“Không phải thật thì chẳng lẽ là giả sao, hay là em đang muốn đổi ý?”
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Tô San chớp chớp mắt che giấu sự bối rối, nhỏ giọng nói:
“Em…em chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi.”
Tạ Duyên nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc:
“Có một số chuyện không thể tùy tiện hỏi.”
Tô San cúi đầu không nói gì nữa, mặc kệ, quyết định nhắm mắt lại dựa vào ghế nghỉ ngơi. Không hỏi thì không hỏi, cũng đâu phải là cô muốn hủy hôn đâu.
Sau khi xe đã dừng trước cổng vào sân bay, Tiểu Chu lập tức bước xuống xe, ra đằng sau mở cốp để lấy hành lý. Tô San cũng đặt tay lên cửa xe chuẩn bị đẩy ra bước xuống.
“Em cứ thế là đi thôi hả?”
Tạ Duyên nhanh chóng giữ chặt cánh tay mảnh khảnh của cô.
Tô San quay đầu lại, thấy hắn mang theo vẻ mặt bình tĩnh chăm chú nhìn vào cô, không còn cách nào khác đành ghé đầu qua, còn chưa kịp làm gì thì đột nhiên bị hắn đè dựa lưng lên ghế phụ, lập tức hơi thở của hắn tràn ngập vây quanh cô.
“Uhm…Tạ…”
Hôm nay Tạ Duyên rất thô bạo, Tô San lấy tay đẩy hắn nhưng đẩy mãi không được, không còn chút sức lực nào đặt tay bám lên bờ vai của hắn. Bên ngoài xe Tiểu Chu đang đi tới gần, có vẻ nhìn thấy gì đó, lập tức quay lưng lại để che lại khung cảnh trong xe tránh cho người qua đường nhìn thấy.
Trong nháy mắt, hơi thở mờ ám tràn ngập toàn bộ không gian tối tăm trong xe, khi những cái hôn nóng bỏng của hắn rơi xuống cổ của cô, Tô San khẽ ngẩng đầu lên, tay nâng lên ôm lấy cổ hắn, gương mặt đỏ ửng nói:
“Tiến độ quay của bộ phim này rất nhanh, cũng sắp đóng máy rồi.”
Nghe vậy, Tạ Duyên chỉ vùi đầu vào bên cổ của cô, cắn nhẹ một cái, mãi mới lên tiếng:
“Hôm đó anh sẽ đi đón em.”
Cổ bị hắn cắn hơi đau, Tô San xuýt xoa một tiếng, tay vỗ vỗ vào vai hắn:
“Anh ngồi dậy đi, em phải xuống xe. Với lại, mẹ em có nói, trước khi đi đăng ký kết hôn em không được ở chung với anh.”
Cô vừa dứt lời, Tạ Duyên quả nhiên lập tức ngẩng đầu lên, nhíu mày nói:
“Vì sao?”
Tô San chớp chớp mắt, mặt lại bắt đầu nóng lên:
“Mẹ….mẹ nói đây là quy định của nhà em.”
Tạ Duyên: “……”
Hơi rũ mắt suy nghĩ, Tạ Duyên bỗng nhiên ngồi thẳng dậy lại trên ghế, giọng nói vẫn thản nhiên:
“Không sao, hôm đó anh sẽ đến đón em.”
Nghe vậy, Tô San lại nghiêm túc nhìn hắn một cái, do dự hai giây, có vẻ muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy bên ngoài người người đi qua đi lại, chỉ có thể rướn người qua hôn nhẹ một cái lên má hắn, sau đó nhanh chóng đẩy mở cửa xe bước xuống. Đeo khẩu trang lên, Tô San quay lại nhìn chiếc xe sau lưng một cái rồi cùng Tiểu Chu đi vào đại sảnh sân bay.
Thực ra Tô San cũng hiểu ý của mẹ cô. Ngay từ đầu mẹ đã không thích việc trước khi kết hôn mà cô đã ở chung với hắn. May là nhân phẩm của Tạ Duyên cũng làm mẹ cô khá hài lòng, nếu như là người khác thì chắc chắn mẹ cô sẽ vô cùng không vui. Tuy vậy đối với chuyện này, mẹ cô vẫn gọi điện thoại mạnh mẽ giáo dục cô một trận.
Qua cửa sổ xe, nhìn thấy hình bóng của cô dần dần biết mất trong dòng người qua lại, người ngồi trong xe mới chậm rãi khởi động quay đầu xe trở về.
…
Quay về tới Chiết Thị thì đã là hai giờ đêm. Bộ phim này quay rất gấp gáp, ngày mai sẽ bắt đầu quay phim lúc bảy giờ sáng. Tô San cũng chỉ còn có mấy tiếng để ngủ mà thôi.
Mấy ngày sau đó Tô San vẫn chỉ đóng đô ở phim trường để đóng phim mà không tham gia hoạt động gì cả. Khoảng cuối tháng Tám phim cũng đóng máy. Sau khi kết thúc bữa tiệc liên hoan đóng máy, cô lại nhanh chóng để tài xế chở về nhà, kể cả paparazzi chạy đằng sau bám theo cũng không muốn để ý tới.
Bộ phim ‘Li Cung’ lúc trước cô đã đồng ý nhận đóng, khoảng giữa tháng Chín sẽ khởi quay. Vì vậy Tô San có khoảng nửa tháng ở nhà để nghỉ ngơi. Bảy giờ tối, khi cô về tới nhà, mẹ cô nói là có để lại một ít cơm cho cô. Lúc ngồi ăn cơm, không ngoài ý muốn chút nào, mẹ cô lại bắt đầu dông dài:
“Con có thấy gần đây trên mạng có đưa tin, lại có một nam diễn viên ngoại tình. Đây là vì sao?”
Mẹ Tô ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm cô với ánh mắt sắc bén:
“Chính là vì tụi con làm nghề này luôn luôn bận rộn, gặp mặt thì ít, xa cách thì nhiều, cho dù có yêu nhau cách mấy thì tình cảm cũng sẽ dần bị phai nhạt.”
Tô San suýt nữa bị sặc cơm, dưới ánh đèn chùm sáng lấp lánh, cô cầm chiếc đũa gắp một miếng rau bỏ vào chén, chỉ nói với vẻ không để bụng lắm:
“Nam diễn viên mà mẹ nói, anh ta đâu có bị ràng buộc gì, anh ta và vợ là vì có con nên mới kết hôn. Ra ngoài xã hội có nhiều điều cám dỗ như vậy, anh ta làm sao mà kiềm chế được.”
Giống như mẹ cô nói, gần đây đúng là có rất nhiều tin tức liên quan đến việc người nổi tiếng ngoại tình. Nam diễn viên mà mẹ cô nói, từ trước tới giờ luôn được giới truyền thông ca tụng là một người cha mẫu mực. Tô San lại nghe những người trong ngành nói rằng anh rất thích cặp kè với mấy cô người mẫu trẻ hay mấy cô hot girl trên mạng. Có điều anh ta cũng khá thông minh, mặc dù cặp kè với nhau nhưng rất ít khi chụp hình chung, hơn nữa toàn ra nước ngoài để gặp mặt, vì vậy trước giờ mới không có ai phát hiện. Nhưng do gần đây lại có tranh chấp vai diễn với một người khác, vì vậy mới bị người ta nắm thóp. Trên đời này không có bức tường nào kín gió, tin này nhanh chóng được phát tán rộng rãi.
“Cho nên con cũng thấy rồi đấy, giới giải trí hỗn loạn như vậy. Tạ Duyên cũng đã nói sau khi kết hôn sẽ không đóng phim nữa. Mẹ thấy thằng bé có thành ý như vậy nên mới đồng ý chuyện của hai đứa. Nếu không thì, con cũng biết mẹ và ba con rất không thích người trong giới giải trí. Con cũng như vậy, giảm bớt việc đóng phim đi. Sau khi kết hôn thì cũng phải chuẩn bị sinh con là vừa. Mẹ thấy bên nhà thông gia mặc dù không nói gì nhưng chắc chắn cũng rất mong được bế cháu nội. Dù sao bên nhà đó Tạ Duyên cũng là con một.”
Mẹ Tô mang theo vẻ mặt nghiêm túc nói.
Tô San nghe vậy lại suýt nữa bị sặc cơm. Cô có thể tin tưởng chắc chắn rằng Tạ Duyên sẽ không làm mấy chuyện xằng bậy bên ngoài. Nếu hắn là người có suy nghĩ đó thì đã xằng bậy từ sớm rồi chứ không chờ tới bây giờ. Chẳng qua là việc sinh con, cô nghĩ cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Thấy cô chỉ biết cắm đầu ăn cơm, mẹ Tô lại nói với vẻ cảm thán:
“Mẹ đây là đang dạy con cách đối nhân xử thế. Tụi con còn trẻ nên không hiểu nhiều, con lại không có được sự khôn khéo như chị của con. Sau này gả đi tức là thành người nhà người ta, không thể lúc nào cũng chỉ biết làm theo ý mình, mọi chuyện đều phải suy nghĩ cho gia đình đầu tiên. Con nhìn xem cả năm trời con ở nhà được mấy ngày. Nếu sau khi kết hôn mà con vẫn cứ như thế này, con nghĩ rằng mẹ chồng của con có vui được không?”
Không hiểu sao lại chuyển sang đề tài mẹ chồng nàng dâu. Có điều đúng là chuyện này cũng rất quan trọng. Tô San lấy ly nước uống một ngụm, sau đó nghiêm túc nói với mẹ của cô:
“Sau khi kết hôn, chắc chắn con sẽ không đóng nhiều phim như vậy nữa, một năm nhiều nhất là hai bộ.”
Nghe vậy, mẹ Tô lại thở dài, chậm rãi nói:
“Thực ra quan trọng nhất là công ty nhà mình. Hiện giờ vẫn không sao vì sức khỏe của ba con vẫn còn tốt, nhưng cuối cùng cũng tới tuổi phải về hưu nghỉ ngơi. Chị của con còn phải chăm con, rồi lo cho công ty của hai đứa nó ở bên kia, không biết là có thể kiêm thêm chuyện của công ty bên này hay không, mà con thì lại chẳng biết quản lý công ty. Cho nên việc này con và chị của con cũng tự lo bàn bạc lại với nhau đi.”
Nghe thế, Tô San cũng cảm thấy chuyện này rất quan trọng. Đây đúng là vấn đề nan giải. Nếu như ở nhà khác, có khi con cái trong nhà tranh nhau tới mức bể đầu chảy máu, còn gia đình cô thì lại khác. Công ty của nhà cô cũng không lớn lắm, nhưng lợi nhuận hằng năm cũng không ít, chẳng qua ba của cô vẫn luôn không có nhiều tham vọng, không muốn phát triển cho nó lớn mạnh thêm. Nếu chị cô mà tiếp quản thì cũng được, nhưng công ty của anh rể cô bên kia cũng rất bận, còn phải lo chăm Hy Hy, không biết là có kham nổi thêm chuyện bên này hay không.
“Đúng rồi, lúc chị con đi lấy chồng, ba con có đưa 10% cổ phần công ty. Hiện giờ con sắp kết hôn, cũng sẽ đưa cho con 10% cổ phần như vậy. Mẹ biết hiện giờ con đóng một bộ phim cũng đã mấy ngàn vạn. Nhưng con gái về nhà chồng nếu có chút tiền thì cũng sẽ tự tin hơn, tránh cho người ta lại nói con chỉ biết dùng tiền nhà người khác này nọ.”
Nhìn mẹ cô, Tô San không nhịn được đỏ mắt lên. Cô thực sự không muốn khóc, nhưng mũi không kiềm chế được bắt đầu thấy chua xót. Cô biết mẹ cô cũng không nỡ gả cô đi. Sau này trong nhà sẽ chỉ còn ba mẹ hai người lủi thủi. Mấy năm gần đây cô lại luôn bận đóng phim, không có thời gian ở bên cạnh ba mẹ nhiều. Có lẽ ba mẹ cũng vì sợ quấy rầy cô đóng phim nên bình thường cũng rất ít khi gọi điện trò chuyện với cô.
“Mẹ yên tâm đi, con sẽ trao đổi lại với chị, con đi rửa chén đây.”
Cô sợ mình không nhịn được sẽ tu lên khóc, chỉ có thể nhanh chóng mang chén đĩa đi vào trong bếp.
Rửa chén xong, Tô San lại đi vào phòng tắm. Cô quyết định nửa tháng rảnh rỗi này cô sẽ không đi đâu cả, ở nhà cùng với ba mẹ cô.
Nằm trên giường, cô mở điện thoại ra lướt mạng, thấy scandal về nam diễn viên ngoại tình kia càng ngày càng nghiêm trọng, còn liên lụy tới rất nhiều nghệ sỹ khác. Còn có tin nhắc đến Đinh Nghiên, nói rằng cô hot girl cặp kè với anh ta là bạn thân của Đinh Nghiên. Có người nói rằng bọn họ là cá mè một lứa này nọ.
Tô San cũng sẽ không nhân dịp này mượn gió bẻ măng, bôi nhọ Đinh Nghiên. Có điều Tiết Chỉ Ngưng thì khác, cô ấy là kiểu người nghĩ sao nói vậy. Có lẽ là do quá ghét Đinh Nghiên, nên gần đây, trong một buổi phỏng vấn, khi phóng viên đề cập tới chuyện này, lời nói của cô ấy thoạt nhìn thì như kiểu bênh vực Đinh Nghiên nhưng thực chất lại cố tình muốn bôi nhọ người ta.
Vì chuyện này mà hình ảnh của Đinh Nghiên trong lòng khán giả càng ngày càng tệ. Có điều công ty quản lý của cô ấy cũng rất thẳng tay, nói Đinh Nghiên và Tiết Chỉ Ngưng cũng không quá thân thiết, hai người chỉ là bạn bè đồng nghiệp bình thường.
Vì vậy fan hâm mộ của cả hai nhà lại bắt đầu ầm ĩ tranh cãi, càng ngày càng liên lụy tới nhiều người. Tô San chỉ muốn đứng ngoài cuộc, tuyệt đối không để mình bị liên lụy. Lướt lướt xem vài bình luận cãi cọ của cư dân mạng, cô chuẩn bị đi ngủ. Nhưng vừa đặt điện thoại xuống thì chuông lại đột nhiên vang lên.
Nhìn thấy Tạ Duyên gọi tới, Tô San đành bắt máy, mở loa ngoài, cả người thì rúc vào trong chăn. Giọng nói trầm thấp quen thuộc của hắn vang lên:
“Đang ở nhà sao?”
Tô San lăn một vòng trong ổ chăn, nhẹ giọng đáp “uhm” một tiếng.
Nghĩ tới việc phải một thời gian rất lâu nữa tụi cô mới gặp mặt, cô đột nhiên lại cảm thấy nhớ Tạ Duyên.
“Vào Lễ Quốc Khánh, Cục Dân chính nghỉ làm, cho nên ngày hai mươi tám tháng Chín em thấy được không?”
Nghe thấy giọng nói của hắn truyền tới, Tô San suy nghĩ giây lát, tim không hiểu sao cũng bắt đầu đập nhanh hơn:
“Chắc là….được?”
Nói xong, cả người cô lại rúc sâu vào ổ chăn, mẹ cô nói cũng đại khái là ngày này. Có điều nghĩ tới việc chưa hết tháng này đã chính thức trở thành vợ chồng với Tạ Duyên, cô cảm thấy hết thảy mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Cảnh tượng hai người lần đầu tiên gặp nhau vẫn còn rõ mồn một trong trí nhớ, hiện giờ sắp phải kết hôn rồi.
Nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ tinh tế của cô, người ở đầu dây bên kia hơi im lặng một lúc, bỗng nhiên thấp giọng nói:
“Gần đây anh chỉ toàn ăn cơm hộp, thực sự rất dở.”
Không hiểu sao lại cảm thấy hơi đau lòng, không thể tin tưởng Tạ Duyên lại ăn cơm hộp một thời gian dài như vậy. Hắn lại là người vô cùng kén ăn nữa, không chịu ăn một chút thịt nào, chắc chắn không đủ dinh dưỡng. Yên lặng suy nghĩ một lúc, cuối cùng Tô San vẫn kiên trì tuân thủ theo ‘quy định’ của mẹ cô, hỏi thử một câu:
“Em…em không qua được, hay là anh thuê một người giúp việc về đi?”
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Tô San chớp chớp mắt che giấu sự bối rối, nhỏ giọng nói:
“Em…em chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi.”
Tạ Duyên nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc:
“Có một số chuyện không thể tùy tiện hỏi.”
Tô San cúi đầu không nói gì nữa, mặc kệ, quyết định nhắm mắt lại dựa vào ghế nghỉ ngơi. Không hỏi thì không hỏi, cũng đâu phải là cô muốn hủy hôn đâu.
Sau khi xe đã dừng trước cổng vào sân bay, Tiểu Chu lập tức bước xuống xe, ra đằng sau mở cốp để lấy hành lý. Tô San cũng đặt tay lên cửa xe chuẩn bị đẩy ra bước xuống.
“Em cứ thế là đi thôi hả?”
Tạ Duyên nhanh chóng giữ chặt cánh tay mảnh khảnh của cô.
Tô San quay đầu lại, thấy hắn mang theo vẻ mặt bình tĩnh chăm chú nhìn vào cô, không còn cách nào khác đành ghé đầu qua, còn chưa kịp làm gì thì đột nhiên bị hắn đè dựa lưng lên ghế phụ, lập tức hơi thở của hắn tràn ngập vây quanh cô.
“Uhm…Tạ…”
Hôm nay Tạ Duyên rất thô bạo, Tô San lấy tay đẩy hắn nhưng đẩy mãi không được, không còn chút sức lực nào đặt tay bám lên bờ vai của hắn. Bên ngoài xe Tiểu Chu đang đi tới gần, có vẻ nhìn thấy gì đó, lập tức quay lưng lại để che lại khung cảnh trong xe tránh cho người qua đường nhìn thấy.
Trong nháy mắt, hơi thở mờ ám tràn ngập toàn bộ không gian tối tăm trong xe, khi những cái hôn nóng bỏng của hắn rơi xuống cổ của cô, Tô San khẽ ngẩng đầu lên, tay nâng lên ôm lấy cổ hắn, gương mặt đỏ ửng nói:
“Tiến độ quay của bộ phim này rất nhanh, cũng sắp đóng máy rồi.”
Nghe vậy, Tạ Duyên chỉ vùi đầu vào bên cổ của cô, cắn nhẹ một cái, mãi mới lên tiếng:
“Hôm đó anh sẽ đi đón em.”
Cổ bị hắn cắn hơi đau, Tô San xuýt xoa một tiếng, tay vỗ vỗ vào vai hắn:
“Anh ngồi dậy đi, em phải xuống xe. Với lại, mẹ em có nói, trước khi đi đăng ký kết hôn em không được ở chung với anh.”
Cô vừa dứt lời, Tạ Duyên quả nhiên lập tức ngẩng đầu lên, nhíu mày nói:
“Vì sao?”
Tô San chớp chớp mắt, mặt lại bắt đầu nóng lên:
“Mẹ….mẹ nói đây là quy định của nhà em.”
Tạ Duyên: “……”
Hơi rũ mắt suy nghĩ, Tạ Duyên bỗng nhiên ngồi thẳng dậy lại trên ghế, giọng nói vẫn thản nhiên:
“Không sao, hôm đó anh sẽ đến đón em.”
Nghe vậy, Tô San lại nghiêm túc nhìn hắn một cái, do dự hai giây, có vẻ muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy bên ngoài người người đi qua đi lại, chỉ có thể rướn người qua hôn nhẹ một cái lên má hắn, sau đó nhanh chóng đẩy mở cửa xe bước xuống. Đeo khẩu trang lên, Tô San quay lại nhìn chiếc xe sau lưng một cái rồi cùng Tiểu Chu đi vào đại sảnh sân bay.
Thực ra Tô San cũng hiểu ý của mẹ cô. Ngay từ đầu mẹ đã không thích việc trước khi kết hôn mà cô đã ở chung với hắn. May là nhân phẩm của Tạ Duyên cũng làm mẹ cô khá hài lòng, nếu như là người khác thì chắc chắn mẹ cô sẽ vô cùng không vui. Tuy vậy đối với chuyện này, mẹ cô vẫn gọi điện thoại mạnh mẽ giáo dục cô một trận.
Qua cửa sổ xe, nhìn thấy hình bóng của cô dần dần biết mất trong dòng người qua lại, người ngồi trong xe mới chậm rãi khởi động quay đầu xe trở về.
…
Quay về tới Chiết Thị thì đã là hai giờ đêm. Bộ phim này quay rất gấp gáp, ngày mai sẽ bắt đầu quay phim lúc bảy giờ sáng. Tô San cũng chỉ còn có mấy tiếng để ngủ mà thôi.
Mấy ngày sau đó Tô San vẫn chỉ đóng đô ở phim trường để đóng phim mà không tham gia hoạt động gì cả. Khoảng cuối tháng Tám phim cũng đóng máy. Sau khi kết thúc bữa tiệc liên hoan đóng máy, cô lại nhanh chóng để tài xế chở về nhà, kể cả paparazzi chạy đằng sau bám theo cũng không muốn để ý tới.
Bộ phim ‘Li Cung’ lúc trước cô đã đồng ý nhận đóng, khoảng giữa tháng Chín sẽ khởi quay. Vì vậy Tô San có khoảng nửa tháng ở nhà để nghỉ ngơi. Bảy giờ tối, khi cô về tới nhà, mẹ cô nói là có để lại một ít cơm cho cô. Lúc ngồi ăn cơm, không ngoài ý muốn chút nào, mẹ cô lại bắt đầu dông dài:
“Con có thấy gần đây trên mạng có đưa tin, lại có một nam diễn viên ngoại tình. Đây là vì sao?”
Mẹ Tô ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm cô với ánh mắt sắc bén:
“Chính là vì tụi con làm nghề này luôn luôn bận rộn, gặp mặt thì ít, xa cách thì nhiều, cho dù có yêu nhau cách mấy thì tình cảm cũng sẽ dần bị phai nhạt.”
Tô San suýt nữa bị sặc cơm, dưới ánh đèn chùm sáng lấp lánh, cô cầm chiếc đũa gắp một miếng rau bỏ vào chén, chỉ nói với vẻ không để bụng lắm:
“Nam diễn viên mà mẹ nói, anh ta đâu có bị ràng buộc gì, anh ta và vợ là vì có con nên mới kết hôn. Ra ngoài xã hội có nhiều điều cám dỗ như vậy, anh ta làm sao mà kiềm chế được.”
Giống như mẹ cô nói, gần đây đúng là có rất nhiều tin tức liên quan đến việc người nổi tiếng ngoại tình. Nam diễn viên mà mẹ cô nói, từ trước tới giờ luôn được giới truyền thông ca tụng là một người cha mẫu mực. Tô San lại nghe những người trong ngành nói rằng anh rất thích cặp kè với mấy cô người mẫu trẻ hay mấy cô hot girl trên mạng. Có điều anh ta cũng khá thông minh, mặc dù cặp kè với nhau nhưng rất ít khi chụp hình chung, hơn nữa toàn ra nước ngoài để gặp mặt, vì vậy trước giờ mới không có ai phát hiện. Nhưng do gần đây lại có tranh chấp vai diễn với một người khác, vì vậy mới bị người ta nắm thóp. Trên đời này không có bức tường nào kín gió, tin này nhanh chóng được phát tán rộng rãi.
“Cho nên con cũng thấy rồi đấy, giới giải trí hỗn loạn như vậy. Tạ Duyên cũng đã nói sau khi kết hôn sẽ không đóng phim nữa. Mẹ thấy thằng bé có thành ý như vậy nên mới đồng ý chuyện của hai đứa. Nếu không thì, con cũng biết mẹ và ba con rất không thích người trong giới giải trí. Con cũng như vậy, giảm bớt việc đóng phim đi. Sau khi kết hôn thì cũng phải chuẩn bị sinh con là vừa. Mẹ thấy bên nhà thông gia mặc dù không nói gì nhưng chắc chắn cũng rất mong được bế cháu nội. Dù sao bên nhà đó Tạ Duyên cũng là con một.”
Mẹ Tô mang theo vẻ mặt nghiêm túc nói.
Tô San nghe vậy lại suýt nữa bị sặc cơm. Cô có thể tin tưởng chắc chắn rằng Tạ Duyên sẽ không làm mấy chuyện xằng bậy bên ngoài. Nếu hắn là người có suy nghĩ đó thì đã xằng bậy từ sớm rồi chứ không chờ tới bây giờ. Chẳng qua là việc sinh con, cô nghĩ cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Thấy cô chỉ biết cắm đầu ăn cơm, mẹ Tô lại nói với vẻ cảm thán:
“Mẹ đây là đang dạy con cách đối nhân xử thế. Tụi con còn trẻ nên không hiểu nhiều, con lại không có được sự khôn khéo như chị của con. Sau này gả đi tức là thành người nhà người ta, không thể lúc nào cũng chỉ biết làm theo ý mình, mọi chuyện đều phải suy nghĩ cho gia đình đầu tiên. Con nhìn xem cả năm trời con ở nhà được mấy ngày. Nếu sau khi kết hôn mà con vẫn cứ như thế này, con nghĩ rằng mẹ chồng của con có vui được không?”
Không hiểu sao lại chuyển sang đề tài mẹ chồng nàng dâu. Có điều đúng là chuyện này cũng rất quan trọng. Tô San lấy ly nước uống một ngụm, sau đó nghiêm túc nói với mẹ của cô:
“Sau khi kết hôn, chắc chắn con sẽ không đóng nhiều phim như vậy nữa, một năm nhiều nhất là hai bộ.”
Nghe vậy, mẹ Tô lại thở dài, chậm rãi nói:
“Thực ra quan trọng nhất là công ty nhà mình. Hiện giờ vẫn không sao vì sức khỏe của ba con vẫn còn tốt, nhưng cuối cùng cũng tới tuổi phải về hưu nghỉ ngơi. Chị của con còn phải chăm con, rồi lo cho công ty của hai đứa nó ở bên kia, không biết là có thể kiêm thêm chuyện của công ty bên này hay không, mà con thì lại chẳng biết quản lý công ty. Cho nên việc này con và chị của con cũng tự lo bàn bạc lại với nhau đi.”
Nghe thế, Tô San cũng cảm thấy chuyện này rất quan trọng. Đây đúng là vấn đề nan giải. Nếu như ở nhà khác, có khi con cái trong nhà tranh nhau tới mức bể đầu chảy máu, còn gia đình cô thì lại khác. Công ty của nhà cô cũng không lớn lắm, nhưng lợi nhuận hằng năm cũng không ít, chẳng qua ba của cô vẫn luôn không có nhiều tham vọng, không muốn phát triển cho nó lớn mạnh thêm. Nếu chị cô mà tiếp quản thì cũng được, nhưng công ty của anh rể cô bên kia cũng rất bận, còn phải lo chăm Hy Hy, không biết là có kham nổi thêm chuyện bên này hay không.
“Đúng rồi, lúc chị con đi lấy chồng, ba con có đưa 10% cổ phần công ty. Hiện giờ con sắp kết hôn, cũng sẽ đưa cho con 10% cổ phần như vậy. Mẹ biết hiện giờ con đóng một bộ phim cũng đã mấy ngàn vạn. Nhưng con gái về nhà chồng nếu có chút tiền thì cũng sẽ tự tin hơn, tránh cho người ta lại nói con chỉ biết dùng tiền nhà người khác này nọ.”
Nhìn mẹ cô, Tô San không nhịn được đỏ mắt lên. Cô thực sự không muốn khóc, nhưng mũi không kiềm chế được bắt đầu thấy chua xót. Cô biết mẹ cô cũng không nỡ gả cô đi. Sau này trong nhà sẽ chỉ còn ba mẹ hai người lủi thủi. Mấy năm gần đây cô lại luôn bận đóng phim, không có thời gian ở bên cạnh ba mẹ nhiều. Có lẽ ba mẹ cũng vì sợ quấy rầy cô đóng phim nên bình thường cũng rất ít khi gọi điện trò chuyện với cô.
“Mẹ yên tâm đi, con sẽ trao đổi lại với chị, con đi rửa chén đây.”
Cô sợ mình không nhịn được sẽ tu lên khóc, chỉ có thể nhanh chóng mang chén đĩa đi vào trong bếp.
Rửa chén xong, Tô San lại đi vào phòng tắm. Cô quyết định nửa tháng rảnh rỗi này cô sẽ không đi đâu cả, ở nhà cùng với ba mẹ cô.
Nằm trên giường, cô mở điện thoại ra lướt mạng, thấy scandal về nam diễn viên ngoại tình kia càng ngày càng nghiêm trọng, còn liên lụy tới rất nhiều nghệ sỹ khác. Còn có tin nhắc đến Đinh Nghiên, nói rằng cô hot girl cặp kè với anh ta là bạn thân của Đinh Nghiên. Có người nói rằng bọn họ là cá mè một lứa này nọ.
Tô San cũng sẽ không nhân dịp này mượn gió bẻ măng, bôi nhọ Đinh Nghiên. Có điều Tiết Chỉ Ngưng thì khác, cô ấy là kiểu người nghĩ sao nói vậy. Có lẽ là do quá ghét Đinh Nghiên, nên gần đây, trong một buổi phỏng vấn, khi phóng viên đề cập tới chuyện này, lời nói của cô ấy thoạt nhìn thì như kiểu bênh vực Đinh Nghiên nhưng thực chất lại cố tình muốn bôi nhọ người ta.
Vì chuyện này mà hình ảnh của Đinh Nghiên trong lòng khán giả càng ngày càng tệ. Có điều công ty quản lý của cô ấy cũng rất thẳng tay, nói Đinh Nghiên và Tiết Chỉ Ngưng cũng không quá thân thiết, hai người chỉ là bạn bè đồng nghiệp bình thường.
Vì vậy fan hâm mộ của cả hai nhà lại bắt đầu ầm ĩ tranh cãi, càng ngày càng liên lụy tới nhiều người. Tô San chỉ muốn đứng ngoài cuộc, tuyệt đối không để mình bị liên lụy. Lướt lướt xem vài bình luận cãi cọ của cư dân mạng, cô chuẩn bị đi ngủ. Nhưng vừa đặt điện thoại xuống thì chuông lại đột nhiên vang lên.
Nhìn thấy Tạ Duyên gọi tới, Tô San đành bắt máy, mở loa ngoài, cả người thì rúc vào trong chăn. Giọng nói trầm thấp quen thuộc của hắn vang lên:
“Đang ở nhà sao?”
Tô San lăn một vòng trong ổ chăn, nhẹ giọng đáp “uhm” một tiếng.
Nghĩ tới việc phải một thời gian rất lâu nữa tụi cô mới gặp mặt, cô đột nhiên lại cảm thấy nhớ Tạ Duyên.
“Vào Lễ Quốc Khánh, Cục Dân chính nghỉ làm, cho nên ngày hai mươi tám tháng Chín em thấy được không?”
Nghe thấy giọng nói của hắn truyền tới, Tô San suy nghĩ giây lát, tim không hiểu sao cũng bắt đầu đập nhanh hơn:
“Chắc là….được?”
Nói xong, cả người cô lại rúc sâu vào ổ chăn, mẹ cô nói cũng đại khái là ngày này. Có điều nghĩ tới việc chưa hết tháng này đã chính thức trở thành vợ chồng với Tạ Duyên, cô cảm thấy hết thảy mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Cảnh tượng hai người lần đầu tiên gặp nhau vẫn còn rõ mồn một trong trí nhớ, hiện giờ sắp phải kết hôn rồi.
Nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ tinh tế của cô, người ở đầu dây bên kia hơi im lặng một lúc, bỗng nhiên thấp giọng nói:
“Gần đây anh chỉ toàn ăn cơm hộp, thực sự rất dở.”
Không hiểu sao lại cảm thấy hơi đau lòng, không thể tin tưởng Tạ Duyên lại ăn cơm hộp một thời gian dài như vậy. Hắn lại là người vô cùng kén ăn nữa, không chịu ăn một chút thịt nào, chắc chắn không đủ dinh dưỡng. Yên lặng suy nghĩ một lúc, cuối cùng Tô San vẫn kiên trì tuân thủ theo ‘quy định’ của mẹ cô, hỏi thử một câu:
“Em…em không qua được, hay là anh thuê một người giúp việc về đi?”
/111
|