Hunt thầm cảm thấy hơi kì lạ. Cậu cố ý cầm lấy tờ báo kia, cẩn thận xem nội dung của nó. Trang báo đầu tiên là về tình hình phát triển kinh tế Mỹ, trang thứ hai viết cuộc sống của người dân ở đa số các quốc gia đều không đầy đủ, trang thứ ba là chuyên mục kinh tế Hunt hoàn toàn không hiểu, trang thứ tư là tin tức giải trí… về một minh tinh chẳng có gì hấp dẫn.
Winston đọc phải cái gì mà lại không vui nhỉ?
Hunt đột nhiên tự kỉ nghĩ rằng, có phải từ khi Audrey xuất hiện, vì mình luôn nói chuyện với chị ấy nên Winston mới có cảm giác bị bỏ rơi không?
Càng nghĩ càng thấy đúng.
Tuy Hunt cho rằng chỉ có Winston lạnh nhạt với người khác, không ai có thể lạnh nhạt với Winston, thế nhưng suy nghĩ vừa xuất hiện lại khiến Hunt nảy sinh cảm giác mình thật hơn người.
Cậu mở bàn nhỏ phía trước mặt ra, xé lấy một trang báo rồi bắt đầu gấp gấp vuốt vuốt. Audrey ngồi bên cạnh cũng không khỏi hiếu kì. Mấy phút sau, Hunt lấy tay chọc chọc Winston.
“Đừng đùa.” Winston nghiêng mặt đi, dựa vào cửa sổ.
Hunt lại tiếp tục chọc chọc.
Winston chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Hunt đang đưa một bông hồng được gấp bằng giấy báo tới trước mặt mình.
“Tặng hoa cho anh nè, đừng có im lặng thế.”
Winston hình như hơi sững người, sau đó lại ngoảnh mặt đi.
“Anh cười rồi phải không?”
Winston vẫn không chịu trả lời, nhưng Audrey bên cạnh lại ngẩn ra. Cô không ngờ lại có người có thể ở cùng Winston một cách tự nhiên đến thế.
Winston vươn tay đẩy đầu Hunt: “Đừng đùa nữa.”
Vẫn là câu nói cũ, vậy mà đến Audrey cũng có thể nhận ra, trong giọng nói của người con trai kia còn kèm cả tiếng cười.
“Vậy anh nói chuyện với tôi đi.” Hunt cài bông hoa lên cái túi trước mặt Winston, bắt ép người kia phải nhận hoa hồng mình tặng.
“Cậu muốn nói chuyện gì?” Cuối cùng Winston cũng chịu nhìn Hunt, tuy vẻ mặt hắn vẫn chẳng mang chút cảm xúc gì cả, Hunt lại có thể khẳng định hắn đã vui lên rồi.
“… Đồ ăn trên máy bay không ngon.” Hunt nói.
“Cậu có thể viết tờ góp ý.” Winston tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Anh nói xem tôi có thể lấy dù ra xem được không?”
“Cậu muốn bị đuổi xuống máy bay à?”
“Không muốn. Nhưng tôi chưa nhảy dù bao giờ.”
“Chặng Abu Dhabi kết thúc thì đến Dubai nhảy dù.” Giọng Winston nghe thật thản nhiên.
“Tôi không biết nhảy. Nếu kéo dù muộn quá, tôi có bị ngã chết không? Hoặc nếu tôi bị ngất khi đang ở giữa không trung thì sao?” Hunt gác đầu lên ghế ngồi phía trước tựa như đang rất chán đời, vì thế mới tiện mồm nói vài câu, chỉ vì để người bên cạnh cũng mở miệng đáp lại.
“Tôi nhảy cùng cậu.”
“Sao cái gì anh cũng biết thế?”
“Tôi không biết làm thế nào mới có thể khiến cậu ngậm miệng đi ngủ.”
“…”
Được rồi, ngủ vậy.
Hunt ngả người ra sau dựa vào lưng ghế, liếc mắt về hướng Audrey, đối phương cũng khẽ cười với cậu. Cậu cảm thấy trái tim bị Winston đóng băng tựa hồ tan chảy một ít. Cậu nhắm mắt lại, qua không bao lâu đã ngủ mất.
Khi ngủ, đầu cậu ngả về phía Audrey, máy bay bay hơi nghiêng đi, cậu liền ngã sang bên ấy. Winston vẫn luôn nhắm mắt bỗng vươn tay ra kéo đầu Hunt lại, để cậu ngả trên vai mình. Mùi hương quen thuộc chui vào mũi Hunt, cậu vô thức cọ cọ vào hắn. Ngón tay Winston khẽ vuốt trán Hunt, Hunt liền dừng lại yên tĩnh ngủ tiếp, mà Winston cũng nghiêng mặt dựa vào cửa sổ tiếp tục ngủ.
Audrey nhìn hai người mà kinh ngạc. Cô biết Winston lúc nào cũng đối xử với Hunt rất đặc biệt, thậm chí giữa rất nhiều tay lái, Hunt là người duy nhất có thể khiến Winston nói tới những chuyện không liên quan đến đua xe, nhưng một Winston thế này đã hoàn toàn vượt xa khỏi trí tưởng tượng của cô.
Hunt ngủ suốt đến tận khi tiếng radio thông báo hạ cánh vang lên. Sau khi máy bay tiếp đất, hành khách lục tục rời khoang, Hunt giúp Audrey lấy hành lí xuống, Audrey mỉm cười: “Hunt đúng là rất lịch lãm.”
“Ha ha, nếu không lịch lãm với chị, tôi sẽ bị Marcus giết chết mất.”
“Đến Abu Dhabi thì gọi điện nhé.”
“Tất nhiên.”
Hunt vừa định ra ngoài cùng Audrey, cổ áo đã bị kéo lại, vừa quay đầu lại đã thấy Winston một tay khoác ba lô, một tay cầm bông hoa hồng được gấp bằng giấy báo.
“Sao thế?”
“Cầm lấy.” Winston đưa hoa lại cho Hunt.
“Hả…”
“Cầm đến Abu Dhabi. Nếu đánh rơi, tôi sẽ không nói chuyện với cậu nữa.”
“Anh nói thật á?”
“Theo cậu thì sao?”
“…”
Lúc này, Hunt mới biết Winston không hề dễ dụ.
Khi hai người đi trên lối quá cảnh, Hunt ngang qua một cái thùng rác, cậu đang định tiện tay vứt hoa vào, Winston đã như có mắt sau lưng, quay đầu lạnh lùng nhìn cậu: “Cậu định làm gì?”
“… Tôi… tôi vận động tay chút… Ha ha ha!”
Hunt xoay xoay bả vai, cười khan một tiếng.
“Nếu cậu vứt bông hoa ấy đi, tôi sẽ mua một nghìn tờ báo tặng cho cậu, để cậu từ từ ngồi mà gấp trên máy bay.”
“Không được!” Hunt không cần nghĩ đã kêu tướng lên.
“Không được? Cậu không biết tôi là khách siêu VIP của hãng hàng không này à?”
Nói thế tức là: hắn có thể dễ dàng nhờ hãng hàng không chuẩn bị cho Hunt một nghìn tờ báo.
Hunt đột nhiên cảm thấy hãng hàng không này thật đáng thương, yêu cầu biến thái gì của khách cũng phải đáp ứng.
Cậu hậm hực giữ bông hoa lại, cúi thấp đầu đi phía sau lưng Winston: “Xuống máy bay rồi tôi gập lại cho, không được à?” Rồi thở dài.
“So sánh thế này nhé, nếu một ngày nọ, Marcus bỗng nhiên muốn cầu hôn một cô gái, mà lại chưa kịp chuẩn bị được gì cả, khi băng sang mặt đường đối diện trước mặt cô gái đó, ông ta đã tức thời mua một chiếc nhẫn kim cương. Sau này cô gái làm mất chiếc nhẫn, Marcus lại đặt lại một chiếc giống y hệt tặng cô ta. Vậy cậu cảm thấy chiếc nào quan trọng với cô ta hơn?”
“… Marcus đã ly hôn rất nhiều lần rồi…” Hunt hoàn toàn không bắt được trọng điểm trong lời Winston.
“Tôi hỏi cậu, đối với cô gái kia, chiếc nhẫn nào quan trọng hơn?” Winston bước tới gần Hunt, nhìn vào mắt cậu mà hỏi.
“… Cái đầu tiên.”
“Vì sao?”
“Vì cái đầu tiên mới là nhẫn cầu hôn thật, cái sau… chỉ là vật thay thế thôi?” Hunt cau mày lại.
Sao lại hỏi cậu chuyện này!
“Bởi vì chiếc nhẫn đầu tiên chưa kinh qua suy xét, là sự thể hiện hoàn toàn xuất phát từ ý định ban đầu. Mà cái thứ hai chỉ là vật thay thế, hơn nữa… nó đã trải qua suy nghĩ kĩ càng rồi.” Winston nói.
“Được rồi… được rồi… bông hoa hồng giấy này thì có liên quan gì đến chiếc nhẫn cầu hôn?” Hunt vẫy vẫy bông hoa trong tay, phần hoa đã gục xuống như sắp rơi đến nơi.
“Đối với tôi, nó chính là chiếc nhẫn cầu hôn đầu tiên, là do xúc động, do bản năng chưa trải qua suy nghĩ mà thành, những đóa khác chỉ là lấy lệ.” Winston xoay người đi mất.
Hunt ngô nghê đứng nguyên một chỗ, cúi đầu ngắm bông hoa trong tay rồi lại đi theo sau hắn: “Vấn đề ở chỗ đây chỉ là một bông hồng giấy thôi… chẳng có liên quan tí tẹo gì tới nhẫn cầu hôn hết! Nếu không thì… khi nào chặng Abu Dhabi kết thúc, tôi đến Dubai đặt riêng cho anh một chiếc nhẫn kim cương siêu siêu to nhé!”
“Cậu muốn cầu hôn tôi à?” Winston quay người lại hỏi.
“… Anh có thể dùng nó để cầu hôn người khác.”
Hunt cầu xin trong lòng với Thượng đế: Ai cũng được, mau mau đến thu phục tên này đi! Nhưng chưa đến nửa giây sau, Hunt đã thấy hối hận. Nếu có người thu phục được Vann Winston thật… có phải cũng có nghĩa là sẽ không còn ai cùng đi du lịch với cậu giống như hắn nữa không? Vậy thì… trước khi cậu tìm được người trong lòng, xin cứ để cái tên Winston mắt cao hơn đầu này độc thân đi vậy!
“Vậy anh đi mà cầm hoa.”
Winston xoay người, chân hắn vốn đã rất dài, đừng nói đến khi hắn cố tình bước thật nhanh, Hunt phải cố gắng lắm mới bắt kịp.
“Này— Winston!”
Hunt vạn phần trách móc tay mình, đang yên đang lành tự nhiên lại gấp hoa hồng trên máy bay làm gì!
Đúng lúc này, có người đụng phải Hunt. Bởi mắt cứ nhìn theo Winston mãi, cậu không tránh kịp, hoa hồng trong tay bị dập méo mó cả.
Hunt đứng như trời trồng. Giờ cậu chỉ mong có ai đưa ngay cho tờ báo, cậu sẽ nhân lúc Winston còn chưa quay đầu lại cấp tốc gấp một bông hoa mới.
Cậu nhìn quanh bốn phía, hoàn toàn chẳng có một tờ báo nào cả! Số mệnh đúng là tàn khốc quá! Mà Winston lại quay đầu đúng lúc này, Hunt nghĩ, sao mình lại không bị sét đánh chết ngay đi cơ chứ?
“Xin… xin lỗi…” Hunt giơ tay lên, bông hồng liền rơi xuống.
Có hành khách kéo va li đi ngang qua, bánh xe nghiến lên mặt đất.
Hunt đứng đần ra đấy, không biết mình có nên nhặt nữa không. Đến lúc này, Winston mới chậm rãi bước tới, cúi mình nhặt hoa lên. Hoa bây giờ đã nát bét cả, hoàn toàn chẳng còn dáng hình của hoa nữa.
“Cậu biết không… hình như cậu chưa bao giờ tặng quà gì cho tôi cả?”
Winston nói như vậy, trái tim Hunt liền như chìm vào đáy biển.
“Đây là lần đầu tiên cậu mất công tặng cho tôi một món đồ.” Winston hạ mí mắt.
Hunt rất muốn nói: Nếu đã thấy quan trọng, sao anh không tự cầm, bắt tôi giữ mãi làm gì! Nhưng lời không thể thốt ra được.
“Tôi tưởng cậu sẽ luôn cầm nó, dài lâu như quá trình cậu tặng nó cho tôi.”
Winston xoay người, tiện tay thả bông hoa đã bẹp dí vào trong túi rồi đi tiếp về phía trước. Trái tim Hunt như bị đâm cho một nhát, cậu vô thức nhanh chân đuổi theo.
Winston một mực trầm mặc, vẻ mặt chẳng để Hunt đoán ra bất cứ cảm xúc nào. Cảm giác này khiến Hunt nhớ đến trước lúc cậu và Winston gặp mặt tại nhà vệ sinh sau chặng đua Tây Ban Nha, khi thấy hắn trên TV hoặc thỉnh thoảng đi lướt qua vai hắn, vẻ mặt của hắn… giống như thể hai người chẳng hề quen thuộc.
Hai người ngồi trên chuyến bay bay sang Abu Dhabi, rõ ràng vị trí gần nhau như thế, Hunt lại đột nhiên cảm thấy xa xôi. Từ khi đặt hành lí, thắt dây an toàn cho đến khi máy bay cất cánh, Hunt biết Winston đang thật sự giận mình. Được rồi, dù hai người đã giao hẹn sẽ không nhắc đến “tuyệt giao” nữa, nhưng ai mà biết được, chẳng bao lâu nữa Winston sẽ coi như chuyện này chưa từng tồn tại. Dù Hunt vẫn còn mù mờ với cái logic nổi giận của Winston, nhưng cậu không muốn về sau, Winston lại giả bộ không giận nữa.
Cậu vẫn cứ luôn cho rằng cái người vừa trẻ con vừa tùy hứng phải là mình mới đúng, nhưng nếu như thỉnh thoảng Winston tùy hứng một lần, có phải mình nên… nên bao dung, thậm chí “dỗ dành” hắn một tí không?
Hunt lại rầu rĩ… cậu làm gì có gì để dỗ Winston cơ chứ! Luận về đối nhân xử thế, dù nhìn bề ngoài Hunt có vẻ xởi lởi hơn, nhưng thực ra cách giải quyết vấn đề của Winston sẽ khiến người khác tôn trọng hơn nhiều. Nói về thường thức, cậu chính là một con sâu gạo ăn bừa chờ chết, trong khi đó, Winston lại có thể vạch kế hoạch đi chơi tức thời đâu ra đấy.
Ai dỗ ai đây…
Hunt bỗng nhiên cảm thấy tuyệt vọng… Máy bay đã cất cánh được hai giờ đồng hồ, Winston vẫn chẳng chịu nói với cậu một câu. Phiền não quá…
Cậu lại tựa lên lưng ghế trước mắt, nghiêng đầu sang, ngón tay kéo kéo ống tay áo hắn. Winston xoay mặt đi, hoàn toàn né tránh Hunt.
A… người trước nay không hề nổi giận, nổi giận rồi phiền phức biết bao!
“Anh không quan tâm đến tôi, tôi buồn lòng lắm…”
Người kia vẫn trầm mặc.
“Anh có biết trước khi gặp anh… dù McGrady có chèn ép tôi thế nào, tôi cũng không nổi giận không?”
Vẫn không có ai thèm để ý tới cậu, Hunt tiếp tục tự hỏi tự đáp.
“Lần ở đại sảnh khách sạn đó, nghe McGrady chửi mắng, tôi liền kích động không nói nên lời… là bởi vì anh ở ngay bên cạnh tôi. Tôi không muốn anh nghe thấy những lời không hay về tôi thông qua miệng người khác.”
Hunt hạ mắt, cậu không còn muốn nhìn xem Winston có vẻ mặt gì nữa.
“Tôi đã đánh cược với McGrady… không phải là nếu tôi lọt được vào top 6, gã sẽ không chèn ép tôi nữa… mà là gã không được lấy anh ra để nhiếc móc tôi nữa. Nhưng chặng Silverstone, tôi lại chỉ giành được vị trí thứ tám, vì thế tôi mới khóc.” Giọng Hunt có vẻ buồn rầu: “Tôi nói thật với anh như thế, anh vẫn còn định giận tôi sao? Có lẽ anh cảm thấy chuyện tôi hiếm khi tặng đồ cho anh rất quan trọng, nhưng chẳng phải vì đó là đồ tôi tặng sao? Nếu như đó là đồ do những người khác trong đội đua anh tặng, anh còn cảm thấy quan trọng đến thế không? Tôi chính là người gấp hoa hồng giấy, thế mà anh lại cảm thấy tôi chẳng quan trọng bằng một bông hoa.”
Hunt cảm thấy buồn chết đi được mất.
Mười mấy giây sau, giọng nói thản nhiên nhưng êm ái vang lên: “Những lời thật lòng trên đời vốn không nhiều. Dáng vẻ cậu cúi thấp đầu buồn bã thế này thực ra còn đáng quý hơn cả hoa hồng giấy.”
Hunt không nhìn người kia, chỉ giơ nắm tay đấm vào vai Winston một cú: “Anh cố tình chứ gì.”
“Đúng thế.”
“Vì sao?”
“Tôi muốn nhìn thấy dáng vẻ cậu bồn chồn khổ sở vì tôi.” Giọng Winston nói như thể đây là chuyện đương nhiên lắm.
Sau đó, Hunt nhếch khóe môi, chẳng nói gì nữa cả, đeo che mắt lên, ngoẹo đầu chuẩn bị ngủ: “Tôi tưởng rằng anh sẽ tức phát điên.”
Ngón tay Winston khẽ vén che mắt của Hunt, tia sáng chiếu vào, từ góc độ này, Hunt vừa khéo có thể nhìn thấy đôi mắt của Winston thông qua kẽ hở.
Màu xanh dịu dàng như có thể hòa tan tất cả.
“Tôi không có gì tặng cho anh được, chỉ có thể tặng anh chút quyền lợi được bốc đồng.”
“Thế nào là quyền lợi được bốc đồng?”
“Quyền lợi được nhìn tôi bồn chồn khổ sở vì anh ấy. Người khác không được như thế đâu.”
“Vậy thì cảm ơn nhé.” Winston vén tấm che mắt của Hunt lên cao hơn, dựa sát lại, Hunt có thể nhìn thấy môi hắn rõ ràng: “Quốc vương của tôi.”
Winston rời tay, miếng che mắt che đi tầm mắt Hunt, tất cả rơi vào bóng tối. Nhưng Hunt lại biết tim mình nảy lên cuồng nhiệt đến mức nào.
Vậy thì cảm ơn nhé, quốc vương của tôi.
Quốc vương của tôi.
Giọng nói đặc biệt thuộc về riêng Winston.
Hunt đột nhiên phiền não xoay người. Theo lý, chỉ cần ngả đầu xuống gối là cậu đã có thể đi vào giấc ngủ ngay, thế mà đã qua mấy phút, đầu óc cậu vẫn lặp đi lặp lại câu nói ấy.
Khó khăn lắm mới chợp mắt được, tiếp viên lại bắt đầu phát thức ăn, Hunt thiếu hưng trí vén miếng che mắt lên, thức ăn của hãng hàng không Emirates khá ổn, thế nhưng… không no được. Hunt ăn xong bữa này lại bắt đầu suy xét xem có nên ăn thêm bánh mì hay không.
Rõ ràng tay cậu không yếu, thế mà lại không cách nào xé được gói giấy bọc của hộp bơ. Rốt cục, cậu dùng răng cắn mép giấy gói, kết quả mép giấy gói bị giựt đứt, còn giấy gói vẫn bị dán kín như bưng. Hunt vứt lại hộp bơ vào trong hộp đựng thức ăn, hơi ngẩng đầu tiếc nuối thở dài một cái. Không phải chỉ là bơ thôi sao… không ăn được thì thôi, tốn sức vậy làm gì…
Bỗng dưng nhớ đến lời Winston nói với mình khi ở khách sạn suối nước nóng: mở túi đựng bao, sáu calo, mặt cậu liền hơi ửng lên, bên tai bỗng lại truyền đến tiếng Winston.
“A.” Winston hất hất cằm, làm tư thế mở miệng ra.
Hunt nghiêng đầu, nhìn thấy ngón tay Winston bóp gói thực phẩm, kề nó vào mép mình. Cậu vô thức mở miệng, lúc cắn gói giấy mới nhận ra bơ đã nằm sẵn ở đó rồi.
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Winston: Em là quốc vương của tôi.
Hunt: Đặc quyền của quốc vương là gì?
Winston: Gấp hoa hồng giấy cho tôi.
Hunt: Không thích!
Winston: Ngủ dựa vào vai tôi.
Hunt: Cái này thì còn được!
Winston: Bị tôi làm cho phát khóc.
Hunt: Cự tuyệt! Cự tuyệt! Cự tuyệt!
/89
|