Hình Dục đứng trên ban công tầng hai nhà họ Đặng, nhìn về phía Hình Khải vẫy vẫy tay:
“Anh, em ở đây này.”
“Em mau về nhà ngay cho anh!”
Anh nhìn bộ quần áo ở nhà mềm mại của cô, vừa gọi vừa gõ cửa nhà Đặng Dương Minh.
Đặng Dương Minh không có nhà. Hình Dục vội chạy ra mở cửa.
“Sao em vào được?”
“Em có chìa khóa nhà anh ấy.”
“Em có biết một người con trai khi đưa chìa khóa nhà cho một người con gái là có ý gì không?!” Hình Khải nổi giận.
“Anh ấy thường xuyên không ở nhà. Nên nhờ em sang dọn dẹp.” Hình Dục nói.
“Vớ vẩn! Cậu ta có phải trẻ mồ côi đâu, cô chú Đặng nhìn thấy em ở nhà họ sẽ nghĩ thế nào?”
“Chú Đặng biết em có chìa khóa, chính chú ấy nói Đặng Dương Minh giao nhà cho em chăm sóc.”
Hình Dục chớp chớp mắt.
Tim Hình Khải nhói đau, ở trong khu căn hộ này Hình Dục nổi tiếng chăm ngoan, làm việc rất khoa học gọn gàng nên đương nhiên được các vị trưởng bối yêu quý, nhưng các vị phụ huynh đó cũng có vẻ tùy tiện quá đi? Họ coi Hình Dục nhà anh là sứ giả trông nhà chắc?
Trong đầu Hình Khải bỗng hiện lên một bức tranh chẳng mấy dễ chịu: Khi Đặng Dương Minh bụi bặm lao vào nhà, kinh ngạc nhìn thấy “người đẹp ngủ trong rừng” phiên bản Trung Quốc đang nằm trên giường cậu ta, Đặng Dương Minh với cái đuôi dài mấy mét đằng sau, lẳng lặng, rón rén… lao lên người con cừu non đang nằm trên giường.
“Không được, không được, tuyệt đối không được. Em lập tức thu dọn đồ đạc theo anh về nhà!”
Hình Khải cầm tay kéo Hình Dục vào phòng, thấy mấy bộ quần áo vương vãi trên ghế sô pha, anh túm lấy ném vào va li hành lý của cô.
Hình Dục ngồi bên cạnh để mặc anh loanh quanh, cô lạnh lùng buông tiếng:
“Tạm thời em không muốn về nhà.”
“Tiểu Dục, em đừng giận nữa.” Hình Khải nhảy tới ngồi cạnh cô.
Hình Dục lắc lắc đầu, cô nên giận ai đây?
“Em mệt rồi, có chuyện gì để lúc khác nói.” Nói xong, Hình Dục đứng dậy, đi vào phòng dành cho khách, khóa trái cửa lại.
Không phải Hình Khải không nhìn thấy sự mệt mỏi trên mặt cô, được rồi, để cô ngủ một giấc trước đã.
Hình Khải về đến nhà, thấy An Dao vừa khóc vừa lấy quần áo xếp vào va li. Hình Khải hít một hơi thật sâu, lùi lại phía sau ba bước, đột nhiên cảm thấy thật khốn khổ lếch thếch.
“Chẳng phải đã ổn cả rồi sao? Em lại làm gì nữa? Học cái gì tốt không học lại học cái này.” Hình Khải ngồi phịch xuống chiếc giường đang rải đầy quần áo, chỉ vì sự nông nổi thiếu kiềm chế của anh mà khiến hai người con gái đòi bỏ nhà ra đi sao?
An Dao vẫn khóc không nói gì, cô chỉ là muốn mang hết quần áo Hình Dục đã gấp gọn gàng ra sắp xếp lại. Rõ ràng Hình Khải đã hiểu lầm.
Hiểu lầm thì cho hiểu lầm luôn…
“Em đối xử với Hình Dục hung hăng như thế, còn cho cô ấy hai cái bạt tai, anh nói đúng, làm chị dâu như em chẳng có chuẩn mực gì hết, nhưng lời đã nói nước đã hắt, em có hối hận cũng muộn rồi. Huống hồ nếu để bố biết chuyện này chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình, em biết phải nói với bố thế nào bây giờ… hu hu…”
Hình Khải thở dài, kéo cô ngồi lên đùi mình, giúp cô lau nước mắt trên má, sau đó dịu dàng nói:
“Tiểu Dục không trách gì em đâu, và sẽ không có ai kể chuyện này với bố cả, đừng khóc nữa, nghe lời anh đi…”
An Dao vòng tay ôm cổ Hình Khải, nước mắt tuôn rơi với vẻ tủi thân vô cùng.
“Ông xã, anh còn yêu em không?”
“… Yêu.”
Hình Khải gần như buột miệng, sau đó anh chầm chậm cụp mắt nhìn xuống.
“Thật ư?” An Dao ngẩn ngơ nhìn chồng, tâm trạng buồn bã đột nhiên mọc cánh bay mất.
“Ừ.”
“Thế anh có thể tha thứ cho em không?” Thái độ của An Dao rất thành khẩn.
“Em đâu có sai gì, người làm sai là anh.” Hình Khải miễn cưỡng nhếch môi cười, xoa xoa đầu cô.
An Dao cười tươi tắn, hôn Hình Khải một cái, sau đó kéo Hình Khải đi ra ngoài phòng khách: “Em đã đặt một chiếc bánh gato lớn rất đẹp, bây giờ hai vợ chồng mình cùng ăn mừng kỉ niệm một năm ngày cưới nhé? Em còn mua quà cho anh nữa, anh chắc chắn sẽ thích, hi hi…”
An Dao thoáng nghĩ như thế này cũng thật tuyệt, tạm thời không phải sống cùng một mái nhà với Hình Dục nữa, cô sẽ có thời gian để chinh phục trái tìm đang hoang mang bất định của chồng mình.
“…” Hình Khải cố gắng nở một nụ cười nhẹ nhàng. Đàn ông vốn không muốn nói dối, nhưng điều họ càng không muốn hơn cả là phải nhìn thấy đàn bà đau buồn khóc lóc, trong những tình huống thông thường, cúi đầu sẽ có thể hóa giải được một trận kịch chiến kéo dài liên miên.
“Anh, em ở đây này.”
“Em mau về nhà ngay cho anh!”
Anh nhìn bộ quần áo ở nhà mềm mại của cô, vừa gọi vừa gõ cửa nhà Đặng Dương Minh.
Đặng Dương Minh không có nhà. Hình Dục vội chạy ra mở cửa.
“Sao em vào được?”
“Em có chìa khóa nhà anh ấy.”
“Em có biết một người con trai khi đưa chìa khóa nhà cho một người con gái là có ý gì không?!” Hình Khải nổi giận.
“Anh ấy thường xuyên không ở nhà. Nên nhờ em sang dọn dẹp.” Hình Dục nói.
“Vớ vẩn! Cậu ta có phải trẻ mồ côi đâu, cô chú Đặng nhìn thấy em ở nhà họ sẽ nghĩ thế nào?”
“Chú Đặng biết em có chìa khóa, chính chú ấy nói Đặng Dương Minh giao nhà cho em chăm sóc.”
Hình Dục chớp chớp mắt.
Tim Hình Khải nhói đau, ở trong khu căn hộ này Hình Dục nổi tiếng chăm ngoan, làm việc rất khoa học gọn gàng nên đương nhiên được các vị trưởng bối yêu quý, nhưng các vị phụ huynh đó cũng có vẻ tùy tiện quá đi? Họ coi Hình Dục nhà anh là sứ giả trông nhà chắc?
Trong đầu Hình Khải bỗng hiện lên một bức tranh chẳng mấy dễ chịu: Khi Đặng Dương Minh bụi bặm lao vào nhà, kinh ngạc nhìn thấy “người đẹp ngủ trong rừng” phiên bản Trung Quốc đang nằm trên giường cậu ta, Đặng Dương Minh với cái đuôi dài mấy mét đằng sau, lẳng lặng, rón rén… lao lên người con cừu non đang nằm trên giường.
“Không được, không được, tuyệt đối không được. Em lập tức thu dọn đồ đạc theo anh về nhà!”
Hình Khải cầm tay kéo Hình Dục vào phòng, thấy mấy bộ quần áo vương vãi trên ghế sô pha, anh túm lấy ném vào va li hành lý của cô.
Hình Dục ngồi bên cạnh để mặc anh loanh quanh, cô lạnh lùng buông tiếng:
“Tạm thời em không muốn về nhà.”
“Tiểu Dục, em đừng giận nữa.” Hình Khải nhảy tới ngồi cạnh cô.
Hình Dục lắc lắc đầu, cô nên giận ai đây?
“Em mệt rồi, có chuyện gì để lúc khác nói.” Nói xong, Hình Dục đứng dậy, đi vào phòng dành cho khách, khóa trái cửa lại.
Không phải Hình Khải không nhìn thấy sự mệt mỏi trên mặt cô, được rồi, để cô ngủ một giấc trước đã.
Hình Khải về đến nhà, thấy An Dao vừa khóc vừa lấy quần áo xếp vào va li. Hình Khải hít một hơi thật sâu, lùi lại phía sau ba bước, đột nhiên cảm thấy thật khốn khổ lếch thếch.
“Chẳng phải đã ổn cả rồi sao? Em lại làm gì nữa? Học cái gì tốt không học lại học cái này.” Hình Khải ngồi phịch xuống chiếc giường đang rải đầy quần áo, chỉ vì sự nông nổi thiếu kiềm chế của anh mà khiến hai người con gái đòi bỏ nhà ra đi sao?
An Dao vẫn khóc không nói gì, cô chỉ là muốn mang hết quần áo Hình Dục đã gấp gọn gàng ra sắp xếp lại. Rõ ràng Hình Khải đã hiểu lầm.
Hiểu lầm thì cho hiểu lầm luôn…
“Em đối xử với Hình Dục hung hăng như thế, còn cho cô ấy hai cái bạt tai, anh nói đúng, làm chị dâu như em chẳng có chuẩn mực gì hết, nhưng lời đã nói nước đã hắt, em có hối hận cũng muộn rồi. Huống hồ nếu để bố biết chuyện này chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình, em biết phải nói với bố thế nào bây giờ… hu hu…”
Hình Khải thở dài, kéo cô ngồi lên đùi mình, giúp cô lau nước mắt trên má, sau đó dịu dàng nói:
“Tiểu Dục không trách gì em đâu, và sẽ không có ai kể chuyện này với bố cả, đừng khóc nữa, nghe lời anh đi…”
An Dao vòng tay ôm cổ Hình Khải, nước mắt tuôn rơi với vẻ tủi thân vô cùng.
“Ông xã, anh còn yêu em không?”
“… Yêu.”
Hình Khải gần như buột miệng, sau đó anh chầm chậm cụp mắt nhìn xuống.
“Thật ư?” An Dao ngẩn ngơ nhìn chồng, tâm trạng buồn bã đột nhiên mọc cánh bay mất.
“Ừ.”
“Thế anh có thể tha thứ cho em không?” Thái độ của An Dao rất thành khẩn.
“Em đâu có sai gì, người làm sai là anh.” Hình Khải miễn cưỡng nhếch môi cười, xoa xoa đầu cô.
An Dao cười tươi tắn, hôn Hình Khải một cái, sau đó kéo Hình Khải đi ra ngoài phòng khách: “Em đã đặt một chiếc bánh gato lớn rất đẹp, bây giờ hai vợ chồng mình cùng ăn mừng kỉ niệm một năm ngày cưới nhé? Em còn mua quà cho anh nữa, anh chắc chắn sẽ thích, hi hi…”
An Dao thoáng nghĩ như thế này cũng thật tuyệt, tạm thời không phải sống cùng một mái nhà với Hình Dục nữa, cô sẽ có thời gian để chinh phục trái tìm đang hoang mang bất định của chồng mình.
“…” Hình Khải cố gắng nở một nụ cười nhẹ nhàng. Đàn ông vốn không muốn nói dối, nhưng điều họ càng không muốn hơn cả là phải nhìn thấy đàn bà đau buồn khóc lóc, trong những tình huống thông thường, cúi đầu sẽ có thể hóa giải được một trận kịch chiến kéo dài liên miên.
/106
|