Cô ngủ mộtgiấc dài, bởi có lẽ cô rất mệt mỏi sau vụ tai nạn. Cô thức dậy, nhìn xung quanh, tự dưng trái tim cô đập liên hồi vì sợ. Chẳng lẽ đêm qua chỉ là một giấc mơ.
Mặc dù biết mình không khỏe nhưng cô vẫn cố gắng bước xuống giường, ráng đi tìm thứ gì đó.
-“Này, em không khỏe đâu, nằm yên đó, ăn cháo tí.”
Nhìn gương mặt đó, cách quan tâm đó làm cô yên tâm hơn, cô thở phào rồi ngồi xuống giường.
-“Em tưởng mình đang mơ.”
Hắn không nói gì, chỉ cười xoa đầu cô.
-“Anh cũng tưởng mình đang mơ.”
Hắn nhún vai đẩy tô cháo gà qua cô.
-“Em ăn cho nóng, chính tay anh nấu nhé.”
Cô im lặng ngoan ngoãn ăn như một đứa trẻ đang nghe lời mẹ. Cô vừa ăn vừa nhìn hắn, cô sợ, sợ một thứ gì đó vô hình.
-“Đồ em đang mặc anh thay.”
Cô nhướn mày nói.
-“Không, bà giúp việc.”
Cô gật đầu hài lòng, vì cô biết. Nếu là ai khác thì cô không tin tưởng nhưng Thiên Tuấn của cô, cô tin tưởng tuyệt đối.
-“Anh ăn chưa, ăn chung nhé.”
Cô thích cảm giác ăn chung, nó gần gũi và tràn đầy yêu thương, và cô biết hắn cũng thích thế.
Biết chẳng cãi được lời cô, cũng không dối được nên hắn mỉm cười nhẹ, cùng ăn với cô. Tự dưng nước mắt cô lăn.
-“Nè, khóc sao.”
Hắn giật mình hoảng hốt.
-“Em hạnh phúc.”
Mắt cô đỏ hoe, nhưng tay vẫn múc cháo, miệng vẫn ăn bình thường.
-“Tưởng lớn rồi, ai ngờ vẫn còn con nít.”
Hắn vô thức nhéo má cô như một thói quen.
-“Chỉ khi bên anh, em mới con nít.”
Cô nói chân thực, cô muốn hắn hiểu lòng cô ngay lúc này. Cái cảm giác mất đi một nửa trái tim mình nó đau lắm, nên giờ có thế nào cô cũng cố giữ, thế thôi. Cô muốn như thế, muốn được hắn hiểu nhiều như thế để khỏi thấy cô đơn trong những ngày thiếu vắng nữa.
-“À mà xíu anh đưa em về, mẹ lo lắng cho em.”
Nghe hắn nhắc cô mới nhớ. Chết tiệc, mỗi lần ở cùng hắn là quên tất cả. Không biết công ty sao rồi, mẹ lo lắng ra sao nữa.
-“Anh về luôn không? Công ty cần anh mà.”
-“Giờ anh chưa về được. Mà nè, em đừng nói với ai là anh còn sống hay đã gặp anh nhé.”
-“Sao vậy?”
Cô ngạc nhiên hỏi.
-“Lần sau anh sẽ nói, được không?”
Cô gật đầu. Mặc dù còn nhiều điều thắc mắc.
Ăn xong, cô bước đi mệt mỏi xuống giường, đầu cũng đỡ hơn được chút. Cô ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn đội mũ lưỡi trai cheo hết nửa khuôn mặt kèm theo áp len kéo lên tận cằm. Hoàn toàn che khuất cả khuôn mặt, chỉ nhìn thấy mỗi cái môi quyến rũ.
-“Anh làm gì kinh vậy?”
-“Ninza thời mới.”
Hắn cười trêu chọc cô. Cô thấy thế thì bĩu môi, nắm tay hắn thật chặt kèm theo cái nhéo hông đau điếng.
-“Ninza hả, giống ăn trộm hơn.”
-“Anh mà ăn trộm thì vật anh trộm đầu tiên là em, anh sẽ cất thật kĩ, không để ai thấy.”
-“Thế thì hết hi vọng thành nghề rồi, thứ gì trộm cũng được nhưng em thì khó lắm nhé.”
Cô cũng cười hùa chọc quê hắn, ai ngờ bị hắn kéo lại hôn thật mạnh vào môi.
-“Nói nữa đi.”
Hắn vừa nói vừa bế cô đặt vào xe, cái cảnh rất lãng mạn, bất cứ ai thấy được đều phải ganh tị. Bà giúp việc duy nhất ở biệt thự ngoại thành hắn đang ở nhìn thấy thì mỉm cười hạnh phúc lây.
-“Anh vẫn như vậy? Anh làm em cảm thấy khỏang cách xa nhau chỉ mới hôm qua.”
-“Anh thích sự thẳng thắng của em, thích luôn sự lạnh lùng khi nói chuyện với những người con trai khác.”
-“Theo dõi em.”
Cô ngạc nhiên.
-“Mới tháng trước thôi, khi anh nghe tin mình khỏe. Anh tưởng em…”
-“Em cũng định, vì trong mơ em cứ thấy anh nói em phải sống hạnh phúc rồi sống luôn cho phần anh.”
-“Vậy sao em vẫn lạnh lùng với người con trai khác.”
Cô đặt tay lên ngực trái của mình.
-“Vì ở đây nó không còn chỗ chứa bất kì ai ngoài anh nữa.”
-“Đã nói em đừng thành thât như vậy nữa, anh sẽ điên lên vì yêu em mất.”
Cuộc nói chuyện của hai người tuy lạnh lùng, nhưng đối với họ nó rất hạnh phúc, tràn đầy tình cảm.
Đưa cô về nhà, hắn chỉ kịp hôn nhẹ vào trán cô rồi nói lời tạm biệt. Hắn thật sự không muốn xa cô nhưng hoàn cảnh không cho phép.
-“Mỗi lần nhớ anh, anh phải đến với em.”
Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng không yểu điệu, nó giống như một lời ra lệnh hơn.
-“Còn anh nhớ em thì phải làm sao.”
-“Nhịn đi, nhịn đến khi nào em nhớ anh.”
Cô nói bông đùa, tạm biệt hắn rồi vô nhà. Hắn nhìn theo cho đến khi cô vào tận nhà rồi mới quay xe về.
Vừa bước vào nhà, cô giật mình khi thấy Thiên Quân, cặp đôi Alex, cặp đôi Như Tuyết, cặp đôi Huyền Lam, và cả mẹ mặt mày đều u sầu.
Cô đi nhẹ nhàng, lén lút như một người mắc tội.
-“Thiên Anh.”
Alex thấy cô, không kìm nỗi xúc động ôm chầm lấy. Cô nhăn mặt đau đớn khi Alex vô tình chạm vào vết thương của cô.
-“Con có sao không?”
Nhìn ai cũng quan tâm mình, cô cảm động đến rớt nước mắt.
-“Con không sao, cũng may có người tốt cứu giúp.”
-“Người đó là ai, sao không nói đến đây mẹ cảm ơn một tiếng.”
-“Anh ấy nói có việc bận mẹ ạ.”
Rồi sau đó là những lời quan tâm hỏi thăm khiến cô đau cả đầu.
Và theo đề nghị Huyền Lam, mẹ cô sẽ nấu một bữa mừng cô quay về và không bị sao, và đương nhiên ai cũng đồng ý.
-“Em thấy như thế nào, ổn không?”
Nhận thấy lời quan tâm từ Thiên Quân, cô thấy ngột ngạt thêm. Nó khác hẳn với lời quan tâm từ Anh Tuấn và Hàn Phong.
-“Ừ, không sao.”
Rồi cô quay sang nói lớn với mọi người.
-“Con mệt, lên lầu nghỉ tí nhé.”
Cô không đợi ai nói gì, đã vội vàng lên lầu như trốn tránh ba ánh mắt kì lạ. Sao bây giờ đầu óc cô chỉ nghĩ mỗi mình Thiên Tuấn thôi, không ai khác. Khó hiểu. Có phải sau chuyện chết đi sống lại ấy, cô đã biết quý trọng tình yêu của mình hơn. Cô yêu hắn, rất nhiều.
Vừa bước vào phòng, cô giật mình khi có người theo sau.
-“Làm gì vậy?”
-“Tôi nhớ cậu. Nói chuyện tí nhé.”
-“Vào phòng đi.”
Lúc đầu cô cũng không muốn nói chuyện với ai ngay lúc này, nhưng Alex, có thể được vì Alex hiểu cô hơn ai hết.
-“Rồi, có chuyện gì tôi nghe.”
Cô vừa rót nước vào ly vừa nói khi thấy Alex đã an phận trên chiếc ghế.
-“Tháng sau tôi đám cưới.”
-“Biết rồi.”
Alex nhăn mặt, xong cười tươi.
-“Đi chứ.”
-“Đương nhiên rồi, hỏi chuyện vô lí.”
Bỗng nhiên Alex nắm chặt tay cô, ánh mắt như muốn khóc, cô bất giác nhăn mặt khó hiểu.
-“Xin lỗi cậu, lúc cậu đau buồn nhất, tôi lại không ở bên, đã thế lại cố tìm hạnh phúc cho riêng mình.”
Cô tròn mắt nhìn Alex, xong cũng bật cười nhéo má nhỏ.
-“Đồ ngốc, tôi không sao mà. Có hạnh phúc thì giữ đi chứ, không lại hối hận.”
-“Cậu còn buồn chuyện Thiên Tuấn không?”
-“Lúc trước thì có, giờ hết rồi.”
Cô nhẻm miệng cười. Alex không thể tin được cô có thể vượt qua cú sock đó nhanh như vậy.
-“Cậu thấy Thiên Quân sao?”
-“Sao là sao?”
Cô khó hiểu hỏi lại.
-“Qúa giống Thiên Tuấn, lúc nãy tôi đã nhìn lầm, cậu không sao chứ.”
-“Tôi ổn.”
Cô biết Alex đang lo lắng cho cô. Nếu lúc trước, cô sẽ thẳng thắn nói rằng cô có sao đó, cô đã buồn, đã bực tức như thế nào khi thấy gương mặt giống Thiên Tuấn đó. Nhưng nay, Thiên Tuấn còn sống, còn đang ở bên cô. Chỉ là giờ chưa lộ diện được thôi, cô biết hắn có một lý do chính đáng. Thế là cô còn niềm tin để sống rồi, mắc mớ gì phải buồn.
-“Thật chứ! Tôi thấy cậu…”
-“Thật, thôi ra ngoài đi, tôi ngủ. Sắp có chồng rồi mà còn muốn ngủ chung với tôi à.”
Cô nói bông đùa rồi đẩy nhanh Alex ra ngoài. Cô muốn yên tĩnh.
Mặc dù biết mình không khỏe nhưng cô vẫn cố gắng bước xuống giường, ráng đi tìm thứ gì đó.
-“Này, em không khỏe đâu, nằm yên đó, ăn cháo tí.”
Nhìn gương mặt đó, cách quan tâm đó làm cô yên tâm hơn, cô thở phào rồi ngồi xuống giường.
-“Em tưởng mình đang mơ.”
Hắn không nói gì, chỉ cười xoa đầu cô.
-“Anh cũng tưởng mình đang mơ.”
Hắn nhún vai đẩy tô cháo gà qua cô.
-“Em ăn cho nóng, chính tay anh nấu nhé.”
Cô im lặng ngoan ngoãn ăn như một đứa trẻ đang nghe lời mẹ. Cô vừa ăn vừa nhìn hắn, cô sợ, sợ một thứ gì đó vô hình.
-“Đồ em đang mặc anh thay.”
Cô nhướn mày nói.
-“Không, bà giúp việc.”
Cô gật đầu hài lòng, vì cô biết. Nếu là ai khác thì cô không tin tưởng nhưng Thiên Tuấn của cô, cô tin tưởng tuyệt đối.
-“Anh ăn chưa, ăn chung nhé.”
Cô thích cảm giác ăn chung, nó gần gũi và tràn đầy yêu thương, và cô biết hắn cũng thích thế.
Biết chẳng cãi được lời cô, cũng không dối được nên hắn mỉm cười nhẹ, cùng ăn với cô. Tự dưng nước mắt cô lăn.
-“Nè, khóc sao.”
Hắn giật mình hoảng hốt.
-“Em hạnh phúc.”
Mắt cô đỏ hoe, nhưng tay vẫn múc cháo, miệng vẫn ăn bình thường.
-“Tưởng lớn rồi, ai ngờ vẫn còn con nít.”
Hắn vô thức nhéo má cô như một thói quen.
-“Chỉ khi bên anh, em mới con nít.”
Cô nói chân thực, cô muốn hắn hiểu lòng cô ngay lúc này. Cái cảm giác mất đi một nửa trái tim mình nó đau lắm, nên giờ có thế nào cô cũng cố giữ, thế thôi. Cô muốn như thế, muốn được hắn hiểu nhiều như thế để khỏi thấy cô đơn trong những ngày thiếu vắng nữa.
-“À mà xíu anh đưa em về, mẹ lo lắng cho em.”
Nghe hắn nhắc cô mới nhớ. Chết tiệc, mỗi lần ở cùng hắn là quên tất cả. Không biết công ty sao rồi, mẹ lo lắng ra sao nữa.
-“Anh về luôn không? Công ty cần anh mà.”
-“Giờ anh chưa về được. Mà nè, em đừng nói với ai là anh còn sống hay đã gặp anh nhé.”
-“Sao vậy?”
Cô ngạc nhiên hỏi.
-“Lần sau anh sẽ nói, được không?”
Cô gật đầu. Mặc dù còn nhiều điều thắc mắc.
Ăn xong, cô bước đi mệt mỏi xuống giường, đầu cũng đỡ hơn được chút. Cô ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn đội mũ lưỡi trai cheo hết nửa khuôn mặt kèm theo áp len kéo lên tận cằm. Hoàn toàn che khuất cả khuôn mặt, chỉ nhìn thấy mỗi cái môi quyến rũ.
-“Anh làm gì kinh vậy?”
-“Ninza thời mới.”
Hắn cười trêu chọc cô. Cô thấy thế thì bĩu môi, nắm tay hắn thật chặt kèm theo cái nhéo hông đau điếng.
-“Ninza hả, giống ăn trộm hơn.”
-“Anh mà ăn trộm thì vật anh trộm đầu tiên là em, anh sẽ cất thật kĩ, không để ai thấy.”
-“Thế thì hết hi vọng thành nghề rồi, thứ gì trộm cũng được nhưng em thì khó lắm nhé.”
Cô cũng cười hùa chọc quê hắn, ai ngờ bị hắn kéo lại hôn thật mạnh vào môi.
-“Nói nữa đi.”
Hắn vừa nói vừa bế cô đặt vào xe, cái cảnh rất lãng mạn, bất cứ ai thấy được đều phải ganh tị. Bà giúp việc duy nhất ở biệt thự ngoại thành hắn đang ở nhìn thấy thì mỉm cười hạnh phúc lây.
-“Anh vẫn như vậy? Anh làm em cảm thấy khỏang cách xa nhau chỉ mới hôm qua.”
-“Anh thích sự thẳng thắng của em, thích luôn sự lạnh lùng khi nói chuyện với những người con trai khác.”
-“Theo dõi em.”
Cô ngạc nhiên.
-“Mới tháng trước thôi, khi anh nghe tin mình khỏe. Anh tưởng em…”
-“Em cũng định, vì trong mơ em cứ thấy anh nói em phải sống hạnh phúc rồi sống luôn cho phần anh.”
-“Vậy sao em vẫn lạnh lùng với người con trai khác.”
Cô đặt tay lên ngực trái của mình.
-“Vì ở đây nó không còn chỗ chứa bất kì ai ngoài anh nữa.”
-“Đã nói em đừng thành thât như vậy nữa, anh sẽ điên lên vì yêu em mất.”
Cuộc nói chuyện của hai người tuy lạnh lùng, nhưng đối với họ nó rất hạnh phúc, tràn đầy tình cảm.
Đưa cô về nhà, hắn chỉ kịp hôn nhẹ vào trán cô rồi nói lời tạm biệt. Hắn thật sự không muốn xa cô nhưng hoàn cảnh không cho phép.
-“Mỗi lần nhớ anh, anh phải đến với em.”
Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng không yểu điệu, nó giống như một lời ra lệnh hơn.
-“Còn anh nhớ em thì phải làm sao.”
-“Nhịn đi, nhịn đến khi nào em nhớ anh.”
Cô nói bông đùa, tạm biệt hắn rồi vô nhà. Hắn nhìn theo cho đến khi cô vào tận nhà rồi mới quay xe về.
Vừa bước vào nhà, cô giật mình khi thấy Thiên Quân, cặp đôi Alex, cặp đôi Như Tuyết, cặp đôi Huyền Lam, và cả mẹ mặt mày đều u sầu.
Cô đi nhẹ nhàng, lén lút như một người mắc tội.
-“Thiên Anh.”
Alex thấy cô, không kìm nỗi xúc động ôm chầm lấy. Cô nhăn mặt đau đớn khi Alex vô tình chạm vào vết thương của cô.
-“Con có sao không?”
Nhìn ai cũng quan tâm mình, cô cảm động đến rớt nước mắt.
-“Con không sao, cũng may có người tốt cứu giúp.”
-“Người đó là ai, sao không nói đến đây mẹ cảm ơn một tiếng.”
-“Anh ấy nói có việc bận mẹ ạ.”
Rồi sau đó là những lời quan tâm hỏi thăm khiến cô đau cả đầu.
Và theo đề nghị Huyền Lam, mẹ cô sẽ nấu một bữa mừng cô quay về và không bị sao, và đương nhiên ai cũng đồng ý.
-“Em thấy như thế nào, ổn không?”
Nhận thấy lời quan tâm từ Thiên Quân, cô thấy ngột ngạt thêm. Nó khác hẳn với lời quan tâm từ Anh Tuấn và Hàn Phong.
-“Ừ, không sao.”
Rồi cô quay sang nói lớn với mọi người.
-“Con mệt, lên lầu nghỉ tí nhé.”
Cô không đợi ai nói gì, đã vội vàng lên lầu như trốn tránh ba ánh mắt kì lạ. Sao bây giờ đầu óc cô chỉ nghĩ mỗi mình Thiên Tuấn thôi, không ai khác. Khó hiểu. Có phải sau chuyện chết đi sống lại ấy, cô đã biết quý trọng tình yêu của mình hơn. Cô yêu hắn, rất nhiều.
Vừa bước vào phòng, cô giật mình khi có người theo sau.
-“Làm gì vậy?”
-“Tôi nhớ cậu. Nói chuyện tí nhé.”
-“Vào phòng đi.”
Lúc đầu cô cũng không muốn nói chuyện với ai ngay lúc này, nhưng Alex, có thể được vì Alex hiểu cô hơn ai hết.
-“Rồi, có chuyện gì tôi nghe.”
Cô vừa rót nước vào ly vừa nói khi thấy Alex đã an phận trên chiếc ghế.
-“Tháng sau tôi đám cưới.”
-“Biết rồi.”
Alex nhăn mặt, xong cười tươi.
-“Đi chứ.”
-“Đương nhiên rồi, hỏi chuyện vô lí.”
Bỗng nhiên Alex nắm chặt tay cô, ánh mắt như muốn khóc, cô bất giác nhăn mặt khó hiểu.
-“Xin lỗi cậu, lúc cậu đau buồn nhất, tôi lại không ở bên, đã thế lại cố tìm hạnh phúc cho riêng mình.”
Cô tròn mắt nhìn Alex, xong cũng bật cười nhéo má nhỏ.
-“Đồ ngốc, tôi không sao mà. Có hạnh phúc thì giữ đi chứ, không lại hối hận.”
-“Cậu còn buồn chuyện Thiên Tuấn không?”
-“Lúc trước thì có, giờ hết rồi.”
Cô nhẻm miệng cười. Alex không thể tin được cô có thể vượt qua cú sock đó nhanh như vậy.
-“Cậu thấy Thiên Quân sao?”
-“Sao là sao?”
Cô khó hiểu hỏi lại.
-“Qúa giống Thiên Tuấn, lúc nãy tôi đã nhìn lầm, cậu không sao chứ.”
-“Tôi ổn.”
Cô biết Alex đang lo lắng cho cô. Nếu lúc trước, cô sẽ thẳng thắn nói rằng cô có sao đó, cô đã buồn, đã bực tức như thế nào khi thấy gương mặt giống Thiên Tuấn đó. Nhưng nay, Thiên Tuấn còn sống, còn đang ở bên cô. Chỉ là giờ chưa lộ diện được thôi, cô biết hắn có một lý do chính đáng. Thế là cô còn niềm tin để sống rồi, mắc mớ gì phải buồn.
-“Thật chứ! Tôi thấy cậu…”
-“Thật, thôi ra ngoài đi, tôi ngủ. Sắp có chồng rồi mà còn muốn ngủ chung với tôi à.”
Cô nói bông đùa rồi đẩy nhanh Alex ra ngoài. Cô muốn yên tĩnh.
/79
|