Chuyện hủy hôn đã kéo dài lâu như thế, An Dao cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng khi tất cả lắng lại, cô mới ngộ ra rằng, mình đã từng làm bao nhiêu là việc ngốc nghếch. Huống hồ, Hình Dục lại hoàn toàn không dương oai giễu võ trên tư thế là người thắng cuộc, rõ ràng cô đã trách nhầm Hình Dục. Có điều không phải việc gì cũng có thể nói “sớm biết thế”, chuyện gì phải trải qua thì nên trải qua.
“Cậu nhầm rồi, người bị tổn thương không phải mình, mà là người đàn ông định nắm tay đi nốt nửa cuộc đời còn lại cùng cậu kia.” Hình Dục thở hắt ra, nói tiếp: “Mình chẳng cao thượng như cậu nghĩ đâu, và cũng chẳng phải là người bị hại gì gì cả. Mình vẫn luôn nghĩ, nếu có một ngày mình đi rồi, Hình Khải nên giao cho ai chăm sóc đây…” Nói xong, cô đứng dậy bỏ đi.
Nghe xong, An Dao nhìn theo bóng bạn, thở dài.
Nhớ lại những ngày đã qua, lần đầu gặp Hình Khải, cô đã yêu anh, đã trúng tiếng sét ái tình với anh. Con đường này là do cô tự chọn, thậm chí cô còn đưa ra cho mình tình huống xấu nhất, nếu cả đời này Hình Khải không yêu cô, hoặc đối với cô lạnh nhạt, cô cũng cam tâm tình nguyện chấp nhận.
Song, cô đã đánh giá quá cao tình yêu của mình, yêu một chút, mà lại muốn có được nhiều hơn, khi không đạt được kết quả như mong muốn, cô bắt đầu coi tất cả những người khác là kẻ thù, vô tình đánh mất con người đáng yêu trước kia của mình.
Lúc này, An Dao đột nhiên như nghĩ ra điều gì, sững lại một lát, rồi gọi: “Đợi đã Hình Dục!”
Cô vội vàng chạy đuổi theo Hình Dục, vừa đuổi vừa hỏi: “Cậu nói câu đó là có ý gì, cậu định đi đâu? Hình Khải có biết không?”
Hình Dục mím môi không để lộ ra nụ cười, trả lời mà như hỏi lại: “Cũng may cậu còn trẻ, mình hi vọng cuộc hôn nhân sau cậu sẽ hạnh phúc hơn. An Dao, quên hết những chuyện không vui đi, chỉ nhớ đến những quãng thời gian vui vẻ, nếu cậu cũng đã từng hối hận. Được không?”
An Dao lẳng lặng gật đầu, chằm chằm nhìn theo bóng Hình Dục đang đi xa dần, không hiểu được hàm ý trong nụ cười của bạn, hình như trong đó có chút bi thương.
Từ sau khi Hình Khải trở lại cuộc sống độc thân, gia đình họ Hình dần dần khôi phục lại cuộc sống trước kia. Hàng ngày Hình Dục về nhà đúng giờ, trong lúc Hình Khải kiệm lời hết sức, cô quan tâm tới Hình Khải từ những thứ nhỏ nhặt nhất, giúp anh nhanh chóng thoát khỏi bóng đen của cuộc hôn nhân thất bại.
Hình Khải cảm nhận được một cách sâu sắc sự ấm áp và bao dung mà người nhà có thể mang lại cho mình. Anh giờ đã hiểu rồi, tình thân mới là thứ tình cảm đáng tin cậy nhất trên thế giới này, cho dù bạn có đáng ghét tới đâu, người duy nhất không vứt bỏ bạn chính là người nhà bạn. Họ dang rộng vòng tay, mãi mãi là cảng tránh gió của chúng ta.
Sau bữa cơm tối.
“Tiểu Dục, chuyện anh nói với em, em đã quyết định chưa?”
Hình Khải giục giã nói, tháng sau là anh phải đi rồi, tên của người nhà đi theo vẫn đang bỏ trống.
“Em không đi, em không biết ngoại ngữ.”
“Anh có nói em chạy sang Hàn Quốc lấy anh đẹp trai đâu, không biết ngoại ngữ thì làm sao? Hơn nữa đại sứ quán được xây dựng giống như biệt thự vậy, không bảo em sang đấy chịu khổ đâu mà sợ, ăn này chơi này đều đầy đủ cả, đồng nghiệp cũng là người Trung Quốc. Vả lại còn có anh nữa mà.”
“Nếu đi thì ít nhất cũng phải khoảng hai năm, còn phải nhìn vào biểu hiện của anh mới có thể quyết định bao giờ được về nước. Em không đi.” Hình Dục vừa xem ti vi vừa chậm rãi nói.
Hình Khải tặc tặc lưỡi, dịch dịch ghế sang gần chỗ Hình Dục, giở giọng đáng thương tội nghiệp ra: “Em thật sự nỡ để anh một mình cô đơn nơi xứ người sao?”
“Nghe nói nước ngoài chỗ nào cũng có gái đẹp, anh sẽ không cô đơn đâu.”
“Nhân viên ngoại giao sao có thể yêu người nước ngoài.”
Hình Dục từ từ nhướn mắt lên: “Thật hay giả?”
“Em nghĩ anh đang lừa em à? Để chắc chắn nhân viên ngoại giao công tâm chấp pháp, có quy định rõ ràng rồi mà. Không tin thì em đi đọc xem, ở trên bàn anh có một bản đấy.”
“Ồ.”
“Ồ cái gì, có em ở cạnh, anh không cần bất kỳ người nào khác. Huống hồ anh sang đó bận tối mắt, làm gì có thời gian mà đi tìm hiểu yêu đương.”
Hình Khải suy nghĩ kĩ càng, mỗi một quyết định của anh, về cơ bản đều liên quan tới Hình Dục.
Dự định ban đầu của anh chưa từng thay đổi. Lùi một bước để tiến ba bước, anh có thể chấp nhận chuyện cô không yêu mình, nhưng quyết không cho phép cô rời khỏi tầm mắt anh. Bởi vì, anh vốn không thể rời xa người con gái này, từ năm mười lăm tuổi cô ấy đã bước vào cuộc sống của anh.
Cô không tuyên bố sẽ giam giữ anh mãi mãi, nhưng lại bắt mất hồn anh mang đi.
“Cậu nhầm rồi, người bị tổn thương không phải mình, mà là người đàn ông định nắm tay đi nốt nửa cuộc đời còn lại cùng cậu kia.” Hình Dục thở hắt ra, nói tiếp: “Mình chẳng cao thượng như cậu nghĩ đâu, và cũng chẳng phải là người bị hại gì gì cả. Mình vẫn luôn nghĩ, nếu có một ngày mình đi rồi, Hình Khải nên giao cho ai chăm sóc đây…” Nói xong, cô đứng dậy bỏ đi.
Nghe xong, An Dao nhìn theo bóng bạn, thở dài.
Nhớ lại những ngày đã qua, lần đầu gặp Hình Khải, cô đã yêu anh, đã trúng tiếng sét ái tình với anh. Con đường này là do cô tự chọn, thậm chí cô còn đưa ra cho mình tình huống xấu nhất, nếu cả đời này Hình Khải không yêu cô, hoặc đối với cô lạnh nhạt, cô cũng cam tâm tình nguyện chấp nhận.
Song, cô đã đánh giá quá cao tình yêu của mình, yêu một chút, mà lại muốn có được nhiều hơn, khi không đạt được kết quả như mong muốn, cô bắt đầu coi tất cả những người khác là kẻ thù, vô tình đánh mất con người đáng yêu trước kia của mình.
Lúc này, An Dao đột nhiên như nghĩ ra điều gì, sững lại một lát, rồi gọi: “Đợi đã Hình Dục!”
Cô vội vàng chạy đuổi theo Hình Dục, vừa đuổi vừa hỏi: “Cậu nói câu đó là có ý gì, cậu định đi đâu? Hình Khải có biết không?”
Hình Dục mím môi không để lộ ra nụ cười, trả lời mà như hỏi lại: “Cũng may cậu còn trẻ, mình hi vọng cuộc hôn nhân sau cậu sẽ hạnh phúc hơn. An Dao, quên hết những chuyện không vui đi, chỉ nhớ đến những quãng thời gian vui vẻ, nếu cậu cũng đã từng hối hận. Được không?”
An Dao lẳng lặng gật đầu, chằm chằm nhìn theo bóng Hình Dục đang đi xa dần, không hiểu được hàm ý trong nụ cười của bạn, hình như trong đó có chút bi thương.
Từ sau khi Hình Khải trở lại cuộc sống độc thân, gia đình họ Hình dần dần khôi phục lại cuộc sống trước kia. Hàng ngày Hình Dục về nhà đúng giờ, trong lúc Hình Khải kiệm lời hết sức, cô quan tâm tới Hình Khải từ những thứ nhỏ nhặt nhất, giúp anh nhanh chóng thoát khỏi bóng đen của cuộc hôn nhân thất bại.
Hình Khải cảm nhận được một cách sâu sắc sự ấm áp và bao dung mà người nhà có thể mang lại cho mình. Anh giờ đã hiểu rồi, tình thân mới là thứ tình cảm đáng tin cậy nhất trên thế giới này, cho dù bạn có đáng ghét tới đâu, người duy nhất không vứt bỏ bạn chính là người nhà bạn. Họ dang rộng vòng tay, mãi mãi là cảng tránh gió của chúng ta.
Sau bữa cơm tối.
“Tiểu Dục, chuyện anh nói với em, em đã quyết định chưa?”
Hình Khải giục giã nói, tháng sau là anh phải đi rồi, tên của người nhà đi theo vẫn đang bỏ trống.
“Em không đi, em không biết ngoại ngữ.”
“Anh có nói em chạy sang Hàn Quốc lấy anh đẹp trai đâu, không biết ngoại ngữ thì làm sao? Hơn nữa đại sứ quán được xây dựng giống như biệt thự vậy, không bảo em sang đấy chịu khổ đâu mà sợ, ăn này chơi này đều đầy đủ cả, đồng nghiệp cũng là người Trung Quốc. Vả lại còn có anh nữa mà.”
“Nếu đi thì ít nhất cũng phải khoảng hai năm, còn phải nhìn vào biểu hiện của anh mới có thể quyết định bao giờ được về nước. Em không đi.” Hình Dục vừa xem ti vi vừa chậm rãi nói.
Hình Khải tặc tặc lưỡi, dịch dịch ghế sang gần chỗ Hình Dục, giở giọng đáng thương tội nghiệp ra: “Em thật sự nỡ để anh một mình cô đơn nơi xứ người sao?”
“Nghe nói nước ngoài chỗ nào cũng có gái đẹp, anh sẽ không cô đơn đâu.”
“Nhân viên ngoại giao sao có thể yêu người nước ngoài.”
Hình Dục từ từ nhướn mắt lên: “Thật hay giả?”
“Em nghĩ anh đang lừa em à? Để chắc chắn nhân viên ngoại giao công tâm chấp pháp, có quy định rõ ràng rồi mà. Không tin thì em đi đọc xem, ở trên bàn anh có một bản đấy.”
“Ồ.”
“Ồ cái gì, có em ở cạnh, anh không cần bất kỳ người nào khác. Huống hồ anh sang đó bận tối mắt, làm gì có thời gian mà đi tìm hiểu yêu đương.”
Hình Khải suy nghĩ kĩ càng, mỗi một quyết định của anh, về cơ bản đều liên quan tới Hình Dục.
Dự định ban đầu của anh chưa từng thay đổi. Lùi một bước để tiến ba bước, anh có thể chấp nhận chuyện cô không yêu mình, nhưng quyết không cho phép cô rời khỏi tầm mắt anh. Bởi vì, anh vốn không thể rời xa người con gái này, từ năm mười lăm tuổi cô ấy đã bước vào cuộc sống của anh.
Cô không tuyên bố sẽ giam giữ anh mãi mãi, nhưng lại bắt mất hồn anh mang đi.
/106
|