CHAP 4 QUYẾT ĐẤU
Sân bóng cũ là nơi mà đêm đêm không biết bao nhiêu nam thanh nữ tú chơi trò hẹn hò với nhau, nhất là mấy anh chị sinh viên trường cao đẳng đối diện. Hai giờ chiều, trời nắng như thiêu như đốt, ở cái đất chỉ có hai mùa nắng mưa này thì dù có là nắng hay là mưa đều khủng khiếp như nhau. Mặc dù đứng dưới tán cây đầy gió nhưng Thiên Kỳ vẫn nhăn nhó như khỉ ăn phải ớt.
- Nhỏ này hết chỗ hẹn hay sao mà hẹn ra chỗ này, vừa nắng vừa nóng. – anh hai vừa nói vừa cầm một cái lá bàng phất phất, tự thân vận động, tự mình làm mát mình.
- Chứ mầy muốn đi chỗ nào để đánh nhau hả ? – Huy Gù tỏ vẻ lo lắng pha chút bực bội với anh hai, hai tên này giờ đã trở thành bạn nhưng hình như không chung chí hướng cho lắm.
- Đánh nhau? Với ai? – Thiên Kỳ tỏ vẻ ngạc nhiên
- Dạ anh hai, anh tới đây gặp ai, anh tưởng nhỏ đó hẹn anh ra đây để hẹn hò hả? – thằng Nam nhẫn nhịn đã lâu, bây giờ không chịu nổi bệnh “ngu” của anh hai nên đành phải lên tiếng.
- Vậy là nhỏ đó muốn đánh nhau thật hả? – Thiên Kỳ hình như vẫn chưa tin vào sự thật.
- Thật xin lỗi đời, sao tôi lại có thứ bạn như thế này hả trời? – Thằng Huy Gù ngửa cổ lên trời than thở.
- Em xin anh, anh tỉnh lại giùm em hộ cái, anh mà còn ngây ngô như vậy, thì …. Thật xin lỗi đời … bà chị đại đó sẽ xé anh ra làm 4 mảnh vứt cho chó tha đó – Thằng Nam bắt chước cái khẩu ngữ “ thật xin lỗi đời” của thằng Huy Gù mà cảnh tỉnh con người đang du ngoạn trên mây.
- Này, Nhỏ đó ghê gớm vậy hả? – Thiên Kỳ đang tự kỷ nghe thằng Nam đe dọa liền quay phắt lại hỏi thăm với vẻ mặt vô cùng “sung sướng” và phấn khởi như thể ta đây rất muốn, rất muốn được xé xác.
- Mầy chưa biết hả? Con nhỏ đó theo ông thầy dạy võ cổ truyền nổi tiếng ở đây học từ năm bốn tuổi, nghe nói nó là đệ tử chân truyền đó.
- Ghê vậy? Mà nó học võ gì tụi mầy biết không?
Sau câu hỏi của Thiên Kỳ, cả bọn muốn xông vô đạp cho anh hai này một cái, nếu không trực tiếp chứng kiến màn hạ gục Huy Gù hôm nọ thì bọn này thực không dám tin người này là anh hai của bọn họ. Cả bọn làm lơ, nói tới đó mà còn hỏi học võ gì thì bọn này pó tay rồi.
Trời cao trong xanh, gió mát phất phơ, nó hầm hầm cưỡi con chiến mã của nó dẫn đầu tốp con gái từ xa đang phi tới.
- Ô chào bạn, lâu quá không gặp. – Thiên Kỳ nhe hàm răng khỉ ra cười.
Cả đám muốn bật ngửa theo câu chào của vị anh hai bá đạo này.
- Mầy có bị gì không thằng kia, mới gặp lúc sáng mà lâu cái con khỉ? – Thằng Huy ghé sát tai anh hai này thầm thì.
- Chào lịch sự, mầy không biết à, là lịch sự. – Thiên Kỳ cũng bắt chước điệu bộ của Huy Gù ghé sát tai, thầm thì, nhưng lại cố gắn nhấn mạnh hai chữ lịch sự.
Bên này, đám con gái phía sau cũng cười khúc khích, Ngọc Linh cũng không ngoại lệ, chỉ có nó hơi đơ, hình như đây là lần đầu tiên nó gặp một sinh vật lạ biến thái đến tầm cỡ quốc gia như thế này.
- Đã đi khám chưa? – nó cất giọng hỏi.
- Khám gì ? – Thiên Kỳ ngạc nhiên.
- Khám não. – nó đáp, mặt tỉnh bơ.
Thiên Kỳ sau câu nói của nó, biết là mình bị hố nên hơi quê, trong lòng có chút bực bội. Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên cậu bị một đứa con gái chọc quê như vậy, mà lại còn bị đám đàn em ủng hộ cười rất nhiệt tình, cứ như thể, cậu là con khỉ đang diễn xiếc vậy.
- Cười gì hả? – anh hai nhăn nhó quay lại quát đám đàn em đang ôm bụng cười.
- Này, bình tĩnh, đừng “nhăn nhó và cau có như mặt chó” như vậy chứ. – lần này Ngọc Linh lên tiếng góp phần nâng cao độ bực tức và xấu hổ của anh hai lên, nhỏ này nổi tiếng đanh đá, miệng nhỏ này phun ra thì chỉ có rắn với rết chứ không hề thấy một miếng vàng miếng ngọc nào cả, cho nên không ai dại gì mà lao đầu vào. Thằng Nam thừa biết điều đó, nên chạy lên kéo vị anh hai đang nổi cơn điên chuẩn bị xông lên tác chiến ra xa.
- Bắt đầu đi. – nó nhìn đồng hồ, nói với vẻ sốt ruột.
- Gì mà vội vậy bạn, đã tới muộn mà còn hối, ít nhất cũng phải cho người ta khởi động đã chứ. – Thằng Huy Gù lên tiếng đỡ lời.
Nó lại nhìn đồng hồ,
- Tôi đi muộn 25 giây, còn trong giới hạn cho phép. Tôi cho các cậu 3 phút khởi động, tôi không có nhiều thời gian – nó nói hết sức nghiêm túc, nên bên con trai không ai dám nói gì nữa, chỉ có anh hai bọn họ là không có biểu hiện gì, mặt Thiên Kỳ đanh lại không biết là vì còn tức hay vì nghiêm túc nhưng rất cuốn hút. Đôi tròn với hàng mi cong đang nheo lại theo cái nhíu mày, sóng mũi thanh thoát, đôi môi đỏ hơi mím lại, mái tóc hạt dẻ bay phất phơ trong gió trông rất nam tính nhưng cũng rất cute.
- Này Kỳ, từ giờ phút này tao chính thức tuyên bố, tao – Nguyễn Ngọc Linh đã chữa khỏi bệnh ghét trai đẹp. – Ngọc Linh thầm thì bên tai nó, nhưng hai mắt thì đang dính chặt vào khuôn mặt sát gái kia.
- Có liên quan tới tao không? – nó lạnh nhạt đáp lại, mặt thờ ơ như câu nói kia là gió thoảng mây bay, là chuyện hết sức bình thường, không có gì đặc biệt.
- Mầy … - Ngọc Linh cứng họng, tức tối, trong trường hai nhỏ này nổi tiếng chai lỳ, cho dù trai đẹp cỡ chừng nào cũng không lay động được, việc Ngọc Linh bị anh hai mới đạp đỗ nguyên tắc “không thích trai đẹp” của mình thì cũng là chuyện bình thường, ai kêu con người ta đẹp lộng lẫy như vậy, nhưng mà tính ra thì cũng có thể nói là gây sock, ai đâu ngờ, nó lại đáp như vậy, thật biết gây hụt hẫng cho người nghe.
Nó lại nhìn đồng hồ, đúng 3 phút, nó bước vào cái vòng tròn không lớn không nhỏ đã được vẽ sẵn, Thiên Kỳ cũng theo đó bước vào. Bên này, Ngọc Linh nói nguyên tắc của cuộc đấu.
- Không phân biệt đánh đấm kiểu gì, ai ra khỏi vòng tròn này trước người đó thua, không được gây tổn thương nghiêm trọng cho đối phương, ai vi phạm coi như thua. – vẫn tác phong cũ, không đầu không đuôi.
Trong vòng tròn, anh hai và chị đại đang trong tư thế rình mồi. Nó trong tư thế phòng thủ, tấn không quá thấp nhưng lại rất vứng chãi, đầu ngón tay gập vào bên trong, nhìn nhẹ nhàng nhưng lại cứng cáp. Thiên Kỳ thì ngược lại xuống tấn hơi thấp, tay nắm thành nắm đấm. Hai người này có chung đặc điểm là tỏ vẻ rất nghiêm túc.
Một cơn gió thổi mạnh, bụi tung mù mịch, cả bọn đứng ngoài chỉ thấy một dáng người mảnh khảnh lướt nhanh như gió đến trước mặt đổi thủ, một tay vẫn giữ chặt ở thắt lưng, tay kia đã ở trước mặt đối thủ. Nhưng đối thủ kia cũng không phải tay vừa, biết không thể lui ra phía sau, cậu vòng qua người nó, tốc độ cũng nhanh không kém, cậu tung một cú đấm vào trung tâm khuôn mặt đã ửng đỏ vì nắng, nhanh chóng, nó xuống tấn, ngửa người ra sau như vũ công múa ba lê uốn éo tránh đòn tấn công của Thiên Kỳ, nó không đứng dậy mà ngược lại ngồi hẳn xuống, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, hai tay đặt xuống đất, một chân làm trụ, chân kia di chuyển thành một vòng cung. Bên ngoài cả bọn nín thở, cứ nghĩ với chiêu này thì anh hai sẽ bị gạt chân ngã lăn quay, nhưng… một cơn gió nữa lại thổi qua, cuốn theo những chiếc lá váng bay khỏi cành, Thiên Kỳ nhanh chân nhảy lên như người đang nhảy dây. Lúc này nó nhanh chóng bật dậy, vừa định co chân đá vào địch khi địch đang mất đà thì một giọng nói vô cùng “ thánh thót” mà chói tai vang lên.
- Ai cho các em tụ tập đánh nhau ở đây hả?
Cả bọn đều khựng lại, không hẹn mà cùng quay mặt về phía vừa phát ra âm thanh vừa rồi, rồi không hẹn mà cả bọn lại cùng nhau há miệng trợn mắt.
Sân bóng cũ là nơi mà đêm đêm không biết bao nhiêu nam thanh nữ tú chơi trò hẹn hò với nhau, nhất là mấy anh chị sinh viên trường cao đẳng đối diện. Hai giờ chiều, trời nắng như thiêu như đốt, ở cái đất chỉ có hai mùa nắng mưa này thì dù có là nắng hay là mưa đều khủng khiếp như nhau. Mặc dù đứng dưới tán cây đầy gió nhưng Thiên Kỳ vẫn nhăn nhó như khỉ ăn phải ớt.
- Nhỏ này hết chỗ hẹn hay sao mà hẹn ra chỗ này, vừa nắng vừa nóng. – anh hai vừa nói vừa cầm một cái lá bàng phất phất, tự thân vận động, tự mình làm mát mình.
- Chứ mầy muốn đi chỗ nào để đánh nhau hả ? – Huy Gù tỏ vẻ lo lắng pha chút bực bội với anh hai, hai tên này giờ đã trở thành bạn nhưng hình như không chung chí hướng cho lắm.
- Đánh nhau? Với ai? – Thiên Kỳ tỏ vẻ ngạc nhiên
- Dạ anh hai, anh tới đây gặp ai, anh tưởng nhỏ đó hẹn anh ra đây để hẹn hò hả? – thằng Nam nhẫn nhịn đã lâu, bây giờ không chịu nổi bệnh “ngu” của anh hai nên đành phải lên tiếng.
- Vậy là nhỏ đó muốn đánh nhau thật hả? – Thiên Kỳ hình như vẫn chưa tin vào sự thật.
- Thật xin lỗi đời, sao tôi lại có thứ bạn như thế này hả trời? – Thằng Huy Gù ngửa cổ lên trời than thở.
- Em xin anh, anh tỉnh lại giùm em hộ cái, anh mà còn ngây ngô như vậy, thì …. Thật xin lỗi đời … bà chị đại đó sẽ xé anh ra làm 4 mảnh vứt cho chó tha đó – Thằng Nam bắt chước cái khẩu ngữ “ thật xin lỗi đời” của thằng Huy Gù mà cảnh tỉnh con người đang du ngoạn trên mây.
- Này, Nhỏ đó ghê gớm vậy hả? – Thiên Kỳ đang tự kỷ nghe thằng Nam đe dọa liền quay phắt lại hỏi thăm với vẻ mặt vô cùng “sung sướng” và phấn khởi như thể ta đây rất muốn, rất muốn được xé xác.
- Mầy chưa biết hả? Con nhỏ đó theo ông thầy dạy võ cổ truyền nổi tiếng ở đây học từ năm bốn tuổi, nghe nói nó là đệ tử chân truyền đó.
- Ghê vậy? Mà nó học võ gì tụi mầy biết không?
Sau câu hỏi của Thiên Kỳ, cả bọn muốn xông vô đạp cho anh hai này một cái, nếu không trực tiếp chứng kiến màn hạ gục Huy Gù hôm nọ thì bọn này thực không dám tin người này là anh hai của bọn họ. Cả bọn làm lơ, nói tới đó mà còn hỏi học võ gì thì bọn này pó tay rồi.
Trời cao trong xanh, gió mát phất phơ, nó hầm hầm cưỡi con chiến mã của nó dẫn đầu tốp con gái từ xa đang phi tới.
- Ô chào bạn, lâu quá không gặp. – Thiên Kỳ nhe hàm răng khỉ ra cười.
Cả đám muốn bật ngửa theo câu chào của vị anh hai bá đạo này.
- Mầy có bị gì không thằng kia, mới gặp lúc sáng mà lâu cái con khỉ? – Thằng Huy ghé sát tai anh hai này thầm thì.
- Chào lịch sự, mầy không biết à, là lịch sự. – Thiên Kỳ cũng bắt chước điệu bộ của Huy Gù ghé sát tai, thầm thì, nhưng lại cố gắn nhấn mạnh hai chữ lịch sự.
Bên này, đám con gái phía sau cũng cười khúc khích, Ngọc Linh cũng không ngoại lệ, chỉ có nó hơi đơ, hình như đây là lần đầu tiên nó gặp một sinh vật lạ biến thái đến tầm cỡ quốc gia như thế này.
- Đã đi khám chưa? – nó cất giọng hỏi.
- Khám gì ? – Thiên Kỳ ngạc nhiên.
- Khám não. – nó đáp, mặt tỉnh bơ.
Thiên Kỳ sau câu nói của nó, biết là mình bị hố nên hơi quê, trong lòng có chút bực bội. Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên cậu bị một đứa con gái chọc quê như vậy, mà lại còn bị đám đàn em ủng hộ cười rất nhiệt tình, cứ như thể, cậu là con khỉ đang diễn xiếc vậy.
- Cười gì hả? – anh hai nhăn nhó quay lại quát đám đàn em đang ôm bụng cười.
- Này, bình tĩnh, đừng “nhăn nhó và cau có như mặt chó” như vậy chứ. – lần này Ngọc Linh lên tiếng góp phần nâng cao độ bực tức và xấu hổ của anh hai lên, nhỏ này nổi tiếng đanh đá, miệng nhỏ này phun ra thì chỉ có rắn với rết chứ không hề thấy một miếng vàng miếng ngọc nào cả, cho nên không ai dại gì mà lao đầu vào. Thằng Nam thừa biết điều đó, nên chạy lên kéo vị anh hai đang nổi cơn điên chuẩn bị xông lên tác chiến ra xa.
- Bắt đầu đi. – nó nhìn đồng hồ, nói với vẻ sốt ruột.
- Gì mà vội vậy bạn, đã tới muộn mà còn hối, ít nhất cũng phải cho người ta khởi động đã chứ. – Thằng Huy Gù lên tiếng đỡ lời.
Nó lại nhìn đồng hồ,
- Tôi đi muộn 25 giây, còn trong giới hạn cho phép. Tôi cho các cậu 3 phút khởi động, tôi không có nhiều thời gian – nó nói hết sức nghiêm túc, nên bên con trai không ai dám nói gì nữa, chỉ có anh hai bọn họ là không có biểu hiện gì, mặt Thiên Kỳ đanh lại không biết là vì còn tức hay vì nghiêm túc nhưng rất cuốn hút. Đôi tròn với hàng mi cong đang nheo lại theo cái nhíu mày, sóng mũi thanh thoát, đôi môi đỏ hơi mím lại, mái tóc hạt dẻ bay phất phơ trong gió trông rất nam tính nhưng cũng rất cute.
- Này Kỳ, từ giờ phút này tao chính thức tuyên bố, tao – Nguyễn Ngọc Linh đã chữa khỏi bệnh ghét trai đẹp. – Ngọc Linh thầm thì bên tai nó, nhưng hai mắt thì đang dính chặt vào khuôn mặt sát gái kia.
- Có liên quan tới tao không? – nó lạnh nhạt đáp lại, mặt thờ ơ như câu nói kia là gió thoảng mây bay, là chuyện hết sức bình thường, không có gì đặc biệt.
- Mầy … - Ngọc Linh cứng họng, tức tối, trong trường hai nhỏ này nổi tiếng chai lỳ, cho dù trai đẹp cỡ chừng nào cũng không lay động được, việc Ngọc Linh bị anh hai mới đạp đỗ nguyên tắc “không thích trai đẹp” của mình thì cũng là chuyện bình thường, ai kêu con người ta đẹp lộng lẫy như vậy, nhưng mà tính ra thì cũng có thể nói là gây sock, ai đâu ngờ, nó lại đáp như vậy, thật biết gây hụt hẫng cho người nghe.
Nó lại nhìn đồng hồ, đúng 3 phút, nó bước vào cái vòng tròn không lớn không nhỏ đã được vẽ sẵn, Thiên Kỳ cũng theo đó bước vào. Bên này, Ngọc Linh nói nguyên tắc của cuộc đấu.
- Không phân biệt đánh đấm kiểu gì, ai ra khỏi vòng tròn này trước người đó thua, không được gây tổn thương nghiêm trọng cho đối phương, ai vi phạm coi như thua. – vẫn tác phong cũ, không đầu không đuôi.
Trong vòng tròn, anh hai và chị đại đang trong tư thế rình mồi. Nó trong tư thế phòng thủ, tấn không quá thấp nhưng lại rất vứng chãi, đầu ngón tay gập vào bên trong, nhìn nhẹ nhàng nhưng lại cứng cáp. Thiên Kỳ thì ngược lại xuống tấn hơi thấp, tay nắm thành nắm đấm. Hai người này có chung đặc điểm là tỏ vẻ rất nghiêm túc.
Một cơn gió thổi mạnh, bụi tung mù mịch, cả bọn đứng ngoài chỉ thấy một dáng người mảnh khảnh lướt nhanh như gió đến trước mặt đổi thủ, một tay vẫn giữ chặt ở thắt lưng, tay kia đã ở trước mặt đối thủ. Nhưng đối thủ kia cũng không phải tay vừa, biết không thể lui ra phía sau, cậu vòng qua người nó, tốc độ cũng nhanh không kém, cậu tung một cú đấm vào trung tâm khuôn mặt đã ửng đỏ vì nắng, nhanh chóng, nó xuống tấn, ngửa người ra sau như vũ công múa ba lê uốn éo tránh đòn tấn công của Thiên Kỳ, nó không đứng dậy mà ngược lại ngồi hẳn xuống, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, hai tay đặt xuống đất, một chân làm trụ, chân kia di chuyển thành một vòng cung. Bên ngoài cả bọn nín thở, cứ nghĩ với chiêu này thì anh hai sẽ bị gạt chân ngã lăn quay, nhưng… một cơn gió nữa lại thổi qua, cuốn theo những chiếc lá váng bay khỏi cành, Thiên Kỳ nhanh chân nhảy lên như người đang nhảy dây. Lúc này nó nhanh chóng bật dậy, vừa định co chân đá vào địch khi địch đang mất đà thì một giọng nói vô cùng “ thánh thót” mà chói tai vang lên.
- Ai cho các em tụ tập đánh nhau ở đây hả?
Cả bọn đều khựng lại, không hẹn mà cùng quay mặt về phía vừa phát ra âm thanh vừa rồi, rồi không hẹn mà cả bọn lại cùng nhau há miệng trợn mắt.
/36
|