Cô đưa bé Nụ về nhà mình với tâm trạng khá vui vẻ, đó là điều cô mong mà, hạnh phúc lắm.
Nhưng, cô đứng hình nhìn căn nhà đã khóa cửa, im lìm trong nắng sớm. Tự dưng tim cô đập nhanh, nhanh lắm, cô lo sợ nó sẽ có gì đó làm cô đau.
Hỏi người xung quanh, mới biết nhà cô đã chuyển đi rồi. Họ đi đâu vậy? Sao để cô bơ vơ ở đây. Tự nhiên cô thấy lạc lõng cực độ.
Người duy nhất còn lại có thể giúp cô, là hắn. Nghĩ như thế, cô nhanh chân đến nhà hắn.
Ừ, mới hai tháng thôi, nhưng cô thấy cảnh vật ở đây lạ lẫm lắm, nó như xa cách với cô, từng chi tiết một.
Hắn đứng đấy, vẫn phong độ và đẹp trai như ngày nào, nhưng có lúc nào cô chịu nhìn kĩ như bây giờ đâu. Tự dưng thấy yêu hắn lạ thường. Cô muốn sà vào lòng hắn, được hắn bảo vệ và che chở, muốn lắm.
Cô kìm nước mắt vui mừng, định sẽ ôm hắn thật chặt, thật lâu để thỏa lòng thương nhớ…nhưng bước chân cô khựng lại khi thấy trong nhà chạy ra một hình bóng khác nữa, người con gái đó đang khoát vai hắn và mỉm cười hạnh phúc, cô thấy rõ điều đó trong mắt cô gái đó.
Lúc nãy, cô đã ráng kìm lại nước mắt của hạnh phúc, còn bây giờ, cô đang cố kìm lại nước mắt của đau thương. Cô đang tự trấn an mình đây chỉ là sự hiểu lầm, họ không có gì đâu.
Bước nhanh qua đường, cô lại chỗ hắn, đứng chặn hắn và người con gái kia.
Hắn ngạc nhiên không nói nên lời nhìn cô, cứ tưởng như không kìm lòng được mà muốn ôm trọn cô trong vòng tay vậy? Nhưng hắn không thể nữa rồi.
-“Thiên Anh, sao em ở đây.”
-“Thiên Tuấn, anh giải thích chuyện này đi anh, em muốn nghe.”
Cô nhìn hắn, ánh mắt vô hồn, sống mũi cay xòe. Và ngay bây giờ, lời nói của anh sẽ quyết định nước mắt cô tuông hay không.
-“Cô đến đây làm gì, không phải đang hạnh phúc bên anh trai tôi sao.”
Cô đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô gái đó. À, thì ra là Như Trà, nhưng anh trai là sao, đừng nói đó là Mike chứ. Cô bàng hoàng nhìn nhỏ, và như nhỏ biết điều đó, nhỏ chỉ gật đầu khẳng định.
Cô thật sự rất hoang mang, cưới Mike, nhưng cô chưa biết thứ gì về hắn, đến chuyện Như Trà là em hắn, cô còn không biết.
Nhưng giờ điều đó cô đã không quan trọng nữa rồi, cái cô quan tâm, đó chính là câu giải thích của Thiên Tuấn.
-“Anh và Như Trà…à…sắp đám cưới.”
Ừ, là lời của hắn nói đấy, rất nhẹ nhàng và buông xuôi, hắn nhìn cô với ánh mắt hối hận, trách móc cũng như xót xa buồn tủi.
Cô nghe rồi, rõ ràng lắm rồi, nước mắt cũng rơi rồi. Cớ sao lại nói lòng là không nghe rõ nên bắt hắn nói lại.
-“Thiên Tuấn, anh nói gì vậy?”
-“Chúng ta nói chuyện riêng, được chứ, em đi theo anh.”
Hắn kéo tay cô lên xe, để mặt Như Trà hậm hực nhìn theo. Còn bé Nụ đứng bên đường, chua xót nhìn cô đi, nó lầm lũi quay về nhà để đợi cô, lúc nãy cô đã có nói, nếu lạc nhau, cứ việc về đây.
Cô không nhìn hắn, cô nhìn bên cửa sổ, mặt cô không còn sức sống. Bởi một ngày, cô nghe được hai tin sốc. Gia đình cô không ở đây, và người mình yêu sắp đám cưới. Nực cười quá.
Hắn đưa cô đến ngọn đồi của hai người, hắn đứng đó, đứng trong ánh nắng, và điều đó làm cho cô và hắn có khỏang cách khá lớn. Cô hít một hơi dài để ngăn nước mắt rơi. Cô tiến lại bên cạnh hắn, nhặt hòn đá nhỏ rồi lia xuống nước.
-“Em đau.”
Cô nói như thì thầm, nhưng nhiêu đó cũng đủ làm trái tim hắn tan nát, hắn muốn ôm cô, rất muốn, nhưng sao không thể.
-“Em hạnh phúc chứ.”
-“Không, không có anh, không nơi nào hạnh phúc.”
-“Anh xin lỗi, chính anh đã đánh mất em, giá như hôm đó…anh không thất bại, anh sẽ không thấy bất lực như lúc này.”
-“Anh và Như Trà…đám cưới…là thật.”
Hơi thở cô dồn dập, ánh mắt mọng nước nhìn hắn, rất dịu dàng, trầm ấm và đầy yêu thương, với ai chứ với hắn, yêu thương trong cô chưa bao giờ vơi đầy.
-“Ừ, anh xin lỗi.”
-“Thiên Tuấn, anh biết tôi khó khăn như thế nào mới trốn ra được khỏi đây không? Anh có biết cuộc sống vừa qua của tôi như thế nào không? Anh có biết tôi đã rất mong cùng anh đi hết con đường, chỉ có hai người, vậy mà giờ sao, nghe cái tin này…Sao anh không giết tôi luôn đi?”
Cô khóc, lớn lắm, cô cũng là con người mà, gồng mình đến đâu, mạnh mẽ đến đâu, lúc này đây cũng trở nên yếu đuối.
Hắn ôm cô, ôm thật chặt cô.
-“Anh xin lỗi, Như Trà đang mang thai, anh phải chịu trách nhiệm.”
Cô cười nhạt đẩy hắn ra.
-“Hôm đó, là có thật.”
-“Ừ.”
Lúc trốn ra ngoài, cô chỉ nghĩ đến điều duy nhất là gặp hắn và gia đình mình, sau đó sẽ cùng hắn trốn khỏi đây, sống một nơi bình lặng và hạnh phúc. Thế nhưng, hình như…
-“Tôi xin lỗi, chính tôi đã làm hai ta xa cách. Nhưng anh nên nhớ, trái tim này anh đã giết nó.”
…..
*****
Cô và bé Nụ bước chân thất thiểu về nhà. Lúc đi, cả hai phải trốn chui trốn nhủi mới ra được, thế mà lúc về, cả hai đi ngõ chính rất hiên ngang.
Thấy cô, Mike như kẻ yêu điên cuồng, chạy lại ôm cô thật chặt. Chỉ mới 1 ngày mà hắn cứ ngỡ 1 tháng xa cô rồi vậy.
-“Thiên Anh, em đi đâu. Em có biết anh rất lo lắng, anh cho người đi tìm hết, nhưng không ra.”
-“Tôi mệt.”
Bỏ qua cái lo lắng của hắn, cô chỉ trưng bộ mặt mệt mỏi ra. Thấy thế, hắn dìu cô lên phòng nghỉ.
Nước mắt cô lại ứa ra một lần nữa, cô buồn lắm, à đau lắm mới phải.
-“Em ăn gì đi, nhìn em yếu lắm.”
-“Tôi đau.”
-“Em ra ngoài là để gặp hắn ta.”
-“Tôi đau.”
Mặc cho Mike tức giận nhìn cô, nhưng cô vẫn dửng dưng nói một câu duy nhất.
-“Tôi đang thắc mắc là tại sao em lại ra được đấy.”
-“Đừng giam tôi như tù nhân.”
-“Không phải, tôi chỉ muốn không ai được phép để ý đến vợ tôi thôi. Không có ý xem em là tù nhân.”
-“Buồn ngủ.”
Cô nói rồi kéo chăn lên phủ đầu. Cô giấu nước mắt cho riêng mình cô.
Mike, không biết động lực nào thúc đẩy hắn lên giường…và nằm cạnh cô. Hắn nhìn cô rồi vòng tay ôm chặt lấy cô.
Cô giật mình vì điều đó, mở chăn ra nhìn hắn.
-“Buông ra.”
Cô nói rất nhỏ, nhưng hắn nghe rất rõ. Mặc dù nghe, nhưng hắn vẫn ôm cô.
-“Khóc đi, có tôi bên em.”
-“Tránh ra, tôi không cần.”
Cô đẩy hắn ra rồi bước xuống giường. Thế nhưng, cơn chóng mặt như mọi lần làm cô ngã quỵ. Cô chỉ thấy xung quanh mình một màu đen tối.
Khi tỉnh dậy, cô đã thấy mình trong vòng tay ai đó, rất khó chịu, nhưng cô mệt mỏi đến mức đẩy không được.
-“Mike.”
Cô lay người hắn để hắn tỉnh, cô không biết đây là mấy giờ nữa.
Hắn mở mắt hơi mệt mỏi, đưa ánh mắt nhìn cô như muốn hỏi có chuyện gì.
-“Đói, khát nữa.”
Như hiểu chuyện, hắn bật người dậy, đi đâu đó, mãi tận nửa tiếng sau, hắn đem lên một tô cháo nóng rồi ly sữa.
Cô đang rất đói nên ăn rất ngon lành, hắn cứ nhìn cô ăn như vậy, không định lên tiếng.
-“Mai đi với tôi.”
-“Đi đâu.”
-“Đến đám cưới của em gái tôi.”
Em gái, vậy không phải là Như Trà sao. Ngày mai họ đám cưới sao, sao nhanh quá vậy, tự nhiên tim cô nhói lên một cái.
Cái con người này, rõ ràng biết cô còn tình cảm với Thiên Tuấn, vậy mà hắn…
-“Không, tôi mệt.”
-“Hạnh phúc của người yêu cũ mà, không muốn đến sao.”
-“Không.”
Cô nói xong trùm mền che hết người lại, như lẩn tránh sự thật là hắn sắp đám cưới với người khác, không phải là cô.
-“Nhưng tôi không đến một mình được.”
-“Sao lại không?”
-“Tôi đã có vợ, và những lúc như thế này, tôi muốn tay trong tay với vợ mình…”
-“Vậy thì kiếm đại người nào đó đi đi, tôi mệt lắm.”
-“Nếu như em nói, thì tôi đã không bắt buộc em phải làm vợ tôi rồi.”
-“Phi lí quá, tôi không muốn.”
-“Đau lòng lắm sao?”
-“…”
Cô khó hiểu mở mền ra nhìn chằm chằm hắn, biết đau lòng rồi còn hỏi. Nhưng cô không khóc, cô bình tĩnh lắm, cô nhìn hắn.
-“Tôi sẽ đi, với một điều kiện.”
-“Là gì?”
-“Sẽ cho tôi ra ngoài, không giam tôi nữa.”
-“Như thế tôi sẽ mất em nhanh chóng.”
-“Vậy thôi, không đi.”
-“Được rồi, nhưng tôi sẽ cho người theo em.”
-“Vậy đi.”
Hắn nhìn cô như thế thì mỉm cười đem khay đồ ăn ra ngoài. Được thôi, hắn sẽ làm cho Thiên Tuấn phải ganh tị, và phục cũng như rút lui để toàn tâm toàn ý chú ý đến em gái hắn.
Mike mua cho cô chiếc váy mới nhất bên Pháp, đúng là ở bên nước ngoài, cái gì cũng tốt cả. Mà với cả hình như cô sinh ra là để bận những bộ đồ này thì phải, nó vừa sít với cô.
Lúc cô bước ra khỏi phòng thay đồ, hắn đã mê mẩn trong vài phút, rất đẹp.
-“Vợ tôi rất tuyệt.”
-“Không phải vợ.”
Cô phản bác, xong lại lấy lược chải đi mấy cọng tóc rối, cô nhìn vào gương, rõ ràng cô vẫn như vậy, tuy có chút hốc hác, nhưng sao cô cười không nổi thế này.
-“Vậy là gì?”
-“Người dưng.”
-“Đừng như vậy chứ, trên pháp lí ta đã lấy nhau rồi, em là vợ tôi. Không thay đổi được đâu.”
-“Sẽ có một ngày tôi và anh chẳng là gì cả.”
-“Vậy tôi sẽ không để nó xảy ra.”
-“Không đi sao, tôi thấy anh có vẻ háo hức trong đám cưới này.”
-“Ta đi.”
Hắn biết cô không thích, nhưng hắn lại rất thắc mắc là sao cô lại đồng ý đi cùng hắn. Cô không còn đau lòng khi nghe tin người yêu cũ mình lấy vợ sao? Hay cô đã có tí tình cảm với hắn, thật khó đoán.
Để tay cô khoác vào tay mình, cô và hắn cùng bước ra ngoài xa, trông họ rất đẹp đôi. Nhưng chắc người công cuộc mới hiểu được, cái đẹp đôi đó chưa bao giờ tồn tại vì chỉ có một người yêu.
Trong tình yêu, yêu chỉ từ một phía nó rất cay nghiệt, nó sẽ làm cho người yêu đau đớn, hoặc là người được yêu cũng sẽ đau khổ cũng như khó xử. Rất khó nói.
Hí hí, muốn mấy chap nữa là kết đây độc giả
:)) à mà có ai muốn đọc ngoại truyện hông =))) Hóng nhé <3
Nhưng, cô đứng hình nhìn căn nhà đã khóa cửa, im lìm trong nắng sớm. Tự dưng tim cô đập nhanh, nhanh lắm, cô lo sợ nó sẽ có gì đó làm cô đau.
Hỏi người xung quanh, mới biết nhà cô đã chuyển đi rồi. Họ đi đâu vậy? Sao để cô bơ vơ ở đây. Tự nhiên cô thấy lạc lõng cực độ.
Người duy nhất còn lại có thể giúp cô, là hắn. Nghĩ như thế, cô nhanh chân đến nhà hắn.
Ừ, mới hai tháng thôi, nhưng cô thấy cảnh vật ở đây lạ lẫm lắm, nó như xa cách với cô, từng chi tiết một.
Hắn đứng đấy, vẫn phong độ và đẹp trai như ngày nào, nhưng có lúc nào cô chịu nhìn kĩ như bây giờ đâu. Tự dưng thấy yêu hắn lạ thường. Cô muốn sà vào lòng hắn, được hắn bảo vệ và che chở, muốn lắm.
Cô kìm nước mắt vui mừng, định sẽ ôm hắn thật chặt, thật lâu để thỏa lòng thương nhớ…nhưng bước chân cô khựng lại khi thấy trong nhà chạy ra một hình bóng khác nữa, người con gái đó đang khoát vai hắn và mỉm cười hạnh phúc, cô thấy rõ điều đó trong mắt cô gái đó.
Lúc nãy, cô đã ráng kìm lại nước mắt của hạnh phúc, còn bây giờ, cô đang cố kìm lại nước mắt của đau thương. Cô đang tự trấn an mình đây chỉ là sự hiểu lầm, họ không có gì đâu.
Bước nhanh qua đường, cô lại chỗ hắn, đứng chặn hắn và người con gái kia.
Hắn ngạc nhiên không nói nên lời nhìn cô, cứ tưởng như không kìm lòng được mà muốn ôm trọn cô trong vòng tay vậy? Nhưng hắn không thể nữa rồi.
-“Thiên Anh, sao em ở đây.”
-“Thiên Tuấn, anh giải thích chuyện này đi anh, em muốn nghe.”
Cô nhìn hắn, ánh mắt vô hồn, sống mũi cay xòe. Và ngay bây giờ, lời nói của anh sẽ quyết định nước mắt cô tuông hay không.
-“Cô đến đây làm gì, không phải đang hạnh phúc bên anh trai tôi sao.”
Cô đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô gái đó. À, thì ra là Như Trà, nhưng anh trai là sao, đừng nói đó là Mike chứ. Cô bàng hoàng nhìn nhỏ, và như nhỏ biết điều đó, nhỏ chỉ gật đầu khẳng định.
Cô thật sự rất hoang mang, cưới Mike, nhưng cô chưa biết thứ gì về hắn, đến chuyện Như Trà là em hắn, cô còn không biết.
Nhưng giờ điều đó cô đã không quan trọng nữa rồi, cái cô quan tâm, đó chính là câu giải thích của Thiên Tuấn.
-“Anh và Như Trà…à…sắp đám cưới.”
Ừ, là lời của hắn nói đấy, rất nhẹ nhàng và buông xuôi, hắn nhìn cô với ánh mắt hối hận, trách móc cũng như xót xa buồn tủi.
Cô nghe rồi, rõ ràng lắm rồi, nước mắt cũng rơi rồi. Cớ sao lại nói lòng là không nghe rõ nên bắt hắn nói lại.
-“Thiên Tuấn, anh nói gì vậy?”
-“Chúng ta nói chuyện riêng, được chứ, em đi theo anh.”
Hắn kéo tay cô lên xe, để mặt Như Trà hậm hực nhìn theo. Còn bé Nụ đứng bên đường, chua xót nhìn cô đi, nó lầm lũi quay về nhà để đợi cô, lúc nãy cô đã có nói, nếu lạc nhau, cứ việc về đây.
Cô không nhìn hắn, cô nhìn bên cửa sổ, mặt cô không còn sức sống. Bởi một ngày, cô nghe được hai tin sốc. Gia đình cô không ở đây, và người mình yêu sắp đám cưới. Nực cười quá.
Hắn đưa cô đến ngọn đồi của hai người, hắn đứng đó, đứng trong ánh nắng, và điều đó làm cho cô và hắn có khỏang cách khá lớn. Cô hít một hơi dài để ngăn nước mắt rơi. Cô tiến lại bên cạnh hắn, nhặt hòn đá nhỏ rồi lia xuống nước.
-“Em đau.”
Cô nói như thì thầm, nhưng nhiêu đó cũng đủ làm trái tim hắn tan nát, hắn muốn ôm cô, rất muốn, nhưng sao không thể.
-“Em hạnh phúc chứ.”
-“Không, không có anh, không nơi nào hạnh phúc.”
-“Anh xin lỗi, chính anh đã đánh mất em, giá như hôm đó…anh không thất bại, anh sẽ không thấy bất lực như lúc này.”
-“Anh và Như Trà…đám cưới…là thật.”
Hơi thở cô dồn dập, ánh mắt mọng nước nhìn hắn, rất dịu dàng, trầm ấm và đầy yêu thương, với ai chứ với hắn, yêu thương trong cô chưa bao giờ vơi đầy.
-“Ừ, anh xin lỗi.”
-“Thiên Tuấn, anh biết tôi khó khăn như thế nào mới trốn ra được khỏi đây không? Anh có biết cuộc sống vừa qua của tôi như thế nào không? Anh có biết tôi đã rất mong cùng anh đi hết con đường, chỉ có hai người, vậy mà giờ sao, nghe cái tin này…Sao anh không giết tôi luôn đi?”
Cô khóc, lớn lắm, cô cũng là con người mà, gồng mình đến đâu, mạnh mẽ đến đâu, lúc này đây cũng trở nên yếu đuối.
Hắn ôm cô, ôm thật chặt cô.
-“Anh xin lỗi, Như Trà đang mang thai, anh phải chịu trách nhiệm.”
Cô cười nhạt đẩy hắn ra.
-“Hôm đó, là có thật.”
-“Ừ.”
Lúc trốn ra ngoài, cô chỉ nghĩ đến điều duy nhất là gặp hắn và gia đình mình, sau đó sẽ cùng hắn trốn khỏi đây, sống một nơi bình lặng và hạnh phúc. Thế nhưng, hình như…
-“Tôi xin lỗi, chính tôi đã làm hai ta xa cách. Nhưng anh nên nhớ, trái tim này anh đã giết nó.”
…..
*****
Cô và bé Nụ bước chân thất thiểu về nhà. Lúc đi, cả hai phải trốn chui trốn nhủi mới ra được, thế mà lúc về, cả hai đi ngõ chính rất hiên ngang.
Thấy cô, Mike như kẻ yêu điên cuồng, chạy lại ôm cô thật chặt. Chỉ mới 1 ngày mà hắn cứ ngỡ 1 tháng xa cô rồi vậy.
-“Thiên Anh, em đi đâu. Em có biết anh rất lo lắng, anh cho người đi tìm hết, nhưng không ra.”
-“Tôi mệt.”
Bỏ qua cái lo lắng của hắn, cô chỉ trưng bộ mặt mệt mỏi ra. Thấy thế, hắn dìu cô lên phòng nghỉ.
Nước mắt cô lại ứa ra một lần nữa, cô buồn lắm, à đau lắm mới phải.
-“Em ăn gì đi, nhìn em yếu lắm.”
-“Tôi đau.”
-“Em ra ngoài là để gặp hắn ta.”
-“Tôi đau.”
Mặc cho Mike tức giận nhìn cô, nhưng cô vẫn dửng dưng nói một câu duy nhất.
-“Tôi đang thắc mắc là tại sao em lại ra được đấy.”
-“Đừng giam tôi như tù nhân.”
-“Không phải, tôi chỉ muốn không ai được phép để ý đến vợ tôi thôi. Không có ý xem em là tù nhân.”
-“Buồn ngủ.”
Cô nói rồi kéo chăn lên phủ đầu. Cô giấu nước mắt cho riêng mình cô.
Mike, không biết động lực nào thúc đẩy hắn lên giường…và nằm cạnh cô. Hắn nhìn cô rồi vòng tay ôm chặt lấy cô.
Cô giật mình vì điều đó, mở chăn ra nhìn hắn.
-“Buông ra.”
Cô nói rất nhỏ, nhưng hắn nghe rất rõ. Mặc dù nghe, nhưng hắn vẫn ôm cô.
-“Khóc đi, có tôi bên em.”
-“Tránh ra, tôi không cần.”
Cô đẩy hắn ra rồi bước xuống giường. Thế nhưng, cơn chóng mặt như mọi lần làm cô ngã quỵ. Cô chỉ thấy xung quanh mình một màu đen tối.
Khi tỉnh dậy, cô đã thấy mình trong vòng tay ai đó, rất khó chịu, nhưng cô mệt mỏi đến mức đẩy không được.
-“Mike.”
Cô lay người hắn để hắn tỉnh, cô không biết đây là mấy giờ nữa.
Hắn mở mắt hơi mệt mỏi, đưa ánh mắt nhìn cô như muốn hỏi có chuyện gì.
-“Đói, khát nữa.”
Như hiểu chuyện, hắn bật người dậy, đi đâu đó, mãi tận nửa tiếng sau, hắn đem lên một tô cháo nóng rồi ly sữa.
Cô đang rất đói nên ăn rất ngon lành, hắn cứ nhìn cô ăn như vậy, không định lên tiếng.
-“Mai đi với tôi.”
-“Đi đâu.”
-“Đến đám cưới của em gái tôi.”
Em gái, vậy không phải là Như Trà sao. Ngày mai họ đám cưới sao, sao nhanh quá vậy, tự nhiên tim cô nhói lên một cái.
Cái con người này, rõ ràng biết cô còn tình cảm với Thiên Tuấn, vậy mà hắn…
-“Không, tôi mệt.”
-“Hạnh phúc của người yêu cũ mà, không muốn đến sao.”
-“Không.”
Cô nói xong trùm mền che hết người lại, như lẩn tránh sự thật là hắn sắp đám cưới với người khác, không phải là cô.
-“Nhưng tôi không đến một mình được.”
-“Sao lại không?”
-“Tôi đã có vợ, và những lúc như thế này, tôi muốn tay trong tay với vợ mình…”
-“Vậy thì kiếm đại người nào đó đi đi, tôi mệt lắm.”
-“Nếu như em nói, thì tôi đã không bắt buộc em phải làm vợ tôi rồi.”
-“Phi lí quá, tôi không muốn.”
-“Đau lòng lắm sao?”
-“…”
Cô khó hiểu mở mền ra nhìn chằm chằm hắn, biết đau lòng rồi còn hỏi. Nhưng cô không khóc, cô bình tĩnh lắm, cô nhìn hắn.
-“Tôi sẽ đi, với một điều kiện.”
-“Là gì?”
-“Sẽ cho tôi ra ngoài, không giam tôi nữa.”
-“Như thế tôi sẽ mất em nhanh chóng.”
-“Vậy thôi, không đi.”
-“Được rồi, nhưng tôi sẽ cho người theo em.”
-“Vậy đi.”
Hắn nhìn cô như thế thì mỉm cười đem khay đồ ăn ra ngoài. Được thôi, hắn sẽ làm cho Thiên Tuấn phải ganh tị, và phục cũng như rút lui để toàn tâm toàn ý chú ý đến em gái hắn.
Mike mua cho cô chiếc váy mới nhất bên Pháp, đúng là ở bên nước ngoài, cái gì cũng tốt cả. Mà với cả hình như cô sinh ra là để bận những bộ đồ này thì phải, nó vừa sít với cô.
Lúc cô bước ra khỏi phòng thay đồ, hắn đã mê mẩn trong vài phút, rất đẹp.
-“Vợ tôi rất tuyệt.”
-“Không phải vợ.”
Cô phản bác, xong lại lấy lược chải đi mấy cọng tóc rối, cô nhìn vào gương, rõ ràng cô vẫn như vậy, tuy có chút hốc hác, nhưng sao cô cười không nổi thế này.
-“Vậy là gì?”
-“Người dưng.”
-“Đừng như vậy chứ, trên pháp lí ta đã lấy nhau rồi, em là vợ tôi. Không thay đổi được đâu.”
-“Sẽ có một ngày tôi và anh chẳng là gì cả.”
-“Vậy tôi sẽ không để nó xảy ra.”
-“Không đi sao, tôi thấy anh có vẻ háo hức trong đám cưới này.”
-“Ta đi.”
Hắn biết cô không thích, nhưng hắn lại rất thắc mắc là sao cô lại đồng ý đi cùng hắn. Cô không còn đau lòng khi nghe tin người yêu cũ mình lấy vợ sao? Hay cô đã có tí tình cảm với hắn, thật khó đoán.
Để tay cô khoác vào tay mình, cô và hắn cùng bước ra ngoài xa, trông họ rất đẹp đôi. Nhưng chắc người công cuộc mới hiểu được, cái đẹp đôi đó chưa bao giờ tồn tại vì chỉ có một người yêu.
Trong tình yêu, yêu chỉ từ một phía nó rất cay nghiệt, nó sẽ làm cho người yêu đau đớn, hoặc là người được yêu cũng sẽ đau khổ cũng như khó xử. Rất khó nói.
Hí hí, muốn mấy chap nữa là kết đây độc giả
:)) à mà có ai muốn đọc ngoại truyện hông =))) Hóng nhé <3
/79
|