“Hey! Con chó nhát chết này, có giỏi thì đi mà cọ cọ Hình Dục, sao cứ tìm cách… với tao là sao?” Hình Khải nhận thấy Đại Dục rất sợ Hình Dục, thà ôm đàn ông chứ không dám lại gần Hình Dục.
Đại Dục lười biếng nhướn mắt lên, cọ càng nhanh hơn.
7 giờ 30 tối.
An Dao đúng giờ tới điểm hẹn, vừa bước vào sân Đại Dục lập tức bỏ rơi Hình Khải, sung sướng điên cuồng nhảy bổ về phía mỹ nữ…
“Á…”
An Dao sợ hãi hét tướng lên, Hình Khải vội vàng đứng dậy ngăn cú phi người của Đại Dục, An Dao vì sợ mà nấp ngay sau lưng anh, theo bản năng vòng hai tay ôm chặt eo anh.
Sống lưng Hình Khải cứng lại, phụ nữ nấp sau lưng đàn ông là vì muốn tìm kiếm sự che chở? Đấy mới chính là việc mà phụ nữ nên làm!
Hình Dục nghe thấy tiếng động lao ra cửa, nhìn cảnh hai người họ ôm chặt nhau từ sau lưng, đầu tiên cô kéo Đại Dục ra, cúi gằm đầu xuống, quên cả chào hỏi khách, quay người bỏ đi.
Hình Khải thấy Hình Dục vẫn giữ thái độ điềm tĩnh như thường ngày, thuận tay vòng qua vai An Dao rồi đặt dưới nách cô, An Dao không ngờ Hình Khải lại chủ động như thế, đứng chôn chân tại chỗ, mặt đỏ bừng.
Đặng Dương Minh nghe thấy tiếng hét cũng chạy ra ban công ngó xuống, nhìn thế “chân kiềng” kỳ quái dưới sân, bị sự tò mò thôi thúc, anh cũng muốn biết Hình Dục sẽ tỏ thái độ như thế nào.
Đương nhiên, thần sắc Hình Dục cũng bắt đầu có chút không tự nhiên nhưng lại nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường, cô quay người đi vào trong nhà, như có ý dành cho họ khoảng không gian riêng ở bên nhau.
Đúng lúc Hình Dục quay vào nhà, cánh tay anh đang ôm An Dao cũng buông thõng xuống, anh chau mày, không hiểu không hiểu.
“Con chó đó là Đại Dục ạ?” An Dao sợ hãi nép vào người Hình Khải.
“Ừ… nó đấy.” Hình Khải bừng tỉnh, cười nói: “Không phải sợ, vì nó thích em nên mới lao ra như thế.”
An Dao lẳng lặng gật đầu, khi cô mỉm cười trên má thấp thoáng hai lúm đồng tiền xinh xinh rất đáng yêu.
“Xin lỗi, vừa rồi anh…” Hình Khải cảm thấy áy náy trước hành động ôm ấp đường đột của mình.
An Dao lắc lắc đầu, đôi mắt mở to long lanh của cô phản chiếu khuôn mặt anh tuấn điển trai của Hình Khải.Đầu óc Hình Khải trống rỗng ít nhất là mất ba giây, vô thức bị thu hút bởi nụ cười ngọt ngào của An Dao.
Còn An Dao lại dùng ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn anh chằm chằm, điều đó khiến tâm lý của anh được thỏa mãn. Nông cạn lắm chứ gì? Đàn ông đều thế cả mà!
An Dao thấy Hình Khải nhìn mình chăm chăm không chớp mắt, ngại ngùng cụp mắt xuống: “Cả khu nhà này đều là của nhà anh à?”
“Ừ, cả khu chẳng qua cũng chỉ ba tầng thôi.” Hình Khải tùy tiện đưa tay chỉ, liền phát hiện Đặng Dương Minh đang nhìn sang, anh khựng người lại, nói cách khác anh cũng có chút gượng gạo, đành dùng sự nhiệt tình để che đi tâm trạng thật: “Dương Minh! Sang đây cùng ăn cơm!”
An Dao nhìn theo hướng anh gọi, cô và Đặng Dương Minh có duyên gặp mặt một lần, vì vậy cô nhìn về phía anh gật đầu chào.
Đặng Dương Minh lại tỏ vẻ khinh khỉnh, quay người đi vào phòng, chẳng phong độ gì cả.
An Dao nhìn thấy thế không biết mình đã sai ở đâu. Cô luôn cho rằng trong con mắt của đám con ông cháu cha chẳng có ai, đương nhiên, sự thật chứng minh, quả nhiên là rất ngạo mạn.
Hình Khải đứng nguyên tại chỗ đợi Đặng Dương Minh, nhưng rồi anh phát hiện ra cậu ta không có ý định sang nhà mình cùng ăn cơm. Anh cười khan hai tiếng: “Vào nhà thôi.”
An Dao kín đáo vâng một tiếng, rồi nói: “Thì ra nhà hai anh ở gần nhau như thế.”
“Ừ, Đặng Dương Minh là bạn thân từ nhỏ của anh. Em vào nhà trước đi, anh sang gọi cậu ấy.”
An Dao không tiếp lời anh, cô có cảm giác Đặng Dương Minh không thiện cảm với mình.
***
Biệt thự nhà họ Đặng.
Đặng Dương Minh nằm trong phòng ngủ đọc tiểu thuyết, hoàn toàn phớt lờ tiếng bước chân của Hình Khải lúc này đang tự ý đi lên cầu thang.
“Cậu làm gì thế hả, mỹ nữ mình đã gọi tới cho cậu rồi, mau xuống nhà đánh răng rửa mặt đi.”
“Mình còn muốn hỏi cậu đang làm trò gì đây? Cậu gọi bạn học của Tiểu Dục đến nhà để làm gì?” Đặng Dương Minh khẽ nhướn mắt lên nhìn Hình Khải.
Hình Khải châm một điếu thuốc, thoải mái ngồi xuống chiếc ghế xoay: “Đừng vờ nữa, trước kia cậu khen cô bé này xinh mà, từ nhỏ tới lớn mình chưa từng thấy cậu khen ai bao giờ, không thú vị mới lạ. Cậu nói đi, người anh em này giúp cậu như thế còn chưa đủ sao?” Anh cười đắc ý.
Đặng Dương Minh sững lại, nhớ lại hôm đó, trong đầu anh chỉ có hình ảnh Hình Dục. Anh bất giác thấy buồn phiền, thì ra mầm họa là từ anh, anh thể hiện sai cách còn Hình Khải lại hiểu nhầm ý.
Hình Khải thấy Đặng Dương Minh không ứ chẳng hừ, cười híc híc, tiện tay cầm quyển tạp chí đập vào đầu bạn: “Nói đúng rồi chứ người anh em, ai chẳng yêu cái đẹp, đây cũng có phải là chuyện gì mất mặt đâu?”
Đại Dục lười biếng nhướn mắt lên, cọ càng nhanh hơn.
7 giờ 30 tối.
An Dao đúng giờ tới điểm hẹn, vừa bước vào sân Đại Dục lập tức bỏ rơi Hình Khải, sung sướng điên cuồng nhảy bổ về phía mỹ nữ…
“Á…”
An Dao sợ hãi hét tướng lên, Hình Khải vội vàng đứng dậy ngăn cú phi người của Đại Dục, An Dao vì sợ mà nấp ngay sau lưng anh, theo bản năng vòng hai tay ôm chặt eo anh.
Sống lưng Hình Khải cứng lại, phụ nữ nấp sau lưng đàn ông là vì muốn tìm kiếm sự che chở? Đấy mới chính là việc mà phụ nữ nên làm!
Hình Dục nghe thấy tiếng động lao ra cửa, nhìn cảnh hai người họ ôm chặt nhau từ sau lưng, đầu tiên cô kéo Đại Dục ra, cúi gằm đầu xuống, quên cả chào hỏi khách, quay người bỏ đi.
Hình Khải thấy Hình Dục vẫn giữ thái độ điềm tĩnh như thường ngày, thuận tay vòng qua vai An Dao rồi đặt dưới nách cô, An Dao không ngờ Hình Khải lại chủ động như thế, đứng chôn chân tại chỗ, mặt đỏ bừng.
Đặng Dương Minh nghe thấy tiếng hét cũng chạy ra ban công ngó xuống, nhìn thế “chân kiềng” kỳ quái dưới sân, bị sự tò mò thôi thúc, anh cũng muốn biết Hình Dục sẽ tỏ thái độ như thế nào.
Đương nhiên, thần sắc Hình Dục cũng bắt đầu có chút không tự nhiên nhưng lại nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường, cô quay người đi vào trong nhà, như có ý dành cho họ khoảng không gian riêng ở bên nhau.
Đúng lúc Hình Dục quay vào nhà, cánh tay anh đang ôm An Dao cũng buông thõng xuống, anh chau mày, không hiểu không hiểu.
“Con chó đó là Đại Dục ạ?” An Dao sợ hãi nép vào người Hình Khải.
“Ừ… nó đấy.” Hình Khải bừng tỉnh, cười nói: “Không phải sợ, vì nó thích em nên mới lao ra như thế.”
An Dao lẳng lặng gật đầu, khi cô mỉm cười trên má thấp thoáng hai lúm đồng tiền xinh xinh rất đáng yêu.
“Xin lỗi, vừa rồi anh…” Hình Khải cảm thấy áy náy trước hành động ôm ấp đường đột của mình.
An Dao lắc lắc đầu, đôi mắt mở to long lanh của cô phản chiếu khuôn mặt anh tuấn điển trai của Hình Khải.Đầu óc Hình Khải trống rỗng ít nhất là mất ba giây, vô thức bị thu hút bởi nụ cười ngọt ngào của An Dao.
Còn An Dao lại dùng ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn anh chằm chằm, điều đó khiến tâm lý của anh được thỏa mãn. Nông cạn lắm chứ gì? Đàn ông đều thế cả mà!
An Dao thấy Hình Khải nhìn mình chăm chăm không chớp mắt, ngại ngùng cụp mắt xuống: “Cả khu nhà này đều là của nhà anh à?”
“Ừ, cả khu chẳng qua cũng chỉ ba tầng thôi.” Hình Khải tùy tiện đưa tay chỉ, liền phát hiện Đặng Dương Minh đang nhìn sang, anh khựng người lại, nói cách khác anh cũng có chút gượng gạo, đành dùng sự nhiệt tình để che đi tâm trạng thật: “Dương Minh! Sang đây cùng ăn cơm!”
An Dao nhìn theo hướng anh gọi, cô và Đặng Dương Minh có duyên gặp mặt một lần, vì vậy cô nhìn về phía anh gật đầu chào.
Đặng Dương Minh lại tỏ vẻ khinh khỉnh, quay người đi vào phòng, chẳng phong độ gì cả.
An Dao nhìn thấy thế không biết mình đã sai ở đâu. Cô luôn cho rằng trong con mắt của đám con ông cháu cha chẳng có ai, đương nhiên, sự thật chứng minh, quả nhiên là rất ngạo mạn.
Hình Khải đứng nguyên tại chỗ đợi Đặng Dương Minh, nhưng rồi anh phát hiện ra cậu ta không có ý định sang nhà mình cùng ăn cơm. Anh cười khan hai tiếng: “Vào nhà thôi.”
An Dao kín đáo vâng một tiếng, rồi nói: “Thì ra nhà hai anh ở gần nhau như thế.”
“Ừ, Đặng Dương Minh là bạn thân từ nhỏ của anh. Em vào nhà trước đi, anh sang gọi cậu ấy.”
An Dao không tiếp lời anh, cô có cảm giác Đặng Dương Minh không thiện cảm với mình.
***
Biệt thự nhà họ Đặng.
Đặng Dương Minh nằm trong phòng ngủ đọc tiểu thuyết, hoàn toàn phớt lờ tiếng bước chân của Hình Khải lúc này đang tự ý đi lên cầu thang.
“Cậu làm gì thế hả, mỹ nữ mình đã gọi tới cho cậu rồi, mau xuống nhà đánh răng rửa mặt đi.”
“Mình còn muốn hỏi cậu đang làm trò gì đây? Cậu gọi bạn học của Tiểu Dục đến nhà để làm gì?” Đặng Dương Minh khẽ nhướn mắt lên nhìn Hình Khải.
Hình Khải châm một điếu thuốc, thoải mái ngồi xuống chiếc ghế xoay: “Đừng vờ nữa, trước kia cậu khen cô bé này xinh mà, từ nhỏ tới lớn mình chưa từng thấy cậu khen ai bao giờ, không thú vị mới lạ. Cậu nói đi, người anh em này giúp cậu như thế còn chưa đủ sao?” Anh cười đắc ý.
Đặng Dương Minh sững lại, nhớ lại hôm đó, trong đầu anh chỉ có hình ảnh Hình Dục. Anh bất giác thấy buồn phiền, thì ra mầm họa là từ anh, anh thể hiện sai cách còn Hình Khải lại hiểu nhầm ý.
Hình Khải thấy Đặng Dương Minh không ứ chẳng hừ, cười híc híc, tiện tay cầm quyển tạp chí đập vào đầu bạn: “Nói đúng rồi chứ người anh em, ai chẳng yêu cái đẹp, đây cũng có phải là chuyện gì mất mặt đâu?”
/106
|