Em không biết mình đã hôn mê bao lâu, cũng không biết bây giờ là ban ngày hay đã tối, thần chí dần dần hỗn loạn, hít thở ngày một khó khăn hơn… Hình Khải, em rất nhớ anh, nhớ đến anh, có thể làm giảm sự đau đớn, nhớ đến anh em có thể cười và ngừng thở…
…
Em xin lỗi Hình Khải, trước khi chết em đã làm một việc thật nhẫn tâm, vĩnh viễn không để anh đọc được nội dung trong cuốn nhật ký này, bởi vì em đang dùng chút sức tàn lực kiệt của mình để tiêu hủy nó.
Mỗi lần xé một trang, liền khiến em nhớ tới những ngày đã qua của chúng ta, em nghĩ, khi nước mắt của em đã cạn, thì quyển nhật ký đồng hành cùng em suốt mười tám năm này cũng sẽ cùng em trở về với cát bụi. Cũng tốt, coi như chôn vùi tình bạn, tình thân, tình yêu vừa tròn mười ba năm của chúng ta và cả tính mạng em ở đây…
Em không còn nhiều thời gian nữa, đầu óc đã bắt đầu lộn xộn, nhớ tới hồi em còn bé.
Trước năm mười lăm tuổi, em sống trong một ngôi làng “liệt sĩ”, những người già tóc hoa râm, cả ngày dùng nước mắt để rửa mặt. Còn em, ngày nào cũng sống trong sự hoảng sợ, sau đó lại kiên định nói với mình rằng, bố mẹ nhất định sẽ trở về khỏe mạnh, bởi vì họ đã hứa với em, sau khi chấp hành xong nhiệm vụ lần này, họ sẽ nhanh chóng về nhà, cùng em ăn sủi cảo.
Thế là, em mang bao chờ đợi ngóng trông, hàng ngày đều đứng ở đầu làng chờ bố mẹ, đợi từ khi mặt trời mọc cho tới khi mặt trời lặn, từ khi hoàng hôn cho tới tối muộn…
Nhưng cuối cùng, kết quả của sự chờ đợi lại là hai thi thể giá lạnh.
Vì vậy, Hình Khải, yêu anh càng sâu nặng, em càng sợ. Có hứa hẹn là có chờ mong. Khi lời hứa một ngày nào đó trở nên vô dụng, chúng ta sẽ không thể quay về trước kia được nữa. Một khi mất anh, em không còn tìm được lý do để sống tiếp.
Nhưng, em vẫn không muốn chết, em muốn được sống bên anh cho tới già, cùng anh thực hiện tất cả những việc mà anh muốn làm, anh thích ở đâu em sẽ ở đó, cho dù em chỉ sống bên anh với thân phận là người em gái.
Tình yêu em dành cho anh, cuồn cuộn như nước; tình yêu em dành cho anh, nặng như đá.
Hình Khải, cảm ơn anh đã tặng em đôi giày trắng, cảm ơn anh đã mua quần áo đẹp cho em, cảm ơn anh bảo vệ em như người thân như người tình, cả đời này em đã mãn nguyện lắm rồi.
Hình Khải, khi một lúc nào đó mà anh nhớ tới em, đừng buồn, đừng bao giờ buồn, bởi vì những năm tháng được sống bên anh, vô cùng hạnh phúc…
Còn bây giờ, em đành phải nói lời vĩnh biệt.
Em gái cả đời sống vì anh, Hình Dục.
Người con gái cả đời chỉ yêu Hình Khải, An Diêu.
Vĩnh biệt.
Đọc xong, Hình Khải đột nhiên cảm thấy trời đất tối sầm.
Rầm một tiếng, anh đập quyển nhật ký vào tường.
“Sao em có thể ngu ngốc như thế? Em mau ngồi dậy cho anh! Ngồi dậy nói với anh sao em lại ngu ngốc như thế?!” Hình Khải điên cuồng đấm tay vào cửa sổ, ngay sau đó nước mắt làm mờ tầm nhìn của anh, anh mở trừng đôi mắt đỏ mọng chỉ thẳng vào Hình Dục lúc này đang nằm trên giường bệnh, tức tới mức nghiến răng trèo trẹo.
“Em đã lãng phí mười ba năm của anh em có biết không? Khiến anh phải giày vò tự vấn bản thân xem mình đã làm sai chỗ nào, tại sao mãi vẫn không nhận được sự tha thứ của em, có điểm nào khiến em không chịu lấy anh! Mẹ kiếp, anh còn nghĩ em đã mắc bệnh nan y gì cơ! Em nói xem sao bố mẹ em lại có thể sinh ra một kẻ biết giày vò người khác như em chứ? Trời ơi…”
Mắt Hình Khải vằn những tia máu đỏ, anh túm chặt lấy mũi bịt chặt miệng, ngửa cổ cho nước mắt chảy ngược vào trong, cố gắng như thế rất lâu rất lâu…
Anh cắn môi, ngồi xuống bên giường, dịu dàng thận trọng, cầm tay cô, cúi đầu nhìn vào khuôn mặt tiều tụy bất động của cô, nước mắt gần như ướt nhòa mặt, chảy xuống ướt cả tay Hình Dục, thấm xuống ga giường, những giọt nước mắt nóng hổi, giống như dòng chảy hồi sinh, cứu vớt ngọn lửa trong lòng anh.
Đột nhiên, anh lau sạch nước mắt, mỉm cười, nói chắc như đinh đóng cột: “Cho dù em có mù, có điếc, có ngốc, hay sống thực vật, anh cũng sẽ không bao giờ rời xa em nữa, nghe thấy không hả, không ai có thể chia rẽ chúng ta, em càng không được.
“Anh nói cho em biết, anh chưa bao giờ quên những lời đã nói với em năm mười bảy tuổi, anh đã nói em là hạnh phúc nửa phần đời còn lại của anh, em còn nhớ em đã nói gì không? Em nói… vì anh chưa đủ trưởng thành nên mới nói ra những lời ngốc nghếch như thế, em còn bảo anh cứ chờ mà xem.
“Nhưng chớp mắt đã mười mấy năm trôi qua, trái tim anh chưa bao giờ thay đổi, vẫn là tên tiểu tử ngốc nghếch đứng chênh vênh nơi bờ vực chờ em phán quyết, em còn định giày vò anh bao nhiêu năm nữa? Anh sẽ chơi cùng em cho tới ngày cuối cùng của cuộc đời, được không?”
“Tiểu Dục, anh yêu em, anh hận mình sao có thể yêu một người con gái có trái tim sắt đá như em, anh càng hận mình hơn khi không thể làm em cảm nhận được tình yêu anh dành cho em kiên định vĩnh hằng thế nào, anh xin lỗi, Tiểu Dục, anh đã khiến em hoang mang, sợ hãi…
Anh gục đầu vào mu bàn tay cô, run lên bần bật một cách vô vọng.
“Hãy tỉnh lại và nói rằng “em yêu anh” được không? Tiểu Dục, Hình Dục, An Diêu, cho dù em là ai, anh vẫn muốn chính miệng em nói với anh , xin em đấy, anh đợi câu này mười ba năm rồi, xin em, xin em hãy tỉnh lại…”
Nhưng ngón tay của Hình Dục không giống như những gì chúng ta vẫn nhìn thấy trên ti vi – cử động, mắt cũng chẳng nhòe nước… máy đo nhịp tim vẫn không có gì khác biệt, mỗi phút mỗi giây vẫn chờ đợi, đợi sự phán quyết của sinh mệnh…
Rõ ràng, dù là An Diêu của ngày ấy, hay là Hình Dục bây giờ, cô cuối cùng vẫn đã bỏ lỡ điều quan trọng nhất.
Một khi bạn đã cho đi tất cả tình yêu, khi bạn coi đối phương là sinh mệnh, điều đó cho thấy đối phương cũng yêu bạn sâu đậm như thế. Vì anh ấy yêu bạn, trong mắt chỉ có bạn, nên bạn mới cam tâm tình nguyện vì anh ấy mà cho đi nhiều như thế. Đối phương đáp lại bạn, ngoài tình yêu ra, còn cả tính mạng mà anh ta có thể chi phối. Nếu không có bạn, cuộc đời anh ta cũng trở nên vô nghĩa.
Vì vậy cái gọi là tình yêu đến chết cũng không thay đổi, tuyệt đối chỉ là tình yêu từ một phía.
…
Em xin lỗi Hình Khải, trước khi chết em đã làm một việc thật nhẫn tâm, vĩnh viễn không để anh đọc được nội dung trong cuốn nhật ký này, bởi vì em đang dùng chút sức tàn lực kiệt của mình để tiêu hủy nó.
Mỗi lần xé một trang, liền khiến em nhớ tới những ngày đã qua của chúng ta, em nghĩ, khi nước mắt của em đã cạn, thì quyển nhật ký đồng hành cùng em suốt mười tám năm này cũng sẽ cùng em trở về với cát bụi. Cũng tốt, coi như chôn vùi tình bạn, tình thân, tình yêu vừa tròn mười ba năm của chúng ta và cả tính mạng em ở đây…
Em không còn nhiều thời gian nữa, đầu óc đã bắt đầu lộn xộn, nhớ tới hồi em còn bé.
Trước năm mười lăm tuổi, em sống trong một ngôi làng “liệt sĩ”, những người già tóc hoa râm, cả ngày dùng nước mắt để rửa mặt. Còn em, ngày nào cũng sống trong sự hoảng sợ, sau đó lại kiên định nói với mình rằng, bố mẹ nhất định sẽ trở về khỏe mạnh, bởi vì họ đã hứa với em, sau khi chấp hành xong nhiệm vụ lần này, họ sẽ nhanh chóng về nhà, cùng em ăn sủi cảo.
Thế là, em mang bao chờ đợi ngóng trông, hàng ngày đều đứng ở đầu làng chờ bố mẹ, đợi từ khi mặt trời mọc cho tới khi mặt trời lặn, từ khi hoàng hôn cho tới tối muộn…
Nhưng cuối cùng, kết quả của sự chờ đợi lại là hai thi thể giá lạnh.
Vì vậy, Hình Khải, yêu anh càng sâu nặng, em càng sợ. Có hứa hẹn là có chờ mong. Khi lời hứa một ngày nào đó trở nên vô dụng, chúng ta sẽ không thể quay về trước kia được nữa. Một khi mất anh, em không còn tìm được lý do để sống tiếp.
Nhưng, em vẫn không muốn chết, em muốn được sống bên anh cho tới già, cùng anh thực hiện tất cả những việc mà anh muốn làm, anh thích ở đâu em sẽ ở đó, cho dù em chỉ sống bên anh với thân phận là người em gái.
Tình yêu em dành cho anh, cuồn cuộn như nước; tình yêu em dành cho anh, nặng như đá.
Hình Khải, cảm ơn anh đã tặng em đôi giày trắng, cảm ơn anh đã mua quần áo đẹp cho em, cảm ơn anh bảo vệ em như người thân như người tình, cả đời này em đã mãn nguyện lắm rồi.
Hình Khải, khi một lúc nào đó mà anh nhớ tới em, đừng buồn, đừng bao giờ buồn, bởi vì những năm tháng được sống bên anh, vô cùng hạnh phúc…
Còn bây giờ, em đành phải nói lời vĩnh biệt.
Em gái cả đời sống vì anh, Hình Dục.
Người con gái cả đời chỉ yêu Hình Khải, An Diêu.
Vĩnh biệt.
Đọc xong, Hình Khải đột nhiên cảm thấy trời đất tối sầm.
Rầm một tiếng, anh đập quyển nhật ký vào tường.
“Sao em có thể ngu ngốc như thế? Em mau ngồi dậy cho anh! Ngồi dậy nói với anh sao em lại ngu ngốc như thế?!” Hình Khải điên cuồng đấm tay vào cửa sổ, ngay sau đó nước mắt làm mờ tầm nhìn của anh, anh mở trừng đôi mắt đỏ mọng chỉ thẳng vào Hình Dục lúc này đang nằm trên giường bệnh, tức tới mức nghiến răng trèo trẹo.
“Em đã lãng phí mười ba năm của anh em có biết không? Khiến anh phải giày vò tự vấn bản thân xem mình đã làm sai chỗ nào, tại sao mãi vẫn không nhận được sự tha thứ của em, có điểm nào khiến em không chịu lấy anh! Mẹ kiếp, anh còn nghĩ em đã mắc bệnh nan y gì cơ! Em nói xem sao bố mẹ em lại có thể sinh ra một kẻ biết giày vò người khác như em chứ? Trời ơi…”
Mắt Hình Khải vằn những tia máu đỏ, anh túm chặt lấy mũi bịt chặt miệng, ngửa cổ cho nước mắt chảy ngược vào trong, cố gắng như thế rất lâu rất lâu…
Anh cắn môi, ngồi xuống bên giường, dịu dàng thận trọng, cầm tay cô, cúi đầu nhìn vào khuôn mặt tiều tụy bất động của cô, nước mắt gần như ướt nhòa mặt, chảy xuống ướt cả tay Hình Dục, thấm xuống ga giường, những giọt nước mắt nóng hổi, giống như dòng chảy hồi sinh, cứu vớt ngọn lửa trong lòng anh.
Đột nhiên, anh lau sạch nước mắt, mỉm cười, nói chắc như đinh đóng cột: “Cho dù em có mù, có điếc, có ngốc, hay sống thực vật, anh cũng sẽ không bao giờ rời xa em nữa, nghe thấy không hả, không ai có thể chia rẽ chúng ta, em càng không được.
“Anh nói cho em biết, anh chưa bao giờ quên những lời đã nói với em năm mười bảy tuổi, anh đã nói em là hạnh phúc nửa phần đời còn lại của anh, em còn nhớ em đã nói gì không? Em nói… vì anh chưa đủ trưởng thành nên mới nói ra những lời ngốc nghếch như thế, em còn bảo anh cứ chờ mà xem.
“Nhưng chớp mắt đã mười mấy năm trôi qua, trái tim anh chưa bao giờ thay đổi, vẫn là tên tiểu tử ngốc nghếch đứng chênh vênh nơi bờ vực chờ em phán quyết, em còn định giày vò anh bao nhiêu năm nữa? Anh sẽ chơi cùng em cho tới ngày cuối cùng của cuộc đời, được không?”
“Tiểu Dục, anh yêu em, anh hận mình sao có thể yêu một người con gái có trái tim sắt đá như em, anh càng hận mình hơn khi không thể làm em cảm nhận được tình yêu anh dành cho em kiên định vĩnh hằng thế nào, anh xin lỗi, Tiểu Dục, anh đã khiến em hoang mang, sợ hãi…
Anh gục đầu vào mu bàn tay cô, run lên bần bật một cách vô vọng.
“Hãy tỉnh lại và nói rằng “em yêu anh” được không? Tiểu Dục, Hình Dục, An Diêu, cho dù em là ai, anh vẫn muốn chính miệng em nói với anh , xin em đấy, anh đợi câu này mười ba năm rồi, xin em, xin em hãy tỉnh lại…”
Nhưng ngón tay của Hình Dục không giống như những gì chúng ta vẫn nhìn thấy trên ti vi – cử động, mắt cũng chẳng nhòe nước… máy đo nhịp tim vẫn không có gì khác biệt, mỗi phút mỗi giây vẫn chờ đợi, đợi sự phán quyết của sinh mệnh…
Rõ ràng, dù là An Diêu của ngày ấy, hay là Hình Dục bây giờ, cô cuối cùng vẫn đã bỏ lỡ điều quan trọng nhất.
Một khi bạn đã cho đi tất cả tình yêu, khi bạn coi đối phương là sinh mệnh, điều đó cho thấy đối phương cũng yêu bạn sâu đậm như thế. Vì anh ấy yêu bạn, trong mắt chỉ có bạn, nên bạn mới cam tâm tình nguyện vì anh ấy mà cho đi nhiều như thế. Đối phương đáp lại bạn, ngoài tình yêu ra, còn cả tính mạng mà anh ta có thể chi phối. Nếu không có bạn, cuộc đời anh ta cũng trở nên vô nghĩa.
Vì vậy cái gọi là tình yêu đến chết cũng không thay đổi, tuyệt đối chỉ là tình yêu từ một phía.
/106
|