Chương 386.1: Gặp mặt (Canh hai)
Trước khi ngủ Hoàng Phủ Tử Y vào không gian một chuyến, không gặp được Bạch U nên để lại một tờ giấy cho cô ấy, nói đường họ đang đi, tránh cho hai bên bỏ lỡ.
Một đêm không có mơ, lại ngủ giữa thiên nhiên, vừa thức dậy lại bắt gặp khung cảnh tự nhiên với tiếng chim hót, lúc Hoàng Phủ Tử Y mở mắt thì ngửi thấy một mùi thơm, là hương hoa và mùi thịt.
"Làm gì thế?" Hoàng Phủ Tử Y cầm bàn chải đánh răng, vừa đánh răng vừa đi về phía Sở Ngao Dư, thấy Sở Ngao Dư đang dùng muỗng nấu cháo, khiến cho Hoàng Phủ Tử Y cảm thấy hơi đói.
"Là cháo thịt đơn giản thôi, đói không? Ăn được rồi đó." Sở Ngao Dư vừa nói vừa múc cho Hoàng Phủ Tử Y một chén, sống hoang dã ba ngày, hai người cũng hơi tùy tiện rồi.
Ăn xong cháo, Hoàng Phủ Tử Y nhìn sắc trời, có chút bất đắc dĩ: "Còn hai tiếng nữa là chúng ta phỉa về rồi, anh nói xem có kịp gặp Bạch U không?"
"Không biết." Sở Ngao Dư lắc đầu một cái, nghe tới phải đi về, anh có chút lưu luyến, anh vẫn chưa hưởng thụ thế giới hai người đủ đâu.
"Đi thôi, hai tiếng còn lại, gặp được là duyên phận, không thì đợi lần sau." Hoàng Phủ Tử Y cười một tiếng, đón ánh nắng mặt trời, không chút cố chấp.
Hai người một thú bắt đầu hành trình, cùng lúc đó, hai người Bạch U cũng đang tới gần bọn họ.
Chỉ còn nữa tiếng, Hoàng Phủ Tử Y và Sở Ngao Dư phải chiến đấu một lần nữa, đối địch là một con gấu ngựa, cao khoảng ba mét, không chỉ mạnh mà còn rất nhanh, Tiểu Ngao Dư liều mạng chạy mà cũng không thoát khỏi nó, Sở Ngao Dư và Hoàng Phủ Tử Y cũng đành phải ứng chiến!
"Giết nó, đem bàn chân về nướng ăn!" Hoàng Phủ Tử Y bực mình, bọn họ chạy không phải vì không đánh lại con gấu ngựa này mà là vì không muốn chiến đấu nhàm chán, nhưng không ngờ con gấu ngựa này không biết điều, không thể trách không hạ thủ lưu tình!
Sở Ngao Dư và Hoàng Phủ Tử Y đều cầm súng săn, vừa để Tiểu Ngao Dư đi dụ gấu ngựa, vừa nổ súng, da nó cũng cứng vô cùng, rất nhiều viên đạn đành dính ở ngoài da, cuối cùng Sở Ngao Dư phải bắn vào mắt nó, khiến nó trở nên điên cuồng rồi mới cùng nhau giết chế nó.
"Hây da, mệt chết rồi." Tiểu Ngao Dư nằm dài dưới đất, biến mình trở thành một con chó lười.
"Em cất vào trước, trở về rồi xử lý sau." Hoàng Phủ Tử Y nhét nó vào, đang tính đi tiếp tự nhiên nghe được một âm thanh quen thuộc.
"Phía trước có tiếng động, hình như là tiếng súng, có lẽ là Hoàng Phủ Tử Y, chúng ta sang đó mau." Người phụ nữ vừa dứt lời, một người một thú cũng xuất hiện trong tầm mắt của Hoàng Phủ Tử Y.
"Hoàng Phủ Tử Y!" mắt Bạch U sáng lên, lập tức leo xuống, chạy về phía của Hoàng Phủ Tử Y.
"Bạch U." Hoàng Phủ Tử Y cười nói, bất chợp có cảm giác thỏa mãn.
"Hahaha, chúng ta vẫn kịp, thế nào, người đàn ông của tôi đi nhanh chứ?" Bạch U cười lớn, nhân tiện còn khen người đàn ông của mình một câu, con hổ đen phía sau lưng cô cũng biến thành một người đàn ông, cả người lạnh lùng cương nghị, ngược lại với mùi vị cuồng dã.
Nếu nói Sở Ngao Dư là tuấn tú cao ngạo thì người đàn ông này chính là thâm sâu kiên nghị, so sánh với Sở Ngao Dư cũng bớt đi phần đẹp trai mà thêm chút bền bỉ và mạnh mẽ, cũng có chút hoang dã, nhưng anh ta đã giấu đi rất kĩ, không có thể hiện ra.
"Khen người đàn ông của mình nhanh, cô đúng thật là người đầu tiên." Hoàng Phủ Tử Y mang theo chút tà khí, có lẽ gặp được bạn bè nên mặt thật cũng lộ ra.
/1097
|